“Em đang làm cái trò…?”
Hồng Khánh sững người, chiếc áo anh vừa trọn vẹn khoác lên mảnh vai của Hải Uyên bỗng nhiên rơi xuống đất.
Anh cúi xuống nhặt lên, phát hiện bàn chân của Hải Uyên tím tái đi.
Hồng Khánh lập tức vươn tay, muốn bồng cô ra khỏi đó, nhưng không thể, cả người cô nặng y hệt một tảng đá lớn.
Hồng Khánh dùng sức mà đỏ cả mặt, cả người anh toàn là mồ hôi.
Nhưng Hải Uyên vẫn chẳng nhúc nhích được ít nào, anh mới cao giọng ra lệnh: “Bước ra khỏi đó, mau lên.”
“Tôi nói em bước ra.”
“Tôi nói bước ra.”
Mỗi giây trôi qua, bàn chân của Hải Uyên càng tím tái, Hồng Khánh càng sốt ruột.
Rồi không nhịn được mà quát lớn: “Bước ra!”
Bất chợt, nước mắt lăn dài trên hai má Hải Uyên.
Từng giọt như có ánh trăng phản chiếu, lung linh diệu kỳ.
Nước mắt chảy ngày một nhiều, tuôn như mưa, vậy mà gương mặt cô vẫn cứng đờ cứng đẫn.
Hải Uyên giống như một con ma nơ canh, hoặc là một con rô bốt, nó biết khóc.
Hồng Khánh bắt đầu cảm thấy mũi mình cay cay, cố gắng đè nén sự căng thẳng, khẩn trương lại.
Anh chạm nhẹ lên hai gò má của cô, vụng về gạt đi nước mắt, nhẹ giọng: “Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi… tôi không nên mắng em.
Em bước ra khỏi đó được không? Làm ơn…”
Hồng Khánh chưa dứt lời, con ngươi của Hải Uyên đã di chuyển.
Trên tay cô từ đâu xuất hiện một điếu thuốc lá đỏ lửa, Hải Uyên dùng nó, dí vào khắp cánh tay mình.
Mỗi nơi điếu thuốc đi qua đều để lại một vết bỏng hình tròn, điểm vài vụn tàn thuốc màu đen trên đó.
“Uyên…dừng tay…”
Hồng Khánh ngơ ngẩn khẩn cầu, nhưng Hải Uyên không dừng lại.
Hết điếu này đến điếu khác tàn đi, cánh tay cô dày đặc những vết bỏng.
“Dừng lại…” Hải Uyên châm điếu thuốc cuối cùng trong bao, Hồng Khánh hoảng hồn lớn tiếng: “Uyên! Có dừng ngay không?”
Hải Uyên xòe bàn tay trái của mình, đầu hơi cúi xuống, mi rũ theo, lầm bầm nói: “Tay phải để vẽ, không được bị thương.”
Lúc này, Hồng Khánh nhìn được lòng bàn tay của Hải Uyên toàn những vết xước, có vết đã khô máu, có vết đang rỉ máu.
Hình thù những vết này rất kì lạ, độ dài không đều, độ rộng và độ sâu cũng vậy.
Hồng Khánh nhìn loạn xung quanh, trên bàn làm việc có hai ba lon bia rỗng bị bóp nhàu nát.
Bằng một phép màu nào đó, anh thấy được trên mép một số nếp gấp nhọn hoắc có lem nhem những vệt màu đỏ.
Khi quay lại lòng bàn tay Hải Uyên, cô đã bắt đầu châm điếu thuốc cuối cùng vào giữa lòng bàn tay mình.
Ngọn lửa đột ngột lan rộng, cháy khắp lòng bàn tay cô.
Chốc chốc, ngọn lửa đã bùng lên mạnh mẽ, tưởng chừng như muốn một khắc liền thiêu rụi tất cả.
“Uyên!”
Ngọn lửa kinh hoàng lao đến trước mắt Hồng Khánh, khiến anh giật mình bừng tỉnh.
Hơi thở của anh dồn dập và không đều, cả người ướt đẫm toàn mồ hôi.
Đôi mắt của Hồng Khánh lần mò trong đêm tối, rõ ràng điều hòa phòng anh đang mở, hơn nữa còn là 20 độ C.
Hồng Khánh ngồi bật dậy thở dốc.
Mất một lúc sau, anh mới có thể bình tĩnh trở lại.
Hồng Khánh định xuống dưới nhà bếp lấy nước uống, vừa hay bắt gặp một cảnh tượng thú vị của ông anh phòng bên.
“Làm trò gì đấy?”
Dưới sàn phòng của Hoàng Tuấn bày rất nhiều đồ, anh đang xếp lại đồ vào vali, chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi sáng sớm mai đến Nam Thành.
Trong quá trình, Hoàng Tuấn mải mê chau chuốt mấy món quà cho màn tỏ tình nên có hơi phấn khích, vì vậy mà khanh khách cười thành tiếng.
Vô tình cửa không đóng, người ở ngoài nghe được là chuyện dễ hiểu.
Hoàng Tuấn giật nảy mình, suýt chút nữa thì hét toáng lên.
Anh vuốt ngực trấn an bản thân, “Tưởng ngủ rồi?”
Hồng Khánh ngồi xuống giường, khẽ lắc đầu, “Không ngủ được.”
Hoàng Tuấn đặt con gấu bông hình quả bơ vào vali, nheo mắt quan sát biểu cảm trên gương mặt em trai, đoán: “Gặp ác mộng à?”
Hồng Khánh nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó hỏi lại: “Đi công tác còn mang theo gấu bông làm gì?”
“Quà cho Nhiên.”
“Nhiên? Nữ?”
Hoàng Tuấn cười cười: “Cô bạn tóc nâu học chung với Uyên ấy.
Chuyến này đi anh rước chị dâu về cho chú.”
Hồng Khánh hơi chau mày, giọng chất vấn: “Tương tư người ta bao lâu rồi?”
“Từ hồi em ấy mới vào trường.”
“Vậy mà còn đòi đi xem mắt với Uyên? Anh bị thần kinh lung linh à?”
Ngữ điệu của Hồng Khánh pha trộn hiếu kỳ lẫn nóng nảy, khiến Hoàng Tuấn không nhịn được mà lăn ra đất cười