Editor: Cam.
(bonglantrungmuoi3)
Beta: Esther.
- ----
Từ nhỏ Cảnh Dập Xán chưa từng để ba mẹ hay thầy cô phiền lòng về việc học, tuy không đến mức giỏi như học bá, nhưng cơ bản vẫn luôn trên trung bình.
Lần này đi du học cũng vậy, cứ phát huy những gì mình có, sau đó học hỏi nỗ lực thêm, chỉ cần hai năm rưỡi là có thể hoàn thành ba năm học, sau đó xin trường cho tốt nghiệp sớm, thành công có được bằng tốt nghiệp và chứng nhận học vị.
Sau khi visa hai năm làm việc của Dịch Nhiễm hết hạn, anh liền xin công ty ở Úc cho mình thêm nửa năm làm việc nữa, công ty niệm tình vị Phó giám đốc này có công lớn lại chăm chỉ, liền đồng ý giúp anh gia hạn được visa.
Cứ như thế, trước kia hai phu phu cùng nhau xuất ngoại, bây giờ hai phu phu lại cùng nhau về nước.
Hai người ngồi trên tàu điện ngầm đi về hướng Cảnh gia.
Tàu điện ngầm cũng không đông lắm, Cảnh Dập Xán cố tình tìm một chỗ tương đối kín đáo ít người ngồi, để cho Dịch Nhiễm dựa vào người mình ngủ một chút.
Hắn biết giấc ngủ của Dịch Nhiễm rất nông, mỗi khi đi máy bay anh đều không ngủ ngon được.
Dịch Nhiễm lại lắc đầu: "Không cần đâu, trên máy bay anh đã ngủ đủ rồi, bây giờ không buồn ngủ nữa." Nói rồi liền ngồi thẳng dậy, mở điện thoại cặm cụi lướt Weibo.
Thật ra anh chẳng có tâm trạng nào mà lướt Weibo, hai mắt nhìn chằm chằm thời gian trên điện thoại, cảm giác như những con số kia chạy nhanh bất thường, chỉ còn chưa đến một tiếng nữa là gặp mặt ba mẹ Cảnh Dập Xán rồi.
Bây giờ anh chỉ muốn nhân lúc còn thời gian lên mạng tìm kiếm một chút "Những việc cần chú ý khi lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ chồng" thôi.
Tuy rằng anh đã quen biết ba mẹ Cảnh Dập Xán gần hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt sau khi mối quan hệ có chút biến đổi, anh vẫn muốn luyện tập trước một chút.
Chỉ là có một con gấu ở bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn anh, nếu không phải nhìn chằm chằm vào gương mặt anh thì cũng là nhìn điện thoại anh, sống chết cũng không rời mắt, khiến cho anh không thể luyện tập được chút gì.
"Được rồi~" Cảnh Dập Xán như chưa từng có gì xảy ra mà nói một câu, sau đó đưa mặt lại, gần như sắp chạm vào chóp mũi Dịch Nhiễm.
Dịch Nhiễm đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói: "Đây là tàu điện ngầm trong nước đó, em chú ý một chút đi."
Cảnh Dập Xán như một đứa trẻ cố tình gây sự, vô tâm vô phế mà cười cười, "A Nhiễm anh đừng lo lắng quá, chúng ta đã là người một nhà rồi.
Thật ra anh không cần phải giấu diếm em đâu, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của anh là em đã biết được cảm xúc trong lòng anh như thế nào rồi."
Dịch Nhiễm: "......"
Ôi, coi bộ mình hơi coi thường tuyệt kỹ của con gấu này rồi.
Du Lị thay một bộ quần áo mới, cầm điện thoại ngồi trên sô pha trong phòng khách, chốc lát lại nhìn đồng hồ, chốc lát lại xem điện thoại xem con trai có nhắn gì mới hay không.
Cảnh Chí Thắng thì đang bận rộn xào rau ở trong bếp, động tác của ông vô cùng nhanh nhẹn.
Đột nhiên âm thanh tin nhắn vang lên, Du Lị lập tức mở điện thoại ra, là của Cảnh Dập Xán nhắn tới: "Mẹ, tụi con về tới tiểu khu rồi." Bà vội vàng đứng lên, hướng về phía phòng bếp kêu: "Đến rồi đến rồi!"
Cảnh Chí Thắng cũng vừa tắt bếp, "Tốt quá, cuối cùng cũng được múc đồ ăn ra!"
Hai vợ chồng nhanh chóng dọn đồ ăn lên bàn, sửa sang lại quần áo cho nhau, sau đó cùng nhau ra cửa chờ đợi.
Chỉ một lúc sau chuông cửa vang lên, hai người đồng thời ra mở cửa.
Cảnh Dập Xán cười rộ lên: "Ba mẹ, tụi con về rồi!"
"Được rồi, được rồi, thuận lợi trở về là tốt rồi, hai đứa đi đường dài như vậy chắc cũng mệt lắm rồi đúng không?" Du Lị vừa nói vừa kéo hai chiếc vali vào nhà.
Cảnh Chí Thắng ở bên cạnh cũng giúp thu dọn đồ đạc, "Đi rửa tay nhanh đi rồi ra ăn cơm, đồ ăn sắp nguội hết rồi."
Du Lị nhìn Dịch Nhiễm cười tủm tỉm, "A Nhiễm nhìn có vẻ gầy hơn trước khi ra nước ngoài, có phải đồ ăn bên đó không hợp không?"
Dịch Nhiễm mỉm cười, "Không có không có, đồ ăn cũng khá ngon."
Cảnh Chí Thắng: "Hình như Tiểu Xán hơi béo lên đấy, thằng nhóc thối vô tâm vô phế này, cho dù đi đến đâu cũng ăn ngon mặc đẹp."
Cảnh Dập Xán bày ra vẻ mặt vô tội, "Con có đâu chứ?"
Hắn còn muốn nói rằng mấy năm nay ở nước ngoài, hắn ăn uống càng ngày càng thanh đạm giống Dịch Nhiễm luôn rồi, nhưng thôi để mấy lời này nghẹn lại trong bụng đi.
Thật ra hắn rất vui khi thấy ba mẹ cưng con dâu đến thế.
Bữa cơm này mọi người ăn rất vui vẻ.
Từ khi Cảnh Dập Xán sinh ra đến nay, bốn người này không biết đã ăn cùng nhau bao nhiêu bữa cơm rồi, đã sớm tập mãi thành quen.
Du Lị cứ liên tục gắp đồ ăn cho Dịch Nhiễm, sợ anh ăn không no.
Cảnh Chí Thắng biết Dịch Nhiễm không thích uống rượu, nên đã chuẩn bị một thùng nước trái cây, suốt bữa ăn chưa từng để ly của Dịch Nhiễm cạn nước.
Tuy Cảnh Dập Xán cảm thấy mình bị bỏ rơi nhưng trong lòng hắn rất vui, cũng cảm thấy được sự căng thẳng của Dịch Nhiễm đã giảm bớt.
Nhìn gương mặt tươi cười của Cảnh Chí Thắng và Du Lị, Dịch Nhiễm suy nghĩ trong lòng: Bây giờ mình xưng hô với họ như thế nào đây? Tuy rằng ở "Quan tuyên" cũng đã nói qua, nhưng lại lảng tránh chuyện xưng hô.
Chắc chắn