Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 72


trước sau

Nhiễm Thuật ngồi trong xe, luôn cầm điện thoại di động trong tay, sợ Tang Hiến đột nhiên tái phát cậu còn phải chạy về.

Dù đã quay lại làm việc nhưng trạng thái công việc vẫn rất căng thẳng.

Cao Cần cầm lộ trình trong tay, còn đang gọi điện thoại lần lượt liên hệ, hỏi thăm, dường như muốn xem thử còn công việc nào cứu được không.

Liên hệ được kha khá rồi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Nhiễm Thuật, nói: “Ăn nhiều chút, gầy mất tướng luôn rồi.”

Nhiễm Thuật chỉ đành xé một bịch khoai tây chiên rồi bắt đầu nhai rôm rốp, trong lúc đó miệng lầm bà lầm bầm: “Trước đây toàn bắt em ăn uống điều độ, kiểm soát cân nặng. Lần đầu tiên em thấy chị bảo em phải tăng cân đấy.”

“Sao em gầy đi dữ vậy? Ngủ không ngon hay ăn không nổi? Chủ tịch Tang tái phát nghiêm trọng lắm hả?” Cao Cần nhìn cậu và hỏi.

Ai ngờ Nhiễm Thuật lại thốt ra lời nói quá chấn động: “Em tự nhấp nên vất vả lắm…”

Cao Cần cầm tờ giấy lên xem lại, không định tán dóc với Nhiễm Thuật nữa.

Cô cảm thấy khả năng cao nhất của cô là không mắng ra như Thẩm Quân Cảnh.

Mắt Tiểu Tề đảo tròn, ban đầu không hiểu những câu này nghĩa là gì, đợi cậu suy nghĩ xong, hiểu ra rồi thì mặt đỏ bừng.

Thì ra sau khi tổng giám đốc Tang tái phát thì sinh hoạt về phương diện đó lại không ngừng à?

Vượt quá kiến thức rồi.

Nhiễm Thuật đột nhiên bắt đầu thở dài như thể là rất buồn bã: “Lúc tái phát mất ý thức Tang Hiến làm em bị thương, đến khi thấy vết thương của em thì đau lòng… Mọi người biết anh ấy tặng em cái gì không?”

Cao Cần biết, máy bay tư nhân.

Tang Hiến không nghĩ ra được tặng quà gì, liền hỏi Thẩm Quân Cảnh, Thẩm Quân Cảnh lại đến hỏi Cao Cần.

Ban đầu Cao Cần không quan tâm, nhưng Thẩm Quân Cảnh nói nếu được chấp nhận thì sẽ có bao lì xì lớn, vì thế Cao Cần mà hiếm khi đưa ra ý kiến.

Tang Hiến chấp nhận, lì xì to thật, khoản tiền hoa hồng này là khoản dễ nhất mà Cao Cần từng kiếm được.

Lúc này Cao Cần vẫn phải giả vờ không biết, thờ ơ hỏi: “Cái gì thế?”

Nhiễm Thuật vô cùng kiêu ngạo nói: “Máy bay tư nhân, sang chảnh hơn cả cái của Khương Lâm!”

Quả nhiên cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng vụ máy bay tư nhân của Khương Lâm.

“Oa.” Cao Cần thốt ra tiếng thán phục không hề kinh ngạc chút nào.

“Oa—” Tiểu Tề thì lại hết hồn thật. Cậu xác định được rồi, Nhiễm Thuật không phải là người quan tâm đến tiền bạc, nhưng cách làm cho Nhiễm Thuật vui đều cần rất nhiều tiền.

Nhiễm Thuật tiếp tục ăn khoai tây chiên, nghe Cao Cần nhắc nhở: “Mấy ngày nữa là Kim Kịch Thịnh Điển, em phải mập lên khoảng 5 cân (~2kg), nếu không thì đồ tây mà tổng giám đốc Tang may riêng cho em trước đó cũng không mặc vừa đâu.”

Cậu yếu ớt trả lời: “A, được, em biết rồi.”

Lúc này, điện thoại của Nhiễm Thuật cuối cùng cũng vang lên tiếng chuông báo. Cậu nhanh chóng cầm lên xem, thấy bác sĩ Giản gửi tin nhắn tới: Tình hình tốt hơn dự đoán, quyết tâm điều trị của chủ tịch Tang rất mãnh liệt, gần đây cũng phối hợp với tôi.

R. S: A, vậy là tốt rồi, có chuyện gì thì nói cho tôi biết ngay nhé.

Bác sĩ Giản: Ừm, đã thôi miên một lần rồi, bây giờ đầu tôi toàn là gạch men*, hay là… Cậu giới thiệu cho tôi một người bạn trai đi, đột nhiên tôi muốn thử xem.

*Mấy cái ô vuông censor á.

Nhiễm Thuật nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, không còn gì để nói.

Bẻ cong bác sĩ tâm lý luôn, đây là chuyện vô cùng không hợp lý gì chứ?

Thế là cậu nhanh chóng gõ chữ hỏi thăm: Kiều Thuyền Quy được không?

Một lát sau, bác sĩ Giản mới trả lời: Liệu cậu ấy có ghét tôi không?

Hẳn là mới đi điều tra về.

Thể chất bà mối của Nhiễm Thuật lại lần nữa khởi động, nhanh chóng gõ chữ: Cậu ấy livestream rất bận, không có thời gian yêu đương, không thì cũng sẽ không độc thân. Cậu ấy cũng là bisexual, để tôi nói lại với cậu ấy.

Bên đây đang còn tán gẫu thì Cao Cần bỗng lớn tiếng nhắc nhở: “Tranh thủ ăn đi! không tích cực ăn cho mập ra đi?”

“Ăn xong ăn xong đã.” Nhiễm Thuật vội vàng ăn khoai tây chiên tiếp, ăn đến nỗi nghẹn ứ.



Nhiễm Thuật khó lắm mới hot lại được lại biến mất một khoảng thời gian, khiến không ít người nghi ngờ.

Kết quả sau khi Nhiễm Thuật xuất hiện lại trong tầm mắt của công chúng thì biến thành Tam Lang liều mạng, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi năm tiếng, những lúc khác thì đều đang gắng bắt kịp tiến độ bị chậm trước đó.

Mọi người kinh ngạc khi Nhiễm Thuật thế mà lại được lên Xuân Vãn, người hợp tác với cậu là Lục Dĩ Nhiên.

Hai người không ca hát mà là hợp tác biểu diễn bài múa cổ phong.

Hai người đều có nền tảng múa cổ phong, mấy năm nay cũng không hề vứt mất kiến thức cơ bản, thế nên lần hợp tác này của họ chắc chắn sẽ là một bữa tiệc thị giác.

Nhiễm Thuật vừa đến sân tập thì đã thấy Lục Dĩ Nhiên đang làm nóng người.

Cậu cũng không thả lỏng, cầm một cái bình nước đến bên cạnh Lục Dĩ Nhiên, đột nhiên thở dài: “Ai, mấy ngày trước tôi mới đi Kim Kịch Thịnh Điển nhận giải nam chính xuất sắc nhất. Phim siêu hot, cũng được cả giải thưởng. Phim này của tôi được bốn giải thưởng đấy, anh đã nghe chưa?”

Biết rõ rồi còn cố hỏi, đương nhiên Lục Dĩ Nhiên cũng đi Kim Kịch Thịnh Điển.

Lục Dĩ Nhiên vốn còn định quan tâm xem khi trước có phải Nhiễm Thuật gặp chuyện gì không, tại sao cậu đột nhiên biến mất, kết quả lại nhìn thấy dáng vẻ Nhiễm Thuật như vậy, bèn im lặng. 

Hai năm nay tình hình hắn không ổn lắm, chỉ có một bộ phim được phát sóng, nếu không hắn cũng sẽ không nhận làm khách mời cố định trong chương trình truyền hình thực tế. Cũng vì trong phim có một vai xảy ra vấn đề nên sau khi phim phát sóng chưa được ba tháng đã bị gỡ xuống.

Đến mức hai năm nay có thể xem như là hắn không có tác phẩm, nghe thấy Nhiễm Thuật khoe khoang như thế, Lục Dĩ Nhiên giận đến nghiến răng.

Nhiễm Thuật cũng không dừng lại, nói tiếp: “Nhưng anh sắp quay phim với nữ chính xuất sắc nhất năm nay, biết đâu cô ấy có thể gánh cho anh, để Tiểu Mạnh của bọn tôi gánh anh cho.”

“Tôi không cần người khác gánh.”

“Đừng thẹn mà, mọi người đều là người cùng ngành, hiểu anh mà.”

“…”

Nhiễm Thuật ép chân một lát rồi lại bắt đầu than thở: “Tay già chân già rồi, ép không nổi… Tôi cũng gần đầu ba rồi.”

