Khi Hải Uyên về đến nhà đã là hơn 8 giờ tối.
Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi ăn lót dạ một ít bánh ngọt đã mua trên đường về.
Không rõ vì sao dạo gần đây, Hải Uyên luôn cảm thấy sức lực của mình rất dễ bị tiêu hao.
Hầu như mỗi ngày sau khi về nhà, cô đều chỉ muốn nằm dài xuống sàn ngủ ngay lập tức.
Nếu là lúc trước, Hải Uyên chắc chắn sẽ làm như vậy.
Nhưng bây giờ cô đã có Hồng Khánh, cô sẽ nghe lời anh, chỉ đơn giản là cô muốn như thế.
Đang lim dim nằm trên sofa miễn cưỡng ăn bánh thì Hồng Khánh gọi, Hải Uyên chậm chạp mở mắt nghe điện thoại anh.
Hải Uyên vừa nhấc máy, Hồng Khánh chớp mắt quan sát cô một cái, anh bắt đầu lo lắng hỏi: [Làm sao thế?] Truyện đang được đăng tải tại TYT
Cô không còn sức lắc đầu, chỉ có thể rề rà trả lời anh: “Không sao.”
[Không nói dối nhé, anh về anh cắn cho đấy.]
Vì một câu hăm dọa này của Hồng Khánh, tâm trạng của Hải Uyên thật sự đã khá lên rất nhiều.
Cô phì cười, tay dịu dụi mắt, “Không sao thật mà.
Dạo này công việc bận quá, anh không cho em thức khuya, nên em dùng giờ nghỉ trưa để giải quyết bớt.
Bây giờ em bắt đầu thấy buồn ngủ rồi.”
[Ừm, có chuyện nhất định phải kể với anh.] Hồng Khánh tắt đèn phòng rồi lên giường nằm, chỉ để lại thứ ánh sáng dịu dàng của đèn ngủ đáp nhẹ lên anh, khiêm tốn nói: [Để cái đèn này, em có nhìn thấy được dung nhan tuyệt vời của bạn trai em không?]
Thêm một lần nữa, Hải Uyên không nhịn được mà tủm tỉm cười, “Thấy được, thấy cả nhan sắc lẫn độ tự luyến luôn.”
[Hửm?] Hồng Khánh khẽ chau mày, ghé sát vào màn hình điện thoại, [Anh có tự luyến đâu? Anh nói thật mà? Bộ em không thấy anh đẹp à?]
Không phải cô không thể nói “không”, mà là Hồng Khánh thật sự rất đẹp.
Tỉ lệ mắt, mũi, miệng tuy không phải là tỉ lệ vàng, nhưng nhìn chung rất hài hòa và dễ thu hút ánh nhìn.
Đặc biệt là đôi mắt với đồng tử màu hổ phách tự nhiên, hàng mi dài hơi cong cong, tô đậm vẻ đào hoa cho đôi mắt anh hơn, làm gương mặt càng kinh diễm hơn.
Người ta nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn quả thật không sai.
Nhưng thân hình tráng kiện, bả vai rộng, khuôn ngực săn chắc, cơ bụng phân chia rõ mồn một với lớp da hơi ngăm vì nắng, quả thật cũng rất mị hoặc.
À không!
Nghĩ đến mặt được rồi!
Đúng vậy, anh hỏi mặt, thì cô chỉ nên nghĩ đến mặt.
Hải Uyên vỗ nhẹ vào má mình mấy cái, lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
Vô tình khiến Hồng Khánh tưởng rằng cô đang trêu chọc chê bai mình, giọng nói vì vậy có chút lớn hơn: [Gì chứ? Em thấy anh không đẹp thật hả?]
Hải Uyên lại lắc đầu, dở khóc dở cười đáp: “Em có nói anh không đẹp đâu?”
[Nhớ đấy.] Hồng Khánh xoay người đặt điện thoại dựa vào gối, cất thanh âm trầm trầm: [Em muốn đi ngủ chưa? Vào phòng đi, đừng nằm ngoài sofa.]
“Ồ.” Hải Uyên ngồi dậy, vòng qua bếp uống một ngụm nước lạnh cho đỡ khát.
Vừa hay lại nhớ ra chuyện, giọng nghiêm nghiêm hỏi: “Từ khi thầy Tuấn đi công tác, đến khi về, thầy có gì lạ không anh?”
[Trong lúc công tác thì không.
Có điều…lúc về thì có.] Hồng Khánh rít một hơi, cố gắng nhớ lại hình ảnh bất bình thường của Hoàng Tuấn sau khi trở về, rồi sắp xếp từ ngữ sao cho Hải Uyên dễ hiểu nhất: [Từ một nam thần, biến thành một nam thần kinh.
Nói thế thì không đúng lắm, đầu óc ổng vốn tưng tửng, chỉ là được dịp này bộc lộ ra thôi.]
“Nam thần kinh? Kể em nghe với.”
Hải Uyên bước ngang qua ban công, mang Chíp và Chum vào trong nhà, xong mới cẩn thận đóng cửa rồi tắt đèn.
Cô nằm trên giường, chăm chú nghe anh kể.
[Từ hôm ổng về, lúc nào cũng cắm mặt vào cái điện thoại, cười như thằng bệnh ấy.
Đi tắm thì mở karaoke ở trong, hát như một thằng dở.
Ba mẹ anh còn tưởng bệnh thật, định để ba khám cho, nhưng hóa ra là có bạn gái.]
Khóe môi Hải Uyên giật giật một đường, bày ra điệu cười giễu cợt: “Bạn gái? Sắp có vợ, có con luôn rồi chứ bạn gái gì nữa?” Nhưng sau đó, cô lại nhướng mày, dửng dưng nói: “Hoặc là không còn gì cả?”
[Em nói vậy là có ý gì?] Muôn vàn dấu chấm hỏi mọc như nấm trên đầu Hồng Khánh, làm anh lú lẫn đến độ chẳng để lý giải