“Hồng Khánh, tôi rất muốn chuyển đến nơi khác sống, chỉ mong nơi đó không có anh.
Nhưng tôi không có nhiều tiền đến vậy…Vậy nên người đi…là anh, được không?”
Kinh ngạc trong phút chốc, Hồng Khánh hơi rũ mi, trầm mặc nhìn cô một lúc rất lâu.
“Muốn tôi đi?” Anh nhàn nhạt cười, nụ cười của một kẻ bất lực, “Dễ thôi.
Nói tôi nghe thử, em ghét tôi như thế nào?”
Giọng nói của anh không còn trầm ấm như trước, giống như đoạn tình cảm này chẳng còn tươi đẹp như thuở ban đầu.
“Ghét như thế nào?” Hải Uyên ngẩng đầu, đợi khi gió trời hong khô hoen mi, đợi khi gió trời xoa dịu gương mặt nóng bừng của mình, cô nhìn anh, kiên định nói: “Tôi cầu ngay lúc này có sao băng bay qua, để ước mình chưa từng gặp phải anh.”
Đêm hôm đó, sao băng vụt qua, mang theo điều ước, hóa thành sự thật.
Vậy nên, liệu sao băng có thể lần nữa quay trở lại, để Hải Uyên được tham lam ước thêm một điều nữa?
Không, sao băng không thể xuất hiện ở đây.
Vì sao băng có quỹ đạo riêng của nó, còn mối tình này thì không.
“Nhưng mà…” Hải Uyên thở dài, con tim và lý trí đau đớn cấu xé nhau, buộc cô phải chấp nhận một sự thật, “Sao băng không xuất hiện.”
Bầu trời Ưng Châu hôm nay thật lạnh, gió lộng từng cơn nối dài, và mây cũng đã giăng kín.
Hồng Khánh đứng thẳng người, hai tay vò mạnh khiến mái tóc anh rối tung.
Anh hít ngụm gió lạnh, rồi thở dài, “Đừng khóc nữa, anh đưa em về.”
Hải Uyên thật sự, thật sự rất muốn hỏi, trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
“Không cần.” Đức Minh lớn giọng, nhanh chân bước đến gần, nắm cổ tay Hải Uyên, “Chúng tôi còn đang hẹn hò, muốn về thì anh về một mình đi.”
Hải Uyên thẫn thờ nhìn Hồng Khánh từ từ rời đi, trong lòng trực trào sự hối hận kì lạ.
Muốn chạy đến níu áo anh, Đức Minh liền xoay người giữ cô lại, “Không cần tiếc, em có thể tìm cho chị nhiều thằng tốt hơn như vậy.”
Bao nhiêu người tệ hơn hay tốt hơn anh không quan trọng, quan trọng là thời điểm hiện tại, cô chỉ thích anh, chỉ yêu mình anh.
***
Ngày hôm sau, Hải Uyên nghỉ thêm một ngày nữa để tân trang lại bản thân.
Tẩy tóc sáng màu và xăm hình, giống như Hồng Khánh.
Hy vọng những gì cô đang làm có thể giúp anh tin tưởng, cô không phải một cô gái tốt như anh tưởng.
Sau một tuần không liên lạc, Hồng Khánh bỗng nhiên gửi cho Hải Uyên một tin nhắn kèm hình ảnh một vé máy bay có ghi rõ ngày giờ xuất phát: [Thứ năm anh sang Thụy Sĩ, có thể đến tiễn anh một đoạn không?]
Hải Uyên đọc tin nhắn, nhưng không trả lời, vì chính bản thân cô cũng đang không biết mình có nên đi hay không.
Đắn đo mất nửa ngày trời, cuối cùng, cô lựa chọn để ông trời quyết định.
Hải Uyên mượn của Vân An một đồng xu, dứt khoát tung lên rồi chụp lại.
Nếu là mặt số, cô sẽ đi.
Nếu là mặt hình, đành thôi vậy.
Đôi mắt nhắm chặt từ từ hé, bàn tay run run mở.
Là mặt hình.
Hải Uyên mím môi, cô ngồi phịch xuống đất, định tung thêm một lần nữa thì Vân An nói:
“Hải Uyên, đừng tung nữa.
Mình nghĩ cậu biết cậu đang muốn gì mà.”
Ngày thứ năm hôm đó, Hải Uyên nghe theo con tim mình, đến sân bay tìm anh.
Có gan chạy đến nơi rộng lớn đông đúc người này, nhưng lại chẳng có gan đối mặt với anh, chào anh một tiếng.
Cứ như vậy, Hải Uyên đứng sau bức tường lớn, lặng lẽ nhìn anh nói lời chào với người nhà, rồi cũng lặng lẽ rời đi.
***
4 năm phất nhanh như một cơn gió, nhưng với một số người, đó là khoảng thời gian dài đằng đẵng như hàng chục năm.
4 năm trôi qua, ai cũng có cuộc sống mới.
Đức Minh là sinh viên năm ba của đại học Kinh tế Ưng Châu, cùng với một người bạn nữa tên Đăng Khoa chung sống tại một căn hộ sát bên với Hải Uyên.
Còn có một chuyện thú vị, hình như Đức Minh đang thầm thương trộm nhớ cô gái nào đó, nhưng Hải Uyên không muốn xen vào đời sống riêng tư của cậu nên không hỏi.
Vân An, An Nhiên và Hải Uyên trở thành bạn thân.
Sau khi tốt nghiệp, An Nhiên lựa chọn ở lại trường, theo nghiệp giảng viên chuyên ngành tiếng Trung của đại học Ngoại ngữ Ưng Châu.
Hải Uyên vừa học đến năm ba đã được một công ty game để mắt đến.
Sau thời gian hơn 3 tháng thực tập, cô trở thành nhân viên chính thức.
Thời điểm vừa tốt nghiệp đại học, cũng là lúc