Sau đó đột nhiên như nhớ ra chuyện, cậu nhìn về phía Lục Dĩ Nhiên: “Hết năm là anh ba mươi rồi nhỉ?” 

Lục Dĩ Nhiên: “…”

Nhiễm Thuật chiếm thế thượng phong, còn đang đắc ý thì nghe thấy Lục Dĩ Nhiên hỏi: “Hình như cậu rất thích livestream, còn livestream cơ ngực của chồng cơ mà, cũng muốn livestream cảnh chúng ta cãi nhau đúng không?”

Nhiễm Thuật ngay lập tức ngừng cười, ho nhẹ rồi trả lời: “Không cần, lộ động tác vũ đạo mất.”

Đối với cậu mà nói, lần livestream kia vẫn rất mất mặt.

“Ờm…” Lục Dĩ Nhiên dừng làm nóng người, vịn lan can nhìn về phía Nhiễm Thuật: “Sao lại tiều tụy thế? Là vì yêu đương làm cho người ta tiều tụy hay vì nhờ phim của tôi bị gỡ, cậu mới được giải nam chính xuất sắc nhất nên chột dạ?”

“Tôi được giải là nhờ thực lực!”

“Nếu phim của tôi không gặp vấn đề thì chưa biết ai chết dưới tay ai đâu.”

“Ai khiến anh tự tin thế?!”

“Tôi có tự tin không cậu nên biết rõ.”

Nhiễm Thuật vô cùng tức giận, dứt khoát mắng: “Đắp chăn đánh rắm, anh là cái đồ không biết xấu hổ.”

“Thẹn quá hóa giận à?” Lục Dĩ Nhiên cười lạnh.

Thầy dạy nhảy ở bên kia thấy bên này không ổn thì vội kéo hai người ra, giải thích động tác vũ đạo cho bọn họ.

Vũ đạo đã biên xong, chỉ cần hai người luyện tập xong phối hợp với bạn nhảy khác là được.

Cũng may đến khi bắt đầu tập thật thì hai người đã ngưng đấu võ mồm, học rất nghiêm túc.

Nhưng… thầy vẫn luôn cảm thấy hai người kia vẫn đang phân cao thấp, như là muốn so tài chút xem thử rốt cuộc ai học nhanh hơn, ai nhảy giỏi hơn.

Bài nhảy này, bọn họ nhất định phải đè ép đối phương mới thỏa mãn được.

Nhóm bạn nhảy luyện tập chung với bọn họ đều cảm thấy rất áp lực, dù sao khí chất của họ rất mạnh, vũ đạo cũng không có điểm nào sai, đồng thời liên tục đặt yêu cầu cao hơn, thường xuyên luyện tập đến tận khuya cũng không nghỉ.

Bọn họ từng nghi ngờ hai người kia toàn đi quay phim truyền hình, có khi nào đã lụt nghề nhảy rồi không.

Không ngờ rằng hai người họ đều hận không thể chơi chết đối phương, trình độ cao cấp đó làm cho người ta không thể không bội phục.

Có thể nổi tiếng như thế, sao bọn họ có thể không cố gắng được?

Quả nhiên mỗi màn trở nên hot đều không phải là gì đáng bất ngờ.

*

Sau khi livestream được phổ biến rộng rãi, rất nhiều người bắt đầu ỷ vào hình thức này, dường như phải nhìn thấy bão comment thì mới thấy náo nhiệt. 

Ngay cả Xuân Vãn cũng livestream, số lượng người xem rất đông đúc, bão comment không ngừng tăng lên nhanh chóng, sôi nổi chưa từng có.

Tiết mục của Nhiễm Thuật và Lục Dĩ Nhiên gần 0 giờ mới bắt đầu.

Tiết mục vừa bắt đầu, bão comment đã sôi trào.

[A a a, đến rồi đến rồi.]

[Chú chung sân khấu với tiểu tiên, chỉ cần tôi sống lâu không gì là không thể.]

[Các cháu gái, chú đã bàn giao rồi, chúng ta không thể thua trước fan của bên nhà Lục, chúng ta phải gọi anh ấy là đại tiên.]

[Đại tiên thế mà đi chân trần, lộ nhiều quá, đây là thứ tôi có thể nhìn sao?]

[Hình ảnh lộ liễu đẳng cấp sử thi của đại tiên, không thể tin được.]

Hai người trên sân khấu tựa như không còn là đối thủ, mà là bạn nhảy hợp tác nhiều năm. Dù là động tác vũ đạo, hay là ánh mắt và tương tác tứ chi của hai người đều mang mỹ cảm tuyệt đối.

Động tác dứt khoát phóng khoáng, trông uyển chuyển mà vẫn đầy sức mạnh, như thiên thần giáng thế, bóng hình như tranh vẽ, đẹp không sao tả xiết.

Hai người đều mặc trang phục cổ từ lụa mỏng, theo động tác vũ đạo lụa mỏng bay múa, dáng tiên mờ ảo.

[Tôi bằng lòng phong cho đây là màn biểu diễn tuyệt nhất.]

[Hot rần rần như đã đoán, nai xừ.]

[Không phải fan ai cả nhưng vẫn bị vẻ đẹp ấy hớp hồn.]

[Hóa ra Nhiễm Thuật còn biết múa ư?]

[Đại tiên Nhiễm có thể đạp vạch trúng tuyển là vì vũ đạo thượng thừa này đúng không?]

Màn phối hợp hoàn mỹ, Sân khấu tuyệt đẹp, chỉ mấy phút ngắn ngủi nhưng vẫn đủ để lại dư âm sâu sắc cho người thưởng thức.

Các nghệ sĩ múa dồn dập xuống sân khấu, tiết mục kế tiếp đã bắt đầu.

Nhiễm Thuật và Lục Dĩ Nhiên sóng vai đi về phòng nghỉ, hơi liếc mắt nhìn nhau.

Lúc trên sân khấu hai người còn ăn ý khăng khít mà giờ lại trừng mắt với nhau

*

Tang Hiến không nghĩ tới mình chỉ đến đón Nhiễm Thuật thôi ấy thế mà lại gặp được Cung Thời An.

Anh xem hết phát sóng trực tiếp trên điện thoại xong, xác định tiết mục hoàn toàn kết thúc mới theo sau Cao Cần tiến vào hậu trường đi tìm Nhiễm Thuật, vừa vặn đụng phải Cung Thời An.

“Tới đón Lục Dĩ Nhiên hả?” Tang Hiến chủ động hỏi thăm.

Cung Thời An không phủ nhận, gật đầu đáp: “Ừm, đúng vậy.”

Hai người chưa kịp trò chuyện thêm câu nào đã nghe thấy âm thanh khẩn trương của Cao Cần: “Hai người mau lại đây đi, đừng tám nữa, Nhiễm Thuật và Lục Dĩ Nhiên đánh nhau rồi kia.”

Tang Hiến vội vàng cùng Cao Cần đi vào phòng nghỉ. Nhiễm Thuật đã thay sang đồ hàng ngày nhưng dáng vẻ có hơi luộm thuộm, cũng nhờ Tiểu Tề ngăn cản nên cậu mới thôi đánh lộn với Lục Dĩ Nhiên.

Lục Dĩ Nhiên bàng hoàng nhìn Nhiễm Thuật, hắn chỉ tay về phía Nhiễm Thuật rồi mách lẻo với Cung Thời An: “Tự dưng cậu, cậu ta động tay động chân giống như thằng điên ấy.”

Cung Thời An hoảng hốt nhanh chóng đi qua.

Tang Hiến đi đến bên cạnh Nhiễm Thuật, kiểm tra tình huống của cậu rồi thì thầm hỏi thăm: “Tại sao lại đánh nhau thế? Em bị thua thiệt không?”

Nhiễm Thuật lắc đầu, xòe bàn tay đáp: “Không có, em vừa bứt một nhúm tóc của anh ta nè.”

Sau khi chắc chắn Nhiễm Thuật không ăn đau, Tang Hiến nhanh chóng đẩy Nhiễm Thuật ra ngoài, đồng thời nhỏ giọng nói: “Cái tên trúc mã của cậu ta không phải hạng người tốt lành gì. Chúng ta nhanh chân lên thôi.”

“Em mà sợ anh ta á?” Nhiễm Thuật bị đẩy khỏi cửa, lòng không phục hỏi.

“Không sợ. Nếu cậu ta dám giở trò với em, anh giúp em cản.”

Mặt khác, sau khi Nhiễm Thuật và Tang Hiến rời đi, Lục Dĩ Nhiên không nhịn được uất ức dứt khoát bật khóc. Hắn chỉ vào hình bóng rời đi của hai người họ tiếp tục mắng vốn: “Cậu ta đánh nhau với em nhưng lại túm tóc em, đau thế không biết…”

Cung Thời An vội vàng vén tóc Lục Dĩ Nhiên, quả nhiên thấy trên đỉnh đầu hắn thiếu một nhúm tóc mà lòng đau khôn xiết.

“Anh tìm cậu ta tính sổ giúp em nhé.” Cung Thời An lập tức quay người lại tính đuổi theo bọn họ.

Lục Dĩ Nhiên bèn níu lấy quần áo Cung Thời An: “Thôi, đừng làm ầm ĩ, mất công ảnh hưởng tới hiệu quả tiết mục nữa, mà đây còn là Xuân Vãn đấy.”

“Thế…” Cung Thời An hơi do dự.

Lục Dĩ Nhiên nghẹn ngào bước đến bên anh, úp mặt vô ngực rồi lã chã nước mắt: “Luyện tập với cậu ta hơn tháng trời, cậu ta cũng giận em bấy nhiêu đó. Hôm nay hoàn thành công việc mới động thủ.”

Cung Thời An ôm Lục Dĩ Nhiên vào lòng vỗ về, cẩn thận giúp hắn lau khô nước mắt: “Em vẫn luôn chịu đựng cậu ta sao?”

“Không phải, hôm nay lúc cậu ta tháo trang sức không phản kháng được em, mới thẹn quá thành giận.”

Nói cách khác, hơn một tháng tập luyện mà hai người vẫn không ngừng chọc điên nhau.

Cuối cùng cũng kết thúc công việc, không nhẫn được nữa bèn ra tay.

Kết quả là Lục Dĩ Nhiên đi đường quân tử nhưng lại bị Nhiễm Thuật chơi trò nắm tóc, khiến Lục Dĩ Nhiên không ngờ được, không kịp trở tay.

Cung Thời An thấy Lục Dĩ Nhiên rớt nước mắt mà đau lòng không thôi, nghiến chặt răng, mới bắt đầu tính chuyện trả thù thế nào thì lại nhận được tin của Tang Hiến.

Anh lấy điện thoại ra xem: “Hạng mục hợp tác anh tính toán với chúng tôi, tôi sẽ cho qua. Nếu không tôi không ngại để trúc mã của anh biết rằng anh cũng chẳng phải bé đáng yêu gì.”

Cung Thời An nhìn đoạn tin nhắn này mà tức, cuối cùng chỉ đành nhịn xuống.

*

Nhiễm Thuật và Tang Hiến đến nhà Tùy Hầu Ngọc.

Lúc tới nơi, rất nhiều bạn bè đã có
mặt, ngay cả quan tòa đại nhân Ngải Mộng Điềm cũng đến.

Sau khi bước vào, Nhiễm Thuật không khỏi đắc ý: “Mấy cậu thấy tôi nhảy chưa? Có phải hấp dẫn lắm đúng không?” 

Lúc này Đặng Diệc Hành cũng bắt đầu huýt sáo cổ vũ.

Lữ Ngạn Hâm thì bắt đầu vỗ tay: “Quá đẹp quá đẹp, tụi tớ ai cũng mê như điếu đổ.”

Còn Tùy Hầu Ngọc đi vào lấy bát đũa cho hai người.

Hầu Mạch than thở mang ra hai cái ghế: “Tới chi cho mất hứng.”

Nhiễm Thuật hào hứng khoe mọi người nhúm tóc đang nắm trong tay: “Tớ với Lục Dĩ Nhiên đánh lộn, còn bứt được vài sợi tóc của anh ta nè.”

Bởi vì đây là chiến tích của mình nên Nhiễm Thuật phấn khích cầm lấy nó suốt một đường.

Tô An Di đang gặm dở miếng bắp, thấy nó cũng phải phì cười.

Ngải Mộng Điềm thì kích động cầm đoạn tóc trong tay Nhiễm Thuật: “Là tóc của Lục tiểu tiên, tớ phải cất mới được.”

Nhiễm Thuật nghe xong bèn nổi giận: “Cậu là bạn tớ mà, sao lại đi hâm mộ Lục Dĩ Nhiên chứ?!”

“Không thì sao? Hâm mộ cậu à? Sao cậu lại quên đi những món nợ và dáng vẻ cà lăm của cậu thời học trung học được chứ? Tỉnh lại đi!” Ngải Mộng Điềm không phục phản bác, cẩn thận chút một cất tóc của Lục Dĩ Nhiên vào, vui ơi là vui mà bọc nó lại.

“Một năm gặp cậu một lần là tốt lắm rồi, kết quả sao lần nào gặp nhau, cậu cũng chọc tớ tức điên hết vậy?” Nhiễm Thuật lẽo đẽo sau lưng Ngải Mộng Điềm không tha.

Ngải Mộng Điềm hất cằm với cậu: “Vậy cậu giới thiệu bạn trai cho tớ đi, tớ đang cô đơn lắm đây nè.”

Nhiễm Thuật nghĩ nghĩ, hỏi: “Khương Lâm thì sao?”

Ngải Mộng Điềm kỳ quái hỏi thăm: “Dạ? Đối thủ ngày xưa của Ngọc Ca và Đại sư huynh ấy ạ?”

Nhiễm Thuật không để ý đáp: “Đó là Khương Duy!”

Tô An Di quen Khương Lâm nên lắc đầu: “Tuổi tác chênh lệch lắm, kém tận tám tuổi.”

Ngải Mộng Điềm không khỏi bật cười: “Sao tự dưng tớ lại thấy hứng thú nhỉ?”

Tô An Di tiếp tục lắc đầu: “Tôi không xem trọng.”

Quả nhiên là Ngải Mộng Điềm từ bỏ, quay lại với việc ăn uống của mình.

Nhiễm Thuật thao thao bất tuyệt với những người khác rằng mình với Lục Dĩ Nhiên ở với nhau như thế nào, rồi khi đánh nhau cậu trên cơ cả trận.

Lại đúng lúc này Tang Hiến kéo tay cậu qua, vén tay áo lên thì thấy có vết máu ứ đọng trên tay cậu.

Lục Dĩ Nhiên đánh.

“Sao em không nói sớm với anh chút?” Tang Hiến hơi nhăn nhó nhìn Nhiễm Thuật.

Ai ngờ Nhiễm Thuật lại mất hứng: “Em đang nói em đánh nhau lợi hại thế nào, anh lại phát hiện ra vết thương của em, làm em thật mất mặt.”

“Mặt mũi quan trọng hay xử lý vết thương quan trọng hơn?”

“Mặt mũi.”

Tang Hiến thở dài, xin Hầu Mạch lọ thuốc bôi.

Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đều là vận động viên nên trong nhà đương nhiên có thuốc. Tang Hiến lấy thuốc xong thì ngồi lại bên Nhiễm Thuật, bôi thuốc cho cậu.

Nhiễm Thuật buồn bực lắm, Tang Hiến thế này khiến cậu không có hứng kể lể lại chiến tích của mình.

Cậu chỉ đành mặc cho Tang Hiến xử lý xong vết thương rồi sẽ ăn lẩu.

Kết quả Tang Hiến chưa chịu thôi, anh còn đi kiểm tra những chỗ khác trên người cậu, khiến cậu cáu um lên: “Không có! Không bị thương nhiều vậy đâu.”

Tang Hiến nhíu mày nhìn cậu: “Không phải em vẫn luôn chịu đòn, cuối cùng chỉ túm được một dúm tóc thôi à?”

“Sao em yếu ớt vậy được? Em đánh anh ta mấy cú đấy!”

“Anh xem thử…”

Tùy Hầu Ngọc ra khỏi phòng bếp, tay còn cầm một hộp thịt dê, hỏi Nhiễm Thuật: “Muốn uống coca nữa không?”

Kết quả là thấy Nhiễm Thuật quăng đũa: “Sao anh lải nhải phiền thế? Chia tay đi, thế là khỏi cần anh quan tâm.”

Tùy Hầu Ngọc bưng thịt dê về, dứt khoát không muốn xuất hiện trước mặt Nhiễm Thuật.

Hầu Mạch theo cạnh Tùy Hầu Ngọc, nhanh chóng trốn mất.

Cách đó không xa, Đặng Diệc Hành và Lữ Ngạn Hâm bắt đầu xin lỗi nhau. 

Vốn là trước khi đến đây hai người họ đã cãi nhau một trận, nguyên nhân là không biết nên đến nhà nội hay về nhà ngoại ăn tết, cuối cùng dứt khoát đến nhà Tùy Hầu Ngọc.

Bây giờ cả hai đều nhận ra sai lầm của mình.

Đặng Diệc Hoành bất đắc dĩ nhìn đèn: “Vợ ơi anh sai rồi, đáng lẽ nên đến nhà ngoại ăn tết.”

Lữ Ngạn Hâm cũng thở dài theo: “Chồng à, em cũng sai, đi đâu cũng được chứ không nên đến đây xem hai đứa kia đòi chia tay.”

Tô An Di nhân lúc Nhiễm Thuật và Tang Hiến cãi nhau nhanh chóng vớt mấy miếng thịt dê ít ỏi còn thừa trong nồi cho Ngải Mộng Điềm.

Ngải Mộng Điềm bật ngón cái cho Tô An Di rồi nhận lấy ăn tiếp.

Thẩm Quân Cảnh nhìn quanh quất, cuối cùng đứng dậy cầm theo điện thoại đang tắt màn hình giả như có cuộc gọi: “Ơi, hợp tác gì đấy? Ồ, anh giới thiệu xem…”

Giả vờ tí mà sau đó lại nhận được cuộc gọi của Cao Cần thật, chuông điện thoại reo lên khiến hắn hết cả hồn, bèn tranh thủ ra ngoài nghe điện.

Bên này, Nhiễm Thuật và Tang Hiến suôn sẻ chia tay thêm một lần. 

Nhiễm Thuật bình tĩnh lại, thấy cái nồi rỗng thì lặng người.

Tang Hiến ngồi im không nói, tay còn cầm thuốc bôi.

Nhiễm Thuật lén liếc Tang Hiến, thấy anh không để ý cậu nên cậu đành tự đứng dậy, quay lại nói: “Ngọc ca, còn thịt dê không?”

Vừa hỏi vừa đi về phía phòng bếp, bỗng nhiên lại vấp chân ngay trên đất bằng, người mềm oặt ngã xuống đất, cường điệu than vãn: “Ui cha, ngã rồi, đau quá đi”

Mọi người vây xem: “…”

Ngải Mộng Điềm mắng luôn: “Má nó, tôi độc thân là do cái bọn 0 lắm mưu nhiều kế này đấy.”

Nhiễm Thuật vẫn nằm trên đất nhưng vẫn đốp chát với Ngải Mộng Điềm cho được: “Cậu độc thân là vì trong mắt cậu chỉ có thịt dê nướng, bánh bao nhân thịt, hamburger, bạch tuộc viên. Người ta chửi lộn mắng đối phương giống quả mướp, cậu cũng có thể được truyền cảm hứng để mua mướp về nấu canh, tôi đến đây có thể ăn thêm được bữa nữa mà tại cậu đó, ngậm mồm cậu lại đi.”

Ngải Mộng Điềm bỗng thấy thịt dê hết ngon, vừa chỉ vào Nhiễm Thuật vừa nhìn Tô An Di.

Tô An Di an ủi vỗ vỗ lưng cô: “Chúng mình không thèm chấp cái đứa u mê tình yêu.”

Cuối cùng Tang Hiến vẫn đến đỡ Nhiễm Thuật dậy, khẽ hỏi: “Để anh xem có ngã trúng chỗ nào không.”

Nhiễm Thuật kéo ống quần lên để lộ chân ra cho anh nhìn, nói: “Đây là do vừa nãy ngã mà ra, không phải do đánh thua người ta đâu.”

Tang Hiến chỉ thấy Nhiễm Thuật đang bị thương chứ không để ý Nhiễm Thuật đang dỗi, thuận miệng đáp lại: “À, anh biết rồi.”

Tùy Hầu Ngọc lại bưng thịt dê đi đến, sóng vai đứng bên Hầu Mạch ở gần đó, nhìn cái đôi năm phút trước còn đòi chia tay mà bây giờ đã đút cơm cho nhau sến rện.

Dù đã thấy quen từ lâu nhưng mỗi lần nhìn vào đều phải than thở.

Cơm nước no nê xong, mọi người nhao nhao chào tạm biệt, ai về nhà nấy.

Nhiễm Thuật đuổi theo Tang Hiến, cố gắng bám lên lưng Tang Hiến: “Chồng, cõng em về.”

“Ừ.” Tang Hiến hơi khuỵu người xuống để Nhiễm Thuật trèo lên lưng anh, cõng cậu về nhà.

Nhiễm Thuật tựa trên lưng Tang Hiến: “Bái bai Ngọc ca!”

“Ừ, tạm biệt.” Tùy Hầu Ngọc chào cậu.

Nhiễm Thuật lại nhìn sang những người khác: “Bye bye mọi người.”

“Bye bye.”

“Tạm biệt nhé.”

“Tạm biệt, bạn thân yêu của tôi, hớ hớ hớ.”

“Lần sau hẹn nhau ăn dê nướng nguyên con!”

Trời đã đổ trận tuyết nhỏ, liên miên không dứt, kéo dài vạn dặm.

Mọi người ngồi vào xe, cuối cùng biến mất ở phía cuối màu bạc trắng.

Đêm tuyết quá đỗi dịu dàng, giống như những người bạn cũ dù có chia xa nhưng vẫn sẽ đoàn tụ, giống sự vô tư mà thỏa mãn đến lạ lúc còn thơ.

Như chợt về lại năm đó, người nọ bỗng nhiên xông vào thế giới của ta, khiến ta choáng ngợp cả những tháng năm còn lại, bầu bạn bên ta suốt quãng đời sau này.

Người đó sáng ngời lại ấm áp, xua tan cả gió lạnh.

Tình cảm giờ đây giống như một bức thư tình gửi về quá khứ, nhắn gửi bản thân đã từng như thế, trao đi không lầm, vẫn như ngày trước.

===== Hoàn Chính truyện

***

Tác giả có lời muốn nói

Kết thúc rồi, tung bông!!! Cây cao lương của chúng ta có phải người duy nhất đến hết truyện rồi mà vẫn còn đòi chia tay không?

Sau này sẽ còn có ngoại truyện, nhưng không xác định thời gian đâu, nghĩ được gì thì viết nấy, viết xong sẽ đăng lên.

Tôi sẽ cố hết sức để suy nghĩ, cho nên không nhất định là ngày nào cũng có ngoại truyện nhá.

Nhớ phải lưu truyện của tác giả lại nhaaaaaa!!!

*

Đối với tôi bộ truyện này quả thật rất khó viết. Ban đầu hai người họ là CP phụ trong “Sao tôi có thể thích cậu ta được chứ?”, lúc thiết lập tính cách nhân vật tôi cũng không nghĩ nhiều, thế nên không hề có ý mở đường riêng cho hai người họ đâu.

Nhưng có bình luận cầu, có nhắn tin riêng cầu, thịnh tình như thế tôi sao có thể chối từ, nếu mọi người đã muốn đọc thì tôi sẽ viết luôn!

Cái khó thứ nhất của bộ truyện này là thiết lập tính cách nhân vật của Nhiễm Thuật có thể không được ưa lắm. Trước khi viết bộ này, tôi để là cậu ấy vẫn rất thích đòi chia tay, thành ra thiết lập của cậu ấy rất dễ bị ăn chửi. Thế nên trong mấy đoạn truyện ở phần mở đầu của bộ truyện tôi vẫn luôn làm bật rõ thiết lập độc miệng nhưng mềm lòng của cậu ấy, kiểu như thế có lẽ sẽ ít bị mắng hơn tí. Kết quả sau này tôi mới phát hiện là hình như không mấy ai chấp nhặt với thằng bé ngu ngốc này, rất bao dung cậu ấy.

Cái khó thứ hai là hai người họ luôn khẳng định đôi bên có tình với nhau, thế làm sao để xây dựng một bộ truyện trong giai đoạn đang yêu nhau? Tôi đổi thành chia tay hai năm, Tang Hiến chữa trị một mình, Nhiễm Thuật lại xem là chia tay thật, thế là có ngay tình huống mở đầu mạch truyện.

Cái khó thứ ba là hai người họ… sống chung với nhau thế nào? Chuyện này… mọi người cũng thấy rồi đấy.

Bây giờ chuyện đã kết thúc, Nhiễm Thuật và Tang Hiến, Ngọc ca và Hầu Mạch, cùng với những bè bạn khác mãi mãi không tan biến, câu chuyện của họ vẫn đang tiếp tục.

Hy vọng bộ truyện này có thể khiến mọi người hài lòng, tôi đã nỗ lực hết mức có thể đó, vung tay hô to.

Sau này còn có ngoại truyện, muốn xem gì, nói! Mặc dù chưa chắc đã viết… 

Thương mọi người nha!

Bên cạnh đó là hôm nay, bộ “Tôi là mẹ ruột của giáo thảo” xuất bản với cái tên là “Chờ cậu tan học” chuẩn bị phát hành mở bán á ~ 

[@Mặc Tây Kha ngủ không tỉnh]

***

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện