Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 103


trước sau

Nhĩ Dương vốn binh yếu, không chống đỡ nổi cuộc tấn công. Quân đội Bắc quốc chỉ mất một ngày để phá thành, rồi khu binh dùng tiếp nửa ngày để chạy về phía Nam, tiếp ứng cho phe mình đang giằng co với quân đội của Ngụy tướng quân ở Nam Dương. Nam Bắc đã xé toạc bộ mặt dối trá, xem nhẹ văn sĩ hai nước đang đàm phán hữu nghị ở thành Kiến Nghiệp, tại vùng đất nơi biên giới, chiến tranh có thể dễ dàng bùng phát bất cứ khi nào.

Trên đường từ Nhĩ Dương đến quận Dĩnh Xuyên, Nam Dương hay những quận thành khác, đều có bách tính xuôi Nam tháo chạy.

Gió tuyết trong đêm càng dữ dội, trong cánh rừng hoang dã cách Nhĩ Dương mười mấy dặm, đoàn người Phạm tứ lang chạy trốn về Nam vừa đói vừa khát, khó khăn lắm mới tìm được một ngôi miếu Thành Hoàng làm chỗ dừng chân. Lần này không cần Phạm Thanh Thần khách khí, người ngồi xe thì nhảy xuống xe, kẻ cưỡi ngựa lăn x khỏi lưng ngựa. Tất cả đã bị giá lạnh hành hạ đến mức thần trí mơ màng, hai mắt xanh xám, vừa thấy được miếu lớn đen sì, bọn họ liền ùa vào như châu chấu.

La Linh Dư cũng đã chịu đủ khổ cực vất vả, tới khi xuống ngựa, hai đùi nàng run rẩy, gần như không đứng vững được. Sắc mặt nàng thấm đẫm mỏi mệt, lúc vào miếu với Phạm Thanh Thần, khóe mắt còn chẳng buồn nhìn thứ dân bá chiếm nơi thoải mái nhất trong miếu, hò nhau nhóm lửa.

Hai người hầu của Phạm tứ lang đến xã giao với đám người nọ, còn Phạm Thanh Thần tìm một nơi trong góc rồi dìu nữ lang ngồi xuống, trong mắt gã lộ vẻ lo lắng. Theo như ý gã, mọi người không nên dừng lại, phải lên tinh thần tiếp tục xuôi Nam mới đúng. Chỉ có điều ngựa bò đều đã mệt, nếu chỉ có mỗi gã và La Linh Dư, giết bò ngựa đuối sức rồi đổi thớt mới là được… Song có nhiều người như vậy, Phạm Thanh Thần không tiện đắc tội với tất cả.

Phạm Thanh Thần nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn La Linh Dư, tầm mắt không tránh khỏi quét nhìn bụng nàng. Nữ lang ngồi ngay ngắn ở đằng sau gã, trên mặt đượm vẻ mệt mỏi, nhưng hai mắt lại rất sáng. Trông nàng yếu tới nỗi chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ gục ngã, nhưng Phạm Thanh Thần đã quá quen La Linh Dư, gã có thể nhận ra nàng muội muội này đang rất phấn chấn ——

Nàng không chút mệt nhọc.

… Ngay cả bào thai trong bụng cũng không bị ảnh hưởng?

Đường xá xa xôi như thế, La Linh Dư lấy đâu ra tinh thần tốt như vậy?

Nhưng Phạm Thanh Thần còn chưa kịp thăm dò, thì chợt một bóng người tiến đến trước mặt. Gã lập tức căng người, nắm chặt thanh kiếm trang trí ở bên hông, lạnh lùng nghiêng đầu lại, liếc lấy cô gái bình dân dung mạo thanh tú, cầm một bát canh nóng đi đến. Cô gái bị cái nhìn lạnh căm của Phạm Thanh Thần dọa hết hồn, một lúc sau mới hoàn hồn, gương mặt thẹn thùng, ngồi xổm xuống.

Cô gái dịu dàng nói: “Có thể lang quân muốn uống ít nước, để thiếp hầu hạ lang quân được không?”

Phạm Thanh Thần nhận ra ngay mục đích nhờ cậy của cô ta, lập tức cười nhạo: “Không cần.”

Cô ta cảm thấy xấu hổ khi bị gã nhìn như thế, không cam lòng cắn môi ngẩng đầu. Theo cô ta thấy, một đường chạy trốn xuống Nam, kẻ có xuất thân thấp hèn như cô ta, phải leo lên một lang quân sĩ tộc thì mới cứu được. Cô ta tự cho mình là xinh đẹp, muốn dùng sắc hầu người, cũng không biết có phải lang quân này nghe không hiểu hay không… Lúc ngẩng đầu lên toan nói rõ ràng, thì cô ta bất chợt sững sờ, bởi vì qua bả vai của Phạm lang, cô ta trông thấy nữ lang quý tộc được Phạm tứ lang bảo vệ ở sau lưng.

Từ khi bọn họ lên đường chạy trốn ở Nhĩ Dương, Phạm Thanh Thần đưa xe ngựa cho bọn họ dùng cả. Không chỉ có thể che gió che mưa, trong xe còn có lương khô bánh vừng, cứu người ta khỏi cơn nguy. Mà từ đầu chí cuối, Phạm tứ lang x lại đích thân dẫn theo một nữ lang quý tộc. Nữ lang kia cưỡi chung ngựa với Phạm tứ lang, trên đường đi, nàng ta được Phạm Thanh Thần dùng áo khoác bao bọc, nên bọn họ không nhìn rõ được dung mạo nàng ta.

Cũng có người nhìn thoáng qua, nói nữ lang quý tộc kia chỉ có dung mạo tầm thương, khéo chỉ vì thân phận cao quý nên mới được lang quân che chở.

Lúc mọi người nói đến đây, trên mặt đều có vẻ ghen tị không cam lòng.

Nhưng khi tất cả chen chúc nhau trong ngôi miếu Thành Hoàng cũ nát, ngoài miếu gió tuyết gầm thét, trong miếu lửa cháy tí tách. Xuyên qua ánh lửa mông lung, bụi đất trên mặt nữ lang quý tộc rơi xuống, gương mặt sắc sảo của nàng dần lộ ra trong đêm.

Làn da như men sứ, dung mạo đẹp tới nao lòng.

La Linh Dư ngồi yên ở đằng sau, nàng đã cố gắng giấu mình đi, nhưng quanh thân vẫn tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt, tựa như bông tuyết tỏa sáng dìu dịu ở đất Giang Nam, khiến nàng trở nên khác biệt với tất cả mọi người trong miếu.

Thì ra nữ lang quý tộc đó lại có gương mặt đẹp đến vậy… hèn gì lang quân thờ ơ trước sự lấy lòng của mình.

Nhận ra ánh mắt của cô gái kia, La Linh Dư mở mắt nhìn lên. Đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của nàng khiến cô gái bình dân khó chịu.

Cô gái lúng túng đưa bát tới: “Nữ lang có muốn uống không?”

La Linh Dư luôn xa lạ với mọi người, không gần gũi thân thiết với bất kỳ ai. Cảnh giác chính là trạng thái bình thường của nàng: “Không.”

Cô gái bình dân nhận ra, hai người quý tộc này không có ý định thân thiện với mình, nhất thời trong lòng ấm ức khó chịu. Cô ta mỉm cười, lúc hai người hầu của Phạm tứ lang về, cô ta lúng túng đứng lên, cầm bát canh nóng của mình quay về chỗ cũ.

La Linh Dư cúi thấp đầu, không đếm xỉa đến bất cứ thứ gì, tay quệt lên đất, lại bôi bùn lên mặt mình.

Nàng có cảm giác Phạm Thanh Thần đang nhìn mình, nhưng nàng cũng mặc kệ.

Phạm Thanh Thần không cho rằng đó ngang ngược, nàng muốn bỏ chạy khỏi hôn lễ với gã, nhưng từ trên người nàng, gã thấy được rất nhiều bóng dáng năm xưa. Trong đầu thoáng qua vài hồi ức, Phạm Thanh Thần cười khẽ: “Ban nãy muội muội như thế, làm ta nhớ lại lần đầu tiên ta gặp muội. Lúc đó muội vẫn chỉ là một đứa trẻ, ăn mặc như một đứa ăn xin, gầy tong teo, gió thổi sẽ ngã. Muội đến Nam Dương nhờ cậy La gia, ta chỉ đi trên đường nhìn lướt qua muội, muội đã cảnh giác đẩy Họa Nhi ra sau lưng.”

Phạm Thanh Thần cười nói: “Ai thèm nhìn muội muội của muội làm gì, muội không biết đâu, bộ dạng xù lông đó của muội vô cùng quyến rũ.”

So với bây giờ thì hồi đó nàng kém xa, mặt nữ hài gầy sọp, da như dính vào xương. Nhưng hai mắt nàng rất sáng, vừa cảnh giác vừa hung dữ. Vì sức sống mạnh mẽ ấy, mà ngay từ cái nhìn đầu tiên, gã đã ghi nhớ tên ăn mày nhỏ bé đó. Lúc ấy gã đâu ngờ, sau này khi lớn lên, đứa trẻ năm xưa lại trở thành La muội muội xinh đẹp mê người hiện nay.

La Linh Dư giễu cợt: “Thì ra ngươi thích bé gái. Ta chỉ là một cô bé không biết gì, nên mới thỏa mãn dục vọng không bình thường của ngươi, đúng không?”

Phạm Thanh Thần lạnh lùng nhìn nàng.

Gã biết nàng đang chọc giận mình, nhưng gã bị La Linh Dư giận dỗi quá nhiều, thành ra cũng miễn dịch. Dù nàng có khiêu khích thì cũng không dễ khiến gã nổi giận. Phạm Thanh Thần lộ vẻ hoảng hốt, nói: “… Mà nay muội vẫn chẳng chút thay đổi, bình thường giả vờ còn tốt chán, đến lúc này, nhìn ai cũng là người xấu. Ai đến gần muội, muội cũng không tin.”

Phạm Thanh Thần: “Có lúc ta nghĩ, năm đó muội bỏ chạy từ Nhĩ Dương đến Nam Dương, phải chịu bao nhiêu khốn khổ mới hình thành nên tính cách ấy.”

Tròng mắt La Linh Dư bỗng co lại, sắc mặt biến đổi. Nàng không nhịn được nhìn gã, gã ngồi ngay trước mặt nàng, hai má dịu dàng khí chất như lan, trong đôi mắt ẩn chứa nét phong lưu như có như không. Rõ ràng là kiểu lang quân nàng thích, nàng cũng nhận được sự che chở của gã, thế nhưng cả hai lại đi tới bước này.

Phạm Thanh Thần nghi ngờ: “… Đúng là kỳ lạ, hai ngày nay sao ta cứ nhớ lại chuyện ngày trước thế nhỉ? Nhất định là do hôm đó muội muốn chạy trốn khỏi hôn lễ, nên đã chọc giận ta.”

Gã chỉ thờ ơ nói ra, song nội dung trong câu nói lại khiến nàng hãi hùng khiếp vía.

La Linh Dư căng cứng người, ngón tay nắm vạt váy, lúc siết chặt lúc buông ra. Một lúc sau, La Linh Dư thấp giọng van xin: “Phạm lang, ngươi không thể bỏ qua cho ta được sao? Thế gian này nhiều mỹ nhân đến thế, vì sao ngươi không chịu tha cho ta? Ta đắc tội gì với ngươi, mà không thể đền bù ở mặt khác được?”

Phạm Thanh Thần khẽ mỉm cười.

Gã nghiêng đầu, tròng mắt sáng như quỷ nhìn nàng chằm chặp, cơ thể đổ về phía trước, ép nàng dựa lui vào tường. Lại nghe thấy Phạm Thanh Thần than thở: “Lại nữa, muội lại nữa rồi… La muội muội, ta không thể từ bỏ muội được. Từ năm muội mười tuổi, ta đã nhìn muội trưởng thành, muội ngày hôm nay, không phải cũng bị ta ảnh hưởng đấy sao? Nữ nữ lang khác nào được như muội, bọn họ bị ta dọa một phát đã lăn ra hôn mê, còn không kịp để chơi đùa. Nhưng La muội muội thì không như thế.”

Gã nhếch mép: “Không sợ bị ta chơi xấu.”

La Linh Dư căm phẫn nhìn gã, hai mắt sáng bừng. Dù mặt có lấm bẩn tới mấy, thì sao che được vẻ đẹp trời sinh?

Cánh tay Phạm Thanh Thần khẽ động, gã xoay người lại, ôm cơ thể cứng ngắc của nàng vào lòng. Hai thị vệ lập tức đỏ mặt, đứng dậy che khuất nơi này. Gương mặt tuấn tú của Phạm Thanh Thần lại dán lên hõm vai nữ lang, ngửi nhẹ mùi thơm trên tóc nàng. Hương hoa thoang thoảng dịu nhẹ, khiến gã có cảm giác chỉ cần nàng là đủ thỏa mãn. Phạm Thanh Thần nói: “Có phải muội thường xuyên để hắn ta ôm như vậy không? Muội hôn hắn, ngủ với hắn, trên người toàn là mùi của hắn. Hắn ngủ với muội lúc nào…”

La Linh Dư sợ hãi đẩy gã ra: “Ngươi điên rồi! Buông ta ra…”

Phạm Thanh Thần cầm tay nàng, không để nàng vùng vẫy. Hai mắt gã đỏ bừng lên vì ghen tị, chỉ hận không thể bóp chết nàng. Nhưng nữ lang trong lòng giãy rất mạnh, cơ thể run lên bần bật, gã đành cười bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, đừng sợ nữa, ta sẽ không nói, không nhắc đến hắn nữa… Muội có thể cãi nhau gây sợ với ta, đánh ta mắng ta đều được. Muội dụ dỗ Lục Quân, muốn bỏ trốn… ta cũng không tức giận, ta sẽ không trả thù người bên cạnh muội nữa, sẽ không giết bọn họ nữa. Ngày trước ta rất sợ, cứ sợ muội sẽ không quay về… Nhưng bây giờ muội đã về, tốt quá rồi.”

La Linh Dư mở miệng toan phản bác.

Nhưng Phạm Thanh Thần đã lên tiếng trước: “La muội muội không mang thai đúng không?”

La Linh Dư: “…!”

Mặt nàng trắng bệch, nghĩ lại quãng đường gập ghềnh xa xôi như thế, thể lực của mình không tốt, nhưng cơ thể lại không chút khó chịu. Quả nhiên Phạm Thanh Thần đã nhìn ra.

Phạm Thanh Thần bật cười, cúi đầu nhìn nàng đầy uy hiếp: “Muội muội vẫn thích gạt người như thế nhỉ. Để cho ta ôm một lúc nhé?”

La Linh Dư cứng người, để mặc gã ôm, không dám lộn xộn nữa. Gã đã nhìn ra nàng không mang thai, nếu nàng còn phản kháng thì sẽ chọc giận gã mất… La Linh Dư nhắm nghiền mắt, trong lòng thầm nguyền rủa, ép mình xem nhẹ gã lang quân đáng sợ này.

Nhưng cũng chẳng lâu lắm, bởi vì chỉ mới ngồi yên một lúc, thì bất chợt cảm nhận được chấn động truyền đến từ trên mặt đất. Mọi người biến sắc, có người phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy lên lao ra cửa như không muốn sống nữa, có vẻ là định chạy trốn. Nhưng chỉ một khắc sau, bên ngoài có tiếng ngựa hí dài, cánh cửa bị đá văng cái *rầm*.

“A a a ——” Trong tiếng gào thét thê thảm, mấy gã đàn ông trẻ vừa chạy ra cửa miếu đã bị người từ bên ngoài đạp trúng ngay ngực. Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cơ thể bọn họ vung lên giữa không trung, miệng phụt máu tươi!

*Bịch bịch bịch*, bọn họ ngã xuống đất, người đang nghỉ trong miếu lập tức đứng lên. Phạm Thanh Thần cũng đứng dậy, ngăn cản La Linh Dư ở phía sau, cơ thể căng thẳng. Dưới cái nhìn trừng trừng, cánh cửa miếu lắc lư, mấy chục quân nhân mặc áo giáp phương Bắc xông đến, như mây đen che khuất đỉnh đầu. Gió tuyết ập đến từ sau lưng bọn chúng, bông tuyết rơi xuống đất, lạnh lẽo tựa ánh trăng sáng.

Tất cả hốt hoảng: “Quân địch tới rồi!”

Kẻ tới chính là đội tiên phong.

Bọn chúng chặn
ở cửa, hai mắt u ám nhìn chằm chằm dân tị nạn trong miếu. Gương mặt lạnh lẽo đối diện nhau. Phía Phạm Thanh Thần thấy bọn chúng khí thế to lớn, tay đè lên vũ khí bên hông, mùi máu tanh nồng nặc trên người, không khí quanh thân đông cứng. Trong lòng mọi người rơi vào tuyệt vọng, khi cho rằng quân Bắc quốc muốn đại khai sát giới, thì chỉ thấy đối phương thờ ơ quét mắt nhìn bọn họ, như thể không có hứng thú giết người.

Thủ lĩnh của nhóm quân nhân này nhếch mép, đáng sợ cười nói: “Hôm nay giết đã rồi, không cần giết các ngươi nữa. Giao tiền đổi mạng đi, được chứ?”

Mọi người sững sờ, sau đó lập tức đáp lia lịa: “Được được.”

Quân Bắc quốc hài lòng: “À, còn nữa, đột nhiên tuyết rơi, đoạn đường phía trước không nhìn rõ. Các ngươi có biết muốn đến Nam Dương thì phải đi thế nào không?”

Chủ tớ Phạm Thanh Thần và La Linh Dư im lặng đứng trong góc, cánh tay Phạm Thanh Thần chợt căng ra, ánh mắt thay đổi. Nam Dương là địa bàn của Phạm thị, Bắc quân lại muốn đến Nam Dương. Hai thị vệ giữ chặt tay lang quân, không để lang quân đứng ra chịu chết. Mà trong lúc Phạm Thanh Thần nổi giận thì đã có người ân cần tiến đến, nói sẵn lòng dẫn đường, chỉ mong lang quân khai ân không giết.

Quân nhân Bắc quốc khinh miệt, tiếng cười ngạo mạn ha hả vang vọng trong miếu, vỗ lên đầu người như vỗ một con chó: “Chỉ cần dẫn đường tốt thì sẽ không giết ngươi.”

Nhưng dĩ nhiên, đâu dễ dàng thỏa mãn ham muốn cá nhân của đám người Bắc quốc như thế.

Bọn chúng phái người lục soát cướp tiền tài trong túi tiền giấu bên hông, lưu manh như thế nơi đâu cũng có, nhưng chỉ cần nhìn bọn chúng là không ai dám giấu giếm gì. Nhất thời trong miếu loạn cả lên, có nữ lang đã bật khóc nức nở. Khi hai tên quân nhân lục soát đến chỗ Phạm Thanh Thần, Phạm Thanh Thần cũng bình tĩnh nộp hai miếng bạc trắng, đổi lại tính mạng của bốn người.

Nhưng hai gã quân nhân kia không rời đi ngay, ánh mắt xấu xa rơi lên người nữ lang sau lưng Phạm Thanh Thần. Nữ lang kia cúi đầu, mặt bị lang quân che khuất, càng như thế càng khiến chúng tò mò. Quân nhân bước lên trước hai bước, nhìn nữ lang đầy soi mói, nhưng một lần nữa bị Phạm Thanh Thần cản lại.

Phạm Thanh Thần sầm mặt, bỏ ra thêm hai đồng bạc.

Gã quân nhân cúi đầu cắn lên đồng bạc, trong ánh sáng của ngân lượng, dấu răng của hắn in hằn trên đó. Là bạc ròng! Hai gã quân nhân mừng rỡ, nhìn chằm chằm mấy người y phục sang trọng hơn người bình thường trước mắt. Nhưng lấy được bạc rồi, bọn chúng cũng không hỏi thêm, mũi chân dịch chuyển qua bên cạnh, bỏ qua La Linh Dư.

Bên này chỉ vừa khẽ thở phào, thì một khắc sau, đột nhiên trong miếu vang lên tiếng nữ lang gào thét đầy thê lương: “A ——”

La Linh Dư ngớ người, trực giác của phái nữ khiến nàng lập tức giương mắt, nhìn về phía tiếng hét. Chỉ thấy thủ lĩnh quân nhân kéo một cô gái, đè cô ấy xuống dưới thân mình. Cô gái khóc thảm thiết, vừa giãy giụa vừa kêu la, nhưng bị ăn mấy cái tát vào mặt. Thủ lĩnh cởi thắt lưng, không chút lưu tình tách chân cô gái ra…

Cô gái ấy, chính là cô gái bình dân ban nãy đến nịnh nọt Phạm Thanh Thần và La Linh Dư.

Thói đời hiểm ác, cô gái bị ức hiếp như vậy, thế mà trong miếu chẳng một ai ra tay giúp đỡ.

La Linh Dư có cảm giác ngực thắt lại, thở không nổi. Ngón tay trong áo nàng run lên, nghe thấy tiếng khóc của cô gái kia, nàng khó khăn dời mắt đi, định giả vờ như không biết gì. Nào ngờ, cô gái bị gã đàn ông đè dưới thân bật khóc thê lương: “Đừng đụng vào ta, đừng đụng vào ta! Ta không phải là người đẹp nhất… Đúng, đúng! Trong chúng ta có người rất đẹp, chính là nàng ta! Là nàng ta! Ngươi đến đụng vào nàng ta đi, nàng ta rất đẹp!”

Ánh mắt sắc bén như dao, thủ lĩnh chợt nghiêng đầu, theo hướng ngón tay cô gái kia chỉ, nhìn về phía La Linh Dư đứng sau lưng Phạm Thanh Thần.

La Linh Dư: “…!”

Cô gái bị đè dưới thân gã đàn ông che mặt nức nở, ngón tay run run nhưng đầy kiên quyết chỉ về phía nàng. Cô ta không có mặt mũi nhìn nàng, nhưng lại thổi lửa đến. Thủ lĩnh nhìn sang, quả nhiên thấy một nữ tử bị lang quân che đi. Dù chưa thấy mặt nhưng thủ lĩnh vẫn đứng dậy, cất bước đi tới.

Ánh lửa lay lắt, mảng sáng mảng tối hắt lên mặt nữ lang quý tộc sau lưng lang quân…

Hắn thờ ơ đẩy văn nhân tầm thường như Phạm Thanh Thần ra, nhìn nữ lang dựa vào tường. Thấy mặt nữ lang cáu bẩn, nhưng vùng da trên cổ lại như ngọc như men, đôi bông tai kim ngọc trông giống giọt nước, từng tia sáng lóe lên như gợi lên tâm địa dã thú… Thủ lĩnh vươn tay ra, không để ý đến hàn quang bên cạnh chợt lóe, bảo kiếm đâm thẳng về phía trước!

Phạm Thanh Thần nghiêm nghị quát: “Giết!”

Một tay gã níu La Linh Dư, kéo nữ lang đang kinh hãi ra sau lưng, một tay khác cầm kiếm chém xuống tay gã thủ lĩnh. Gã lập tức phát lệnh, hai thị vệ đi theo gã đồng thời nhảy lên, phối hợp với lang quân rút kiếm đánh tới. Thủ lĩnh đón ba luồng gió đánh ập vào mặt, loạng choạng lùi ra sau.

Quân nhân Bắc quốc trong miếu đồng loạt rút vũ khí: “Còn dám phản kháng! Các anh em, giết!”

Dân chúng trong miếu hoảng sợ, cúi thấp đầu xuống đất: “Không liên quan gì tới chúng tôi, không liên quan gì tới chúng tôi, đừng giết chúng tôi…”

Nhưng đao kiếm đã rút, tất phải dính máu. Sự cân bằng vi diệu trong ngôi miếu đã bị phá vỡ, quân nhân Bắc quốc không chút nể nang, vung kiếm lướt qua tất cả mọi người bên cạnh. Mà sau khi gã thủ lĩnh kia bất ngờ, hắn cũng nhặt vũ khí lên, cười lạnh một tiếng, xông về phía Phạm Thanh Thần.

Phạm Thanh Thần còn phải che chở cho La Linh Dư, cho nên hành động khá bất tiện.

Ánh đao lóe lên, một đao chém xuống tay gã.

Hai thị vệ: “Lang quân!”

Hai người đồng thời tiến tới, đỡ lấy tứ lang bị gã tướng sĩ kia đạp ngay ngực. Nhìn vết thương trên tay tứ lang nhuộm đỏ áo choàng, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của lang quân, hai thị vệ tức giận: nếu lang quân bị thương dưới sự bảo vệ của bọn họ, Phạm gia tuyệt đối sẽ không tha cho họ!

Đều tại La nữ lang đáng chết kia!

Rốt cuộc La nữ lang kia đã cho lang quân của bọn họ uống bùa mê thuốc lú gì! Nếu không phải vì La nữ lang, thì tối nay cũng đã không chém giết với đám đàn ông hung bạo này!

Cheng! Cốp!

Binh khí đụng nhau, kim loại đồng thau va chạm, trên đất là lớp tuyết dày, bách tính trong miếu Thành Hoàng sợ hãi khóc lóc, chạy trốn tứ phía.

Võ công của sĩ quan kia quá mạnh, e là sức mạnh của toàn bộ đội tiên phong quân đoàn Bắc quốc cũng ngang ngửa với bọn chúng. Mới đầu Phạm Thanh Thần còn có thể kéo La Linh Dư, nhưng sau khi tay bị thương thì chỉ có thể cố gắng cầm cự, không kéo theo La Linh Dư được. La Linh Dư bị đẩy ra, được Phạm Thanh Thần ngăn lại ở một phía, để gã quân nhân kia không chạm vào nàng.

Hai thị vệ liều mạng bảo vệ gã!

Nhưng quân địch quá dũng mãnh!

Tình hình cuộc chiến vốn đã là một phía áp đảo, giờ đây tay bị thương càng lúc càng không nhấc lên nổi, thi thể ngã xuống đầy đất, người còn sống ngày càng ít đi, bước chân càng lúc càng khó khăn. Bị thủ lĩnh ép lùi về sau từng bước một, trước mắt lóe lên tia sáng, Phạm Thanh Thần đổ mồ hôi lạnh, cắn răng nghiến lợi: “Hai người các ngươi đi theo ta làm gì? Còn không mau bảo vệ La muội muội!”

Song, người ít không đánh lại đông.

Càng kéo dài, tính mạng lang quân càng nguy hiểm. Trước mắt Phạm tứ lang đã biến thành màu đen, cánh tay tê rần. Bất thình lình, gã nghe thấy hai thị vệ thấp giọng nói một câu “đắc tội”, sau đó duỗi tay ra, điểm vào huyệt đạo của gã.

Cơ thể Phạm Thanh Thần cứng lại: “Các ngươi!”

Gã liều mạng vùng vẫy nhưng bị hai thị vệ kéo cánh tay, đi về phía gió tuyết ngoài cửa. Quân nhân sau lưng toan đuổi theo, nhưng một trong hai gã thị vệ đưa tay kéo một phát, cái xác bên cạnh quăng đến, cản đường bọn chúng lại. Bọn họ điểm huyệt lang quân nhà mình, không để ý đến tiếng mắng chửi của Phạm tứ lang, nhảy ra xa mấy trượng rời khỏi nơi này, còn cao giọng nói vọng lại ——

“La nữ lang, cô tự cầu phúc đi!”



Mọi người trong miếu: “…”

La Linh Dư bị bỏ lại, sắc mặt tái mét: “…”

Nhưng nàng phản ứng rất nhanh, lúc thủ lĩnh quân đội Bắc quốc còn đang chấn động, nàng đột nhiên lao ra khỏi miếu. Giẫm máu và thi thể ngổn ngang trên đất, La Linh Dư cất cao giọng, hô lên với những người còn sống ở trong miếu: “Bên ngoài có ngựa! Mọi người chạy mau, tự mình bảo trọng!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nữ lang chạy một mạch, áo khoác rơi xuống, tóc dài như mây lướt qua mặt nàng.

Gương mặt vô tình đập vào mắt mọi người, tròng mắt đen láy da trắng như tuyết, dáng vẻ kinh hồng của giai nhân khiến gã thủ lĩnh chấn động, nhìn đến ngẩn ngơ.

Những người còn sống kịp thời phản ứng, nghe thấy thế thì lập tức bừng tỉnh, chạy vọt ra khỏi miếu.

Thủ lĩnh quân đội Bắc quốc thấy đám đông tản đi, chặn kín lối ra, cũng che khuất thân hình nữ lang xinh đẹp nhất mà hắn từng trông thấy. Hắn quát lớn rồi sải bước đuổi theo, tiếng vó ngựa vang lên ở ngoài miếu, chạy trốn tứ phía! Đám quân nhân Bắc quốc đuổi theo, chạy ra ngẩng đầu lên, thấy tuyết rơi dày khắp nơi, trong rất nhiều bóng dáng loạng choạng cưỡi ngựa bỏ trốn, bọn chúng dễ dàng nhận ra chiếc váy đỏ khó khăn nằm trên lưng ngựa.

Hai mắt thủ lĩnh sáng lên: “Ha, thú vị lắm. Tiểu mỹ nhân gan gốc lắm đấy.”

Rồi hắn vung tay lên: “Đuổi theo!”

***

Đồng thời trong lúc này, ngựa sắt lao qua sương mù băng tuyết, quân đội Nam quốc kéo nhau tiến về phía Bắc. Đêm tối tuyết rơi trắng xóa, ánh sáng bàng bạc chiếu lên mặt Lục Quân và Lưu Mộ dẫn đầu.

Một đường lên Bắc, nhìn thấy thi thể khắp nơi.

Đuổi tới trong miếu thì thấy người chết hơn nửa.

Lại nghe người miêu tả lại trận chiến trước đó, Hành Dương vương Lưu Mộ còn đang phán đoán thì Lục Quân đã biến sắc, chàng xoay người bước đi. Lưu Mộ sửng sốt, lập tức đuổi theo. Lục Quân gấp gáp nói:

“Ta không biết lang quân kia là ai, nhưng nữ lang đó…”

“Nữ lang mà bọn họ nói, chắc chắn là La Linh Dư.”

Trên đời này, có được bao nhiêu nữ lang có thể bình tĩnh như nàng?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện