Trong thư phòng yên tĩnh, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trải lên tấm thảm một màu sắc ấm áp.
Cung Thời An cầm điện thoại đọc tin nhắn của đám săn ảnh. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của hắn trông khá gian xảo.
Tin nhắn nhắc nhở hắn Nhiễm Thuật vừa một mình rời khỏi nhà Tùy Hầu Ngọc, hình như đang nổi giận.
Trong thời đại này, thuê thám tử tư cũng không bằng thuê một nhóm paparazzi. Suy cho cùng, họ có nhiều kinh nghiệm bám đuôi nghệ sĩ hơn, thậm chí không dễ bị phát hiện.
Sau khi Cung Thời An nhận được tin, hắn chủ động liên hệ với Thẩm Quân Cảnh bày tỏ mình bằng lòng nói chuyện, với điều kiện phải gặp trực tiếp Tang Hiến.
Phía bên kia Thẩm Quân Cảnh đang áng chừng chi phí, thấy Cung Thời An bằng lòng thả một bậc thang thì không do dự mà đồng ý, sau đó nhanh chóng thu xếp thời gian và địa điểm.
Cuộc hẹn giữa hắn và Tang Hiến diễn ra vô cùng suôn sẻ. Hắn cố tình câu kéo thời gian đến khuya, trông thấy biểu cảm mất kiên nhẫn của Tang Hiến vẫn không để bụng lắm.
Dù sao cũng muốn hắn đầu tư một khoản lớn, bỏ ra nhiều tiền như vậy để chơi với bọn họ, ngồi nói chuyện có một chút thì có sao?
Nhắc mới nhớ, hắn chỉ bao dung với mỗi mình Lục Dĩ Nhiên thôi, còn người khác ư, hắn không thích đối xử tốt với họ.
Kéo dài đến gần sáng, Tang Hiến liền rời khỏi công ty đúng kiểu về nhà muộn một phút thì thế giới sẽ hủy diệt.
Cung Thời An im lặng nhìn hắn rồi quay đầu hỏi Thẩm Quân Cảnh: “Đặt mua dây chuyền chưa?”
“Ừm, đã đặt rồi…” Thẩm Quân Cảnh đang ngáp thì bị hỏi nên đành nín lại, biểu cảm hơi xấu hổ.
“Được rồi.”
Rời khỏi công ty của nhà họ Tang, Cung Thời An về nhà đánh một giấc ngắn liền tỉnh.
Vừa ra khỏi phòng, hắn trông thấy trợ lý đến đưa một gói hàng và hồ sơ cho hắn.
Hắn ngồi vào bàn mở gói hàng ra, nhìn tên nhãn hiệu, bóc ra được một sợi dây chuyền.
Hắn cầm sợi dây chuyền, đung đưa nó trước mắt lại thấy buồn rầu. Làm sao để hắn khiến Nhiễm Thuật chú ý đến việc hắn và Tang Hiến đang qua lại rất nhiều? Hình như chỉ có những việc liên quan đến Tang Hiến mới có thể thu hút sự chú ý của Nhiễm Thuật.
Dường như Tang Hiến không phải người dễ tiếp cận, có thể nhận ra từ buổi gặp mặt tối qua, thái độ cực kỳ xa lánh.
Đoán chừng lại là một đề bài khó.
Hắn chỉ có thể đứng dậy đeo thử sợi dây chuyền, sau đó lấy tin từ đám săn ảnh, biết được Nhiễm Thuật sẽ đi gặp Mạnh Hân Nhã.
Hắn soi gương chỉnh tóc một chút, dường như trông sẽ hiền hòa bớt đi nếu hạ tóc xuống.
Lại thay quần áo đi, giảm được tuổi càng tốt.
Hắn đi đến nhà hàng có Nhiễm Thuật nhờ nhận được tin, ý đồ là tình cờ gặp được cậu.
Ban đầu hắn chỉ muốn bắt chuyện với Nhiễm Thuật, sau đó khiến Nhiễm Thuật để ý đến sợi dây chuyền trên cổ hắn, đồng thời ám chỉ với cậu đây là quà của Tang Hiến.
Nhưng sự việc tiến triển vượt kỳ vọng trong tưởng tượng của hắn, thậm chí còn vượt xa.
Nhiễm Thuật đã đổi sắc mặt ngay từ khi phát hiện ra sợi dây chuyền hắn đeo.
Hắn đổi ý ngay lập tức, không cố gắng bắt chuyện nữa mà chỉ nói qua loa rồi rời đi luôn.
Đi khỏi đó rồi, hắn không nhịn được cười, khóe môi cong lên.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Nhiễm Thuật không quá không minh, hóa ra những việc liên quan đến Tang Hiến thì lại nhạy cảm đến thế.
Thế lại bớt việc cho hắn.
*
Vừa về đến nhà, Cung Thời An đã nhắn tin cho Lục Dĩ Nhiên: Nhiên Nhiên, anh có nhà không?
Nhiên Nhiên: Có
Nguyện là gió Tây Nam: Em vẫn chưa ăn cơm.
Nhiên Nhiên: Thế lên đây đi.
Cung Thời An lập tức đi thang máy lên tầng trên.
Lục Dĩ Nhiên quay chương trình truyền hình thực tế ở căn nhà ngoại ô, bình thường do lịch trình nên thường ở căn hộ trung tâm thành phố nhiều hơn. Anh chọn căn nhà ở ngoại ô cũng là để không lộ chỗ mình thường xuyên ở.
Cung Thời An ở ngay dưới nhà Lục Dĩ Nhiên.
Hắn vào nhà Lục Dĩ Nhiên, thấy Lục Dĩ Nhiên hình như chỉ vừa mới vào bếp nên đi vào hỏi: “Anh có cần giúp không?”
“Không cần.” Lục Dĩ Nhiên nói, bắt đầu luộc sườn để bỏ bớt máu.
Cung Thời An đứng xem bên cạnh, nói chuyện phiếm: “Anh đã quen với chương trình thực tế mới chưa? Nếu không thích thì tập sau đừng quay nữa.”
“Cũng được, không có gì không quen.”
Lục Dĩ Nhiên trả lời xong thì điện thoại kêu lên âm thanh nhắc nhở, anh đi qua mở màn hình, phát ra tin nhắn thoại: “Anh Lục, em thử làm rồi mà vị không giống anh, em làm đúng trình tự rồi mà, để em gửi ảnh cho anh xem.”
Cung Thời An nghe được đây là tiếng của Đàm Nghiễn.
Lúc này, nét mặt của hắn đông cứng lại.
Lục Dĩ Nhiên lại không để ý, cầm điện thoại lên xem một chút sau đó trả lời tin nhắn: “Cậu bỏ nước ra sớm quá, đừng rút hết nước ra trước khi tắt bếp.”
Trả lời xong thì bỏ điện thoại xuống, tiếp tục xem bếp ra sao.
Cung Thời An đứng canh, giả vờ lơ đãng hỏi thăm: “Anh với Đàm Nghiễn tốt quá nhỉ?”
“Ừ, tốt lắm… Hình như cậu ta không khiến người ta ghét như trong tưởng tượng, là một đứa trẻ ham ăn thì đúng hơn.”
Một đứa trẻ, đấy là định nghĩa về Đàm Nghiễn trong lòng Lục Dĩ Nhiên.
“Nhiên Nhiên ơi, gần đây em mệt quá… Hôm qua còn thức đêm nữa.” Cung Thời An đi đến sau lưng Lục Dĩ Nhiên, tựa trán lên vai anh.
Cơ thể Lục Dĩ Nhiên khẽ cứng đờ, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Không phải em đã không chịu trách nhiệm những việc này từ lâu rồi sao?”
Cung Thời An thừa kế sự nghiệp của cha, cộng thêm năng lực làm việc rất mạnh nên đã ngồi lên vị trí cao từ lâu, những việc bận rộn kia vốn không cần Cung Thời An tự mình xử lý, hầu hết đều giao cho từng bộ phận, hắn chỉ chịu trách nhiệm duyệt lại và phê chuẩn.
“Những dự án lớn vẫn cần em quyết định.” Cung Thời An nói.
Lục Dĩ Nhiên vỗ đầu hắn: “Nặng lắm.”
“Em có dựa nặng đâu…”
“…”
“Òoo.”
Cung Thời An lui sang một bên, tiếp tục xem Lục Dĩ Nhiên bận rộn.
Lục Dĩ Nhiên lại quay đầu về phía hắn, hỏi: “Sao hôm nay lại mặc thế này?”
“Không đẹp à?”
“Rất đẹp, trông như chỉ hai mươi mấy tuổi.”
“Anh có thích không?”
“Anh…” Lục Dĩ Nhiên bị hỏi mà chẳng hiểu gì: “Anh thấy không có vấn đề gì, em thích gì thì cứ mặc nấy.”
“Ò.”
Lúc hai người ăn cơm với nhau, Lục Dĩ Nhiên lại nhận được tin nhắn của Đàm Nghiễn, Cung Thời An lại không vui.
Hắn đè tay lên điện thoại của Lục Dĩ Nhiên, nhìn anh: “Cần trò chuyện lâu vậy sao?”
“Cậu ta hỏi anh cách làm sườn ô mai, đây là làm lần nữa, mỗi bước đều muốn hỏi lại một chút.”
Cung Thời An không kiên nhẫn: “Để cậu ta tự nghiên cứu đi, nếu không thì đăng ký lớp học.”
“Anh dạy cậu ta là xong.”
“Món này xong có khi còn phải dạy món khác, không có hồi kết.”
“Hình như thế thật…”
Cung Thời An cố nhịn sự không vui, cắm đầu ăn cơm. Ăn xong thì cho bát vào máy rửa bát, bật nút rồi im lặng xuống lầu.
Lục Dĩ Nhiên nhìn Cung Thời An rời đi, anh không nhịn được mà gõ hỏi Đàm Nghiễn: Cậu có bạn bè rất dính người không?
Đàm Nghiễn: Dính như thế nào?
Quân nhược thanh lộ trần: Chính là như hình với bóng với cậu, cậu và người khác nhắn tin đến sẽ không vui, còn thích nũng nịu với cậu. Dù thỉnh thoảng hơi tùy hứng nhưng phần lớn thời gian đều đối xử rất tốt với cậu.
Đàm Nghiễn: Con gái hả anh?
Quân nhược thanh lộ trần: Là con trai.
Đàm Nghiễn: Còn gì nữa không ạ?
Quân nhược thanh lộ trần: Sau khi anh đổi tên Wechat, cậu ấy cũng đổi tên Wechat thành câu thơ* trong bài này luôn.
*https://www.thivien.net/Tào-Thực/Thất-ai-thi/poem-OKCoKCpeTJccX9PyTlwPewĐàm Nghiễn: Anh ấy có người yêu chưa?
Quân nhược thanh lộ trần: Cậu ấy chưa yêu ai bao giờ.
Đàm Nghiễn: Anh có chắc… người bạn này không yêu thầm anh đấy chứ?
Đọc xong những dòng tin nhắn này, Lục Dĩ Nhiên chỉ cảm thấy ngớ ngẩn.
Anh nhanh chóng trả lời lại: Không thể nào, chẳng qua cảm thấy hơi xấu hổ một chút.
Đàm Nghiễn: Vậy anh thử giới thiệu đối tượng cho người bạn đó đi, như vậy anh ấy sẽ dính với người khác không quấy rầy anh nữa, chẳng phải anh sẽ được yên bình à.
Lục Dĩ Nhiên thấy đoạn tin nhắn này không khỏi hoảng hốt.
Giới thiệu bạn gái cho Cung Thời An ư?
Cung Thời An thích mẫu người như thế nào? Hình như anh chưa bao giờ hỏi.
Nếu Cung Thời An hẹn hò tức là hắn sẽ quấn quýt với bạn gái. Vậy anh thì sao?
Cung Thời An tầng dưới sẽ dọn đi à?
Lúc anh còn đang sững sờ, Đàm Nghiễn lại gửi thêm một tin nhắn nữa: Có gì đó lạ lắm. Tự dưng anh Nhiễm trực tiếp nói mình độc thân, trạng thái không tốt lắm. Chuyện là sao vậy?
Lục Dĩ Nhiên đọc tin nhắn, cười lạnh: Cậu ta suốt ngày ra vẻ thần thần bí bí, giống sương mù giống mưa lại giống gió, được cái không giống con người. [1]
Đàm Nghiễn: Ha ha ha, em thấy anh Nhiễm thiệt là thú dị.
Quân nhược lộ trần thanh: Kệ đi, tâm trạng cậu ta thay đổi thất thường lắm, có thể
nói là xoành xoạch. Nói không chừng lát nữa lại …, rồi làm ba cái chuyện không ai dám làm.
Đàm Nghiễm: Đúng là chỉ có người trong cuộc mới hiểu nhau thôi.
Nhưng Lục Dĩ Nhiên không ngờ tới tối hôm ấy, anh bỗng nhận được lời mời kết bạn của Nhiễm Thuật.
Anh không hiểu lắm nhưng vẫn chấp nhận lời mời, ấy thế mà Nhiễm Thuật lại hỏi thăm Cung Thời An.
R.S: Cậu ta là GAY hả?
Thấy câu hỏi này, đầu óc Lục Dĩ Nhiên muốn nổ tung. Anh vội vàng nhắn lại:???
Câu hỏi kỳ cục gì vậy trời.
Vừa mới thanh minh mình còn độc thân xong, bây giờ quay đầu lập tực hỏi xem Cung Thời An phải gay không, không lẽ cậu định theo đuổi Cung Thời An?
Anh đột nhiên vỡ lẽ sự việc, chỉ sợ Cung Thời An là kiểu người mà các 0 đều thích. Vóc dáng cao ráo, gương mặt anh tuấn, cơ thể săn chắc, giàu nứt vách, hình như còn không lăng nhăng.
Nếu Nhiễm Thuật thích Cung Thời An thật thì có vẻ như chuyện này không hề khó hiểu.
Nhưng đáng sợ nhất là trong lòng anh lại đang suy nghĩ, có lẽ chỉ có Nhiễm Thuật mới xứng với một người tốt như Cung Thời An.
Nếu cả hai bên nhau, liệu Cung Thời An sẽ từng li từng tí, cái gì cũng sẽ cho Nhiễm Thuật sao?
Chắc hẳn Cung Thời An là tuýp bạn trai rất cưng chiều người yêu nhỉ?
Chắc chắn là thế rồi… Nhìn vào cách hắn chăm anh là đủ thấy, dù tính tính anh có kém tới mấy nhưng Cung Thời An vẫn chung sống với anh ròng rã bao năm.
Cung Thời An là người hiểu anh rõ nhất.
Sau khi nhận được tin nhắn nữa của Nhiễm Thuật, anh bấm phím trả lời như trút giận: Cậu cách xa em ấy ra.
Kết quả Nhiễm Thuật không những không từ bỏ mà còn định xin anh phương thức liên lạc của Cung Thời An.
Lục Dĩ Nhiên giận đến mức ném cả điện thoại. Muốn làm quen với Cung Thời An mà còn phải cho anh biết nữa hả?
Đây là cố ý chọc điên anh đúng không?
Tức giận một hồi lại cầm điện thoại lên: Không cho.
Đáng tiếc Nhiễm Thuật lại trả lời: Vậy tôi tự gặp cậu ấy.
Anh im lặng ngó điện thoại.
Nếu Nhiễm Thuật và Cung Thời An quen nhau, dựa vào mức đó chán ghét của cậu với anh, chắc chắn cậu sẽ giật dây Cung Thời An rời xa anh nhỉ?
Nói không chừng cái tên Cung Thời An cưng chiều người yêu vô tư lự kia đồng ý thật.
Như vậy, không những tên Nhiễm Thuật đáng ghét kia có được Cung Thời An mà còn khiến anh mất đi hắn.
Bên kia cũng yên tĩnh một hồi, lúc Lục Dĩ Nhiên còn đang xoắn xuýt thì nhận được tin nhắn của Nhiễm Thuật: Tôi có cách liên lạc rồi, không cần anh.
Lục Dĩ Nhiên lập bùng nổ, nhanh chóng đứng dậy, định ra thang máy xuống lầu tìm Cung Thời An.
Vừa ra tới cửa, anh cảm thấy áo quần trên người không ổn nên vội vàng thay một bộ mới rồi mới xuống lầu.
Lúc anh đến nhà Cung Thời An, Nhiễm Thuật đang call video với hắn. Anh chạy tới giật lấy điện thoại của Cung Thời An, trừng mắt nhìn Nhiễm Thuật rồi cúp máy ngay tức khắc.
Cung Thời An bất ngờ nhìn anh.
“Nhiễm Thuật… không thể.” Lục Dĩ Nhiên bị cái nhìn chằm chằm làm cho hốt hoảng, cuối cùng chỉ có thể nói ra câu này.
“Tại sao?”
“Nói chung là không được! Cậu ta với anh không thân thiết, không lẽ em với anh tuyệt giao luôn à?”
Câu hỏi làm Cung Thời An trở tay không kịp. Hắn vốn định tự biên một tình huống Nhiễm Thuật chủ động liên hệ cho mình, nhưng không ngờ lại gián tiếp để Lục Dĩ Nhiên biết.
Cho dù không thành công thì hắn vẫn có thể tìm cơ hội mới.
Kết quả có vẻ Nhiễm Thuật trực tiếp hỏi thẳng Lục Dĩ Nhiên?
Hay là Nhiễm Thuật có kỹ năng trợ công gì đó, chứ sao lại xuất sắc đến vậy?
Cung Thời An vui vẻ hưởng thụ, tiếp tục hỏi: “Em với anh ta hả? Chỉ hỏi diễn biến một dự án mà thôi.”
“Vô duyên vô cớ cậu ta hỏi em chuyện dự án làm gì, em ngốc à?”
Cung Thời An nhìn vẻ gấp gáp của anh, im lặng một chốc rồi đột nhiên cười khẽ, hỏi thăm: “Nhiên Nhiên, anh ghen sao?”
Lục Dĩ Nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Cung Thời An cũng không vội vã, kéo anh ngồi xuống ghế salon, ánh mắt nhu hòa nhìn anh nói: “Anh không muốn em ở riêng với Nhiễm Thuật phải không?”
“Ừm.” Lục Dĩ Nhiên thấp giọng trả lời.
“Em nghe anh.”
“…”
Cung Thời An lại nói: “Nhưng Nhiên Nhiên ơi, em đã hai mươi bảy tuổi rồi, về sau em sẽ có một người khác nữa, anh có đồng ý không?”
“Không gì là không thể đồng ý, miễn không phải Nhiễm Thuật là được.”
“Bây giờ anh nói đồng ý là vì anh cảm thấy em sẽ không ở cùng ai hết hoặc cảm thấy sẽ không ai có thể đồng hành với em. Chỉ sợ khi người kia xuất hiện, anh lại không đồng ý.”
“Anh chỉ thấy… Nhiễm Thuật thì không được.” Lục Dĩ Nhiên tranh thủ giải thích.
“Vậy nếu em với người khác, không ở cùng anh thì thế nào đây?”
“Anh không cần có em ở cùng anh.”
“Nhưng em muốn cùng với anh.”
Lục Dĩ Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cung Thời An, hai người bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng ánh mắt Cung Thời An dịu dàng như vậy nhưng sao anh vẫn cảm thấy mình như bị tấn công?
“Nhiên Nhiên, em và người kia chắc chắn sẽ phải ở cùng nhau, sao người kia không thể là anh?” Cung Thời An lại hỏi
“Anh?!”
“Đúng, dù sao em cũng thích anh mà.”
Một câu, còn nói nhẹ nhàng đến vậy.
Khiến Lục Dĩ Nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Cung Thời An cũng không nóng nảy, vẫn mỉm cười: “Nhiên Nhiên, em biết anh đã nhận ra được từ lâu, chỉ là đang giả ngơ.”
“Anh… Anh không…”
“Em biết anh rất chậm chạp, anh có một suy đoán mơ hồ nhưng vẫn không thể xác định được, là như thế phải không?” Cung Thời An nói và xích lại gần anh, nghiêm túc nhìn hai mắt anh, lại hỏi: “Cho nên vừa rồi anh ý thức được có thể em sẽ ở cùng với Nhiễm Thuật, anh đã hoảng hốt đúng không? Cuối cùng anh cũng để ý đến em đúng không?”
“…” Lục Dĩ Nhiên bị Cung Thời An bắt gặp lúc hoảng hốt, lúc này anh hơi muốn trốn tránh.
Nhịp tim của anh bắt đầu điên cuồng, gò má cũng nóng lên.
Anh bắt đầu luống cuống, đây là lần hoảng hốt đầu tiên trong nhiều năm nay.
Anh không ngờ rằng dáng vẻ của mình giờ đây lại gây ra bởi người hiểu mình nhất.
Thế nhưng Cung Thời An không cho anh cơ hội mà tiếp tục hỏi: “Cho nên vừa xong là anh ghen đúng không?”
Tim anh thắt lại, cổ họng thì trượt lên xuống, vô ý đứng dậy muốn rời đi thì bị Cung Thời An cầm cổ tay, kéo anh ngồi xuống lần nữa, lại hỏi: “Bây giờ em có thể hôn anh không?”
***