Tang Hiến và Nhiễm Thuật cùng ăn cơm tối xong, không thể không xa nhau.
Nhiễm Thuật phải quay bù mấy cảnh đêm, không ở cùng Tang Hiến được nữa.
Để không ảnh hưởng đến sự nghiệp của Nhiễm Thuật, Tang Hiến lựa chọn không ngủ lại mà rời đi.
Lúc đi, Tang Hiến chỉnh lại độ rộng cổ áo của mình, cúi người nói với Nhiễm Thuật: "Mấy hôm nữa xử lý em sau."
"Hứ." Nhiễm Thuật liếc xéo hắn, "Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu."
"Mấy ngày nay đại sư huynh và Tùy Hầu Ngọc sẽ bước vào trận chung kết, rất có thể đại sư huynh sẽ được grand slam, nếu có thời gian thì em chú ý một chút." Lúc gần đi Tang Hiến nhắc nhở cậu.
Đại sư huynh, tên đầy đủ là Hầu Mạch, là cộng sự đánh đôi tennis của Tùy Hầu Ngọc.
Mà Tùy Hầu Ngọc là bạn thân từ nhỏ của Nhiễm Thuật, quan hệ giữa hai người vô cùng tốt.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc còn có một mối quan hệ mà chỉ bạn thân mới biết—— Hai người là người yêu.
Nhiễm Thuật lập tức tỉnh táo: "Nói cách khác, anh Ngọc của em sắp về nước rồi?"
"Ừ, nhanh thôi, lần này bọn họ phát huy không tồi, trên diễn đàn châu Á đều..."
Nhiễm Thuật không quá hứng thú với tennis, tùy tiện khoát tay, nói: "Được, biết anh Ngọc sắp về nước là được."
"Ừ."
Tiễn Tang Hiến đi, Nhiễm Thuật quay lại nơi quay phim, Mạnh Hân Nhã liền đến bên cạnh Nhiễm Thuật, hớn hở nói: "Anh Nhiễm, sếp của công ty anh đẹp trai quá đi!"
Tang Hiến vừa tới, Mạnh Hân Nhã đã chú ý thấy, chủ yếu là dáng người rất cao, mặc quần áo trông như một cái giá treo đồ, diện mạo lại không có gì để chê, vào giới giải trí cũng có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, muốn cô không chú ý cũng khó.
Sau khi nghe ngóng xong, oa, lại còn là người thừa kế số một của gia tộc tài phiệt, thế thì càng đỉnh rồi.
Nhà họ Tang gọi là xí nghiệp gia tộc, nhưng thật ra có rất nhiều nhánh là làm thân với nhà họ Tang, hóng mát dưới gốc cây lớn mà thôi, họ hàng xa tít mù tắp đều tính là gia tộc.
Con cháu thật sự của nhà họ Tang, đến thế hệ bố của Tang Hiến đã là con một rồi, Tang Hiến cũng là cháu trai duy nhất của ông cụ Tang.
"Thường thôi." Nhiễm Thuật đã nhìn khuôn mặt kia của Tang Hiến phát chán cả lên, không còn cảm giác gì từ lâu lẩu lầu lâu rồi.
"Anh ấy có bạn gái chưa?" Lúc hỏi câu này, Mạnh Hân Nhã cố ý nhỏ giọng hơn.
Nhiễm Thuật thật sự bị hỏi cho đơ người, không thể nói thẳng khuynh hướng tính dục của hắn được, làm vậy thì bất lợi cho hắn, vì thế cậu nhắc nhở gián tiếp: "Hắn chẳng phải người tốt lành gì đâu."
Mắt Mạnh Hân Nhã lập tức sáng ngời: "Thế em càng mê."
Nhiễm Thuật quyết định ra tuyệt chiêu: "Nhà hắn trọng nam khinh nữ, sẽ bắt em sinh con đến khi nào ra con trai mới thôi."
"Nếu là anh ấy thì sinh con đã là gì, em thích trẻ con, cứ rảnh rỗi là em sinh, ở nhà em còn có bảy tám đứa kia kìa, nếu thành công thì em để cho tụi nó cũng theo họ của anh ấy, anh ấy có tiền hay không em chẳng quan tâm mấy, chủ yếu do là trẻ con họ Tang nghe hay."
Nhiễm Thuật tức giận cười mắng: "Em bình thường tí được không?"
"Bình thường mà, anh chưa nghe nói à, mấy người giọng siêu trầm thì chất lượng tinh đều thấp, nói không chừng anh ấy chả hoàn hảo thế đâu, có khi còn chẳng chào cờ được ấy chứ! Đến lúc đó bảy tám đứa con của em có thể được chia tài sản nhà họ Tang rồi."
"Giọng trầm mà em cũng biết luôn rồi hả?"
"Em vốn định chào hỏi với anh ấy, kết quả lại bị anh ấy phớt lờ, lúc ấy em liền lùi bước, nhìn là biết anh ấy không phải kiểu người dễ làm quen cho nên em định nghe ngóng trước xem."
Nhiễm Thuật nghĩ ngợi, nói: "Đúng là không hợp."
"Được." Lúc này Mạnh Hân Nhã làm động tác OK, "Nếu anh nói thế, em chỉ biết đó chắc chắn không phải người hợp với em, em khóa tình yêu của em lại liền nè.
Em ấy à, nghe lời lắm."
"Ừ, nếu anh tuôn chuyện em có bảy tám đứa con ra, có phải bộ phim của chúng ta sẽ lên đầu đề lần nữa không?"
"Ha ha ha!" Mạnh Hân Nhã cười không ngừng, "Không phải em đang đùa với anh đâu! Nhưng bảy tám đứa thì chưa đến nỗi."
"..." Nhiễm Thuật thấy sai sai, "Em có con thật đấy à?"
"Ừ, có một đứa, trong cái giới này em chỉ nói với mình anh thôi đấy, anh đừng kể cho người khác, là con trai đấy, xinh trai lắm, em cho anh xem ảnh nè." Nói xong, Mạnh Hân Nhã lấy điện thoại ra đưa cho Nhiễm Thuật.
Nhiễm Thuật thật sự căng thẳng hẳn lên, tin tức có con trong giới giải trí không hiếm thấy, nhưng cậu đột nhiên trở thành người duy nhất biết chuyện, cậu cũng hồi hộp xỉu.
Kết quả cầm lấy điện thoại, thấy điện thoại đang mở camera trước, trên màn hình là khuôn mặt cậu.
Lúc này cậu nhìn Mạnh Hân Nhã hằm hằm, nghe Mạnh Hân Nhã cười to: "Ha ha ha, thằng con đẹp trai của mẹ, mẹ yêu con lắm.
Sinh con là chuyện không thể nào! Em sẽ không sinh con để vào nhà giàu đâu, không bao giờ! Em không muốn sinh dù chỉ một đứa."
Cậu trả điện thoại lại cho Mạnh Hân Nhã, thấy cô chạy như điên ra ngoài như con lừa được cởi yên, cậu bất đắc dĩ xoa lông mày.
Đoàn phim để cậu diễn nam chính phúc hắc "cực thông minh", Mạnh Hân Nhã thì là đóa hoa "nữ trung hào kiệt" ngày nào cũng khóc hu hu, mà sao cậu cảm thấy bộ phim này kết thúc rồi?
Cậu nhanh chóng ý thức được, sao mình lại học tập động tác của Tang Hiến theo bản năng như vậy? Cũng xoa lông mày.
Loại chuyện này ấy à, thật sự là bất giác mà.
...
Quay bù cảnh đêm xong, Nhiễm Thuật về nhà gỗ cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Tang Hiến: Em nghe nói chất lượng t*ng trùng của người giọng trầm đều rất thấp, anh có nghe nói thế không?
Tang Hiến trả lời rất nhanh: Chất lượng của anh cao hay không thì được ích gì? Em có sinh được đâu.
Câu này của Tang Hiến làm Nhiễm Thuật bừng tỉnh, đúng thế, có khi gom góp mấy năm nay của Tang Hiến đều tiêu hao cho cậu hết rồi.
Cao hay không cao để làm gì đâu?
Nhà họ Tang phải đoạn tử tuyệt tôn rồi, đáng tiếc cho cái sản nghiệp ấy.
R.
S: Ôi chao, hóa ra kiểu đàn ông như anh chỉ có thể làm gay thôi, ai bảo anh có một giọng nói đoạn tử tuyệt tôn cơ chứ?
X: Giọng của thái giám the thé ấy, thế chắc chất lượng tốt lắm nhỉ?
Nhiễm Thuật nhìn màn hình điện thoại, trầm ngâm hồi lâu.
R.
S: Còn cả những người chưa từng bị thiến mà.
X: Giọng nói