Chiến sự giữa Bắc quốc và Nam quốc vẫn chưa kết thúc, tuy Nam quốc đại thắng nhưng cũng chỉ mới thắng giai đoạn đầu. Hơn nữa Nam quốc thắng cũng không dễ dàng, chỉ là lấy lại được Nhĩ Dương, khiến những châu quận khác ở phương Bắc thấy được thực lực của Lục tam lang.
Trước đó người Bắc quốc còn luôn mồm bảo đàm phán, sau khi nếm mùi thất bại thì có không ít văn thư gây rối Nam quốc. Điều này khiến mọi người cảm thấy bất an, không biết Bắc quốc có âm mưu đáng sợ nào không, hay bọn chúng có ẩn giấu vũ khí bí mật nào đó khiến Nam quốc thất bại không.
Những thế lực yếu trong triều đình Nam quốc thử liên lạc với Bắc quốc, hỏi có còn tiếp tục chuyện đàm phán không, câu trả lời của bên kia là, nếu không có Lục tam lang thì có thể cân nhắc.
Không phải là không có sức chiến đấu, mà là không muốn chiến.
Dù Nam quốc đã thắng trận này, thế gia triều đình Kiến Nghiệp cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có một bộ phận cảm thấy nế đã chứng minh được thực lực của mình rồi, thì không cần phải thừa thắng truy kích nữa, mà thay vào đó nên đàm phán thì hơn. Bởi vì đánh trận cần tiền trong nhà của bọn họ, những thế gia ích kỷ không thấy được lợi ích, thì không muốn cam lòng bỏ tiền ra. Các thế gia này liên thủ với nhóm thế lực che giấu tâm tư như Triệu vương Lưu Hòe, muốn triệu Lục tam lang quay về Kiến Nghiệp, phái một văn sĩ có danh tiếng khác tới trấn áp lửa giận của Bắc quốc, đàm phán lại từ đầu.
Mà trên triều đình, thế lực này không hề ít.
Trần vương Lưu Thục và Lục gia vẫn giữ vững ý kiến phản đối. Cho rằng cùng một chuyện không cần đến hai người làm chủ, Lục tam lang giải quyết chuyện này không tệ, người Bắc quốc gian trá, không thể đáp lại ảo tưởng của chúng. Lục tam lang đang ở phương Bắc, sẽ rõ tình thế thời cuộc hơn bọn họ ở Kiến Nghiệp nhiều. Nếu Lục tam lang cảm thấy cần thiết phải đánh, thì triều đình nên dốc toàn lực ủng hộ mới đúng.
Khác với trong mơ của Lục nhị lang là, dưới sự cố gắng của Lục nhị lang, hắn đã thuyết phục được phụ thân và gia tộc, để bọn họ đứng về phe Trần vương. Thế lực sau lưng Trần vương mạnh hơn trong mơ, để y có thêm sức mạnh, cũng khiến phe đối nghịch như Triệu vương càng thêm kiêng dè, càng điên cuồng phản đối.
Hòa hay chiến, giữa các phe phái có thực lực, một khi phải trả giá cao thì khó mà thảo luận ra kết quả được.
Hai bên tranh chấp nhau ngay trên triều đình, dẫn tới việc điều động tướng sĩ và vận chuyển lương thực đến biên ải trở nên chậm trễ. Trần vương nói rất nhiều lần nhưng thái độ triều đình không hề tích cực. May mà trước đó đã có Chu Dương Linh rời đô hỗ trợ, hiện tại Trần vương Lưu Thục chỉ cần khiến chính địch lơ là, kéo dài thời gian là được. Vừa hay, đối phương cũng cho rằng kéo dài thời gian thì sẽ có lợi cho chuyện đàm phán. Hai bên cứ duy trì thế cân bằng một cách kỳ lạ.
Mà khi các sĩ đại phu rơi vào thế lưỡng nan, dĩ nhiên vấn đề sẽ được đưa đến tay hoàng đế bệ hạ, để hoàng đế quyết định.
Trong thâm cung, lão hoàng đế nhận được tấu chương do hoạn quan đưa lên, vừa nhìn lướt qua đã nhức đầu ném xuống. Giữa cung điện, vũ nữ nhảy múa, ca nữ đàn hát. Khúc ca êm đềm bay bổng trong điện đường. Công chúa Bắc quốc bầu bạn với lão hoàng đế âm thầm quan sát, thấy sau khi bệ hạ nhận được tấu chương, nét mặt có vẻ khó chịu.
Bệ hạ nhắm hai mắt, tay đặt lên tay vịn đánh nhịp theo nhạc, không muốn nghe hoạn quan nói về chiến sự phương Bắc.
Bệ hạ đang bất mãn.
Công chúa Bắc quốc mẫn cảm, qua sắc mặt bình tĩnh của bệ hạ, nàng ta ý thức được không phải lão hoàng đế không có ý kiến với thế gia. Công chúa Bắc quốc nhìn biểu cảm của lão hoàng đế, cẩn thận chọn lời rồi mới mở miệng: “… Thật ra Bắc quốc của thiếp cũng rất sẵn lòng đàm phán với Nam quốc, chỉ có điều Lục tam lang cậy tài khinh người, cho rằng chúng thiếp có âm mưu nên mới như vậy.”
Công chúa nghĩ đến chàng lang quân phong lưu trong hồi ức, trong lòng thoáng thẫn thờ, nhưng rất nhanh đã bị cảm xúc căm ghét thay thế: “… Không phải hạng thế gia như Lục tam lang đang xem thường người ngoài sao? Bệ hạ ngài xem, ngài mở miệng trên triều mà còn phải nhìn sắc mặt thế gia, chẳng phải thiệt thòi quá ư.”
Trong lòng lão hoàng đế cũng cho là như vậy.
Nhưng trên mặt ông ta lại mất kiên nhẫn: “Im mồm. Ngươi thì biết gì.”
Công chúa Bắc quốc đờ người, sắc mặt trắng bệch, cắn môi đến mức rướm máu. Nàng ta đã đích thân đến hòa thân, mà lão háo sắc này không những không coi trọng nàng ta, sủng ái những mỹ nhân khác do mấy đứa con trai đưa đến, bây giờ còn làm nhục nàng ta như thế. Tuy bây giờ nàng ta đã vào hậu cung của lão, nhưng trước kia nàng ta cũng từng là công chúa.
Sao có thể để người khác xem thường như thế!
Không phải chỉ là một Nam quốc thôi sao!
Đợi Bắc quốc của bọn họ thắng, đợi Bắc quốc thắng… Công chúa Bắc quốc cụp mắt, nhẹ nhàng nói khẽ: “Thiếp chỉ sợ hoàng quyền dần mất đi sức mạnh, bệ hạ bị bọn họ che mắt. Thiếp nghe nói Lục tam lang có danh vọng rất cao ở Nam quốc, nếu hắn càng lợi hại hơn thì thế gia lại càng đắc thế. Vậy thì bệ hạ sẽ… Là thiếp nói nhiều rồi. Sao bệ hạ có thể không biết chuyện này được?”
Lão hoàng đế hừ lạnh.
Ông ta biết Bắc quốc có tâm tư khác, nhưng ông ta không thèm đoái hoài. Bắc quốc cũng chỉ thích mấy quận như Nhĩ Dương, không những thế còn bồi thường thêm cho Nam quốc. Đấy chính là đàm phán. Lão hoàng đế ngồi vững trên ngôi vị này là nhờ thế lực các phe được cân bằng. Ví dụ như hoàng quyền và thế gia cân bằng nhau. Ngày trước ông ta bước lên đế vị là nhờ có thế gia ủng hộ. Nhưng hiện tại, cán cân này ngày càng khó khăn. Trần vương còn dẫn hàn môn vào triều, lão hoàng đế muốn xem Trần vương có thể làm được gì.
Thời đại đã thay đổi rồi.
Ông ta cũng đã đổi thay.
Dã tâm của thế gia dần lớn, mà dã tâm của hoàng thất cũng vậy. Hai bên va phải nhau, ắt sẽ sinh chuyện.
Lão hoàng đế biết mình tuổi đã lớn, không muốn làm người đứng giữa hòa giải làm vẻ tội nghiệp. Ông ta sống không được bao lâu nữa, cơ thể cao tuổi cũng dễ đau ốm bệnh tật, nhờ vào nhân sâm, linh chi và đan dược mới bảo dưỡng được; nhưng giờ sau khi trầm mê trong nữ sắc, cơ thể lại càng tổn hại quá nhiều. Lão hoàng đế biết mình không thể làm nên thành tựu trọng đại nào được nữa, ông ta chỉ muốn sống mơ màng, hưởng thụ nốt quãng đời còn lại trong những năm cuối cùng tại vị. Vấn đề tồn tại ở Nam quốc khiến hoàng đế phải nhức đầu.
Suy nghĩ của lão hoàng đế bay xa, muốn đợi triều đình đặt ra một điều lệ, rồi mình lại ban bố thánh chỉ, như thế sẽ không đắc tội với bên nào. Nhưng khi nghĩ đến người kế thừa ngôi vị sau này, ông ta bất giác nhớ tới mật chỉ của phụ thân giao cho mình trước khi ra đi —— là di chiếu tiên hoàng chỉ định ấu tử Hành Dương vương làm người kế vị.
Hành Dương vương Lưu Mộ. Đệ đệ nhỏ tuổi nhất của ông ta, là người con út mà sinh thời phụ thân rất thích, là người con hiếu thảo mẫu thân nhớ mong nhất.
Di chiếu trong truyền thuyết được mọi người chú ý. Tình thân trong hoàng gia vốn khác với nhà bình thường, nhất là khi đệ đệ bị trói buộc vào cùng ngôi vị hoàng đế, tình thân càng thêm phức tạp.
Ca nhạc cung đình nghe hoài cũng chán, công chúa Bắc quốc hoảng hốt, trong lúc vô tình, dường như nghe thấy lão hoàng đế bệ hạ lẩm bẩm: “… Nếu hắn chết ở phương Bắc đừng về, thì tốt quá.”
Đỡ sau khi về còn phải mất công đối phó.
Lão hoàng đế già nua thấp giọng nói như mê sảng, xen lẫn trong tiếng ca múa. Công chúa Bắc quốc bỗng giật mình, nàng ta cứng mặt quay sang nhìn, thấy lão hoàng đế nhìn chăm chú chiếc lá rụng ngoài đình trống. Công chúa Bắc quốc không dám ngẫm nghĩ, rốt cuộc người mà lão hoàng đế hy vọng chết trên chiến trường đừng về đó là ai.
***
Cuối cùng, Trần vương và Lục Hiển cũng chặn được thánh chỉ Kiến Nghiệp, kéo dài thời gian cho cuộc chiến giằng co ở phương Bắc. Sau trận đại chiến ấy, những quận thành khác đã thấy được hy vọng chiến thắng, cũng tới liên thủ với ba quận Nam Dương, cùng tấn công quân địch. Tình hình cuộc chiến đã về thế cân bằng, không quá gay gắt. Ngay đến Ngụy tướng quân Ngụy Tông vẫn có thời gian dẫn các tướng sĩ đi đánh dã chiến, cướp lương thực từ quân Bắc quốc.
Triều đình không phê duyệt lương thực, chỉ có thể cướp của người Bắc quốc, có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày đó.
Thế cục ở phương Bắc, trông có vẻ ung dung song thực chất lại khá căng thẳng.
Có thể cướp lương thực của người Bắc quốc, binh sĩ ngã xuống thì để thứ dân tòng quân, tranh thủ thời gian huấn luyện cho bọn họ, yêu cầu trong thời gian ngắn có thể đưa họ ra chiến trường. Đồng thời trong lúc ấy, bọn họ cũng cảm thấy cuộc chiến trước đó thắng không dễ dàng gì, nhất định quân địch sẽ xoay xở, chắc chắn phải đề phòng. Sau khi các tướng quân bàn bạc, phê chuẩn báo cáo của Lục tam lang, lập tức giao chuyện huấn luyện binh lực cho Lục tam lang.
Khi các tướng quân đang nghiên cứu chuyện trang bị, nhân lực và tố chất thân thể người nước mình không bắt kịp đối phương, thì bọn họ đã tìm được điểm đột phá trong chuyện trang bị vũ khí.
Lục tam lang muốn huấn luyện binh lực, sau khi chàng xin phép Ngụy tướng quân, lập tức lãnh tân binh lên núi Phục Ngưu, chủ động dẫn bọn họ đi làm quen với địa hình. Dù gì núi Phục Ngưu cũng là căn cứ quân sự quan trọng nhất ở Nam Dương, nếu quen thuộc chỗ này, chắc chắn có thể góp sức lớn trong cuộc chiến. Vậy là, La Linh Dư lại mấy ngày liền không gặp được Lục tam lang.
Có lẽ vì không thấy được người nên trong lòng oán giận, càng nghĩ càng lo lắng, La Linh Dư cứ cảm thấy vết thương của Lục Quân đêm đó không bình thường. Không tra xét được gì từ Lục Quân, La Linh Dư càng thấp thỏm, không dám yên tâm về chàng. La Linh Dư tìm cách, sau đó cùng thị nữ của mình chưng chả cuốn và bánh ngọt, chở đầy mấy xe lớn. Nàng cố ý lên núi thăm Lục tam lang, đồng thời thiết đãi ba quân, cải thiện bữa ăn của bọn họ.
Thị nữ Linh Ngọc nói: “Hỏi thăm sức khỏe tam lang là đúng, nhưng nữ lang chỉ cần có tấm lòng là đủ rồi, cần gì phải chuẩn bị nhiều cơm nước như thế? Nhân số tướng sĩ rất nhiều, mỗi lần nữ lang đều hao tâm phí sức như vậy, nô tỳ nhìn cũng vất vả.”
La Linh Dư dịu dàng mỉm cười: “Không vất vả. Tấm lòng không thực dụng, thực dụng mới có thể khiến người ta ghi nhớ. Các tướng sĩ thao luyện suốt ngày, bảo vệ quốc gia. Chỉ là chút đồ ăn thôi mà, ta làm được.”
Nàng vốn là người háo danh háo lợi. Sau khi biết Lục Quân, La Linh Dư càng ý thức được không thể thả lỏng một khắc nào —— một khi lơ là mang tiếng xấu, là có thể bị người như Lục nhị lang tính toán xét nét, nhớ mãi không quên, đối chọi gay gắt. Khiến nàng khó mà thoát ra khỏi hình ảnh tệ hại đó được.
Trước kia muốn gả vào nhà giàu, nay một lòng muốn làm tam thiếu phu nhân, sau lưng nàng không có gia tộc lớn mạnh chống đỡ, chỉ có
thể dựa vào danh tiếng. Lục tam thiếu phu nhân, nữ chủ nhân của phòng nhì đương thời, những việc nàng cần phải làm nhiều hơn các nữ quân bình thường. Nhưng La Linh Dư không hề sợ hãi, trái lại nàng còn rất hăng hái, nghĩ không những mình sẽ gả cho Lục Quân, mà còn phải làm một nữ quân khiến Lục gia hài lòng.
Đợi đến lúc về Kiến Nghiệp, nàng sẽ thay đổi cách cư xử với trưởng bối Lục gia. Lần này, nàng muốn để các trưởng bối Lục gia thích mình, dựa vào mình… Nữ lang chống cằm, tha hồ tưởng tượng về cảnh sinh hoạt sau khi cưới, hình ảnh ấy đẹp đến mức khiến nàng cong môi bật cười thành tiếng.
Nhưng nàng không thể quá say sưa chìm đắm được. Dù gì chiến tranh vẫn chưa kết thúc, vẫn không biết kiếp số của Lục tam lang thế nào.
Cánh môi đỏ thắm nhoẻn cười để lộ lúm đồng tiền, bước đi dịu dàng thướt tha. Mỹ miều xán lạn, phong lưu động lòng người. Nữ lang đến bãi huấn luyện quân sự trong núi, cùng phân phát thức ăn với thị nữ. Nữ lang xinh đẹp như nàng lại còn đặc biệt làm những chuyện này, khiến các tướng sĩ sinh lòng hảo cảm. Bọn họ vây quanh nàng không muốn rời đi, muốn nói chuyện đôi câu với La nữ lang.
Hiện tại các tướng sĩ đã biết Lục tam lang đính hôn với La nữ lang, thiệp cũng đã đưa rồi, La gia cũng gật đầu, chẳng qua vì chiến sự nên mọi chuyện đơn giản hóa rất nhiều. E rằng sau khi chiến sự kết thúc, hai người sẽ quay về Kiến Nghiệp thành thân. Nếu lang quân bình thường cưới được nữ lang xinh đẹp như thế, nam nhân khắp thiên hạ sẽ buồn rầu ghen tị cho xem, nhưng là Lục tam lang… Nghĩ đến bên cạnh Lục tam lang cũng có quá nhiều oanh yến vây quanh, tâm tình mọi người trở nên phức tạp, cảm thấy hai người họ cũng xứng đôi vừa lứa.
Luôn khiến người khác phái phải theo đuổi.
Có lẽ do La Linh Dư đưa mấy xe bánh ngọt và chả cuốn đến, nên mọi người có ấn tượng tốt về nàng, thậm chí có tiểu binh tốt bụng nói với La Linh Dư: “Nữ lang nên đến thăm Lục tham quân nhiều vào. Hai ngày nay lên núi thăm chúng tôi, ngoài nữ lang ra, còn có nữ lang khác nữa đấy.”
Ý tứ quá rõ, bọn họ đến vì Lục Quân.
La Linh Dư ngạc nhiên, xoay mặt đi xấu hổ, giả vờ không hiểu nói: “Nhưng Lục tam lang đã đính hôn với ta rồi mà. Huynh ấy là, là… hôn phu của ta.”
Nữ lang cắn môi, tròng mắt dao động lóe sáng, vẻ yếu đuối khiến ai nhìn cũng bất giác thương yêu. Tiểu binh kia cảm khái, La nữ lang đúng là tốt bụng, không lường được lòng người nham hiểm: “Nam nhân mà, có ai không thích tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp. Tuy nữ lang đã đẹp lắm rồi, nhưng, nhưng… vẫn nên cảnh giác thì hơn.”
La Linh Dư kiên định đáp: “Không đâu, ta tin Lục tam lang không phải là người như vậy.”
Có lẽ mọi người đã bị sự đơn thuần của nàng làm cho chấn động, mãi lâu không nói nên lời: “…”
Thị nữ Linh Ngọc đứng cạnh nhìn: “…”
Linh Ngọc thầm liếc mắt, nàng đã chứng kiến quá nhiều chuyện biểu tiểu thư cố ý đào hố Lục tam lang, thuận tiện tạo danh tiếng cho mình. Nàng lại ngẫm nghĩ, có lẽ là do nữ lang lợi hại, không coi những nữ lang khác mơ ước nam nhân của mình thành kẻ địch giả tưởng, nên mới không tranh cãi ồn ào?
Chí ít là với biểu tiểu thư, Linh Ngọc chưa thấy nàng vì Lục tam lang mà kết thù với nữ lang nhà nào cả.
Từ Trần nương tử Trần Tú ban đầu si mê Lục tam lang, cho đến Giang nương tử Giang Uyển Nghi được trưởng bối Lục gia xem trọng, đều bại dưới tay biểu tiểu thư. Rõ ràng đã bại trận, nhưng ba nữ lang này cũng không trở mặt nhau, cãi nhau bất hòa.
Ngày khác phải thỉnh giáo biểu tiểu thư mới được.
La Linh Dư đi một vòng trong các tướng sĩ lấy đủ danh tiếng, sau khi để mọi người biết được mình đã làm chuyện tốt gì thì mới hài lòng, cuối cùng đi hỏi Lục tam lang đang ở đâu, quyết đình tự đi tìm người, cho người ta một sự bất ngờ ngạc nhiên. Một tiểu binh chủ động đứng ra dẫn đường, dẫn La Linh Dư đi đến bãi tập trong núi. Mùa đông cỏ cây khô héo, cỏ dại đã bị nhổ hết, La Linh Dư và thị nữ từ xa đi đến, thấy một đội cung thủ đang luyện bắn bên vách đá.
Dựng cung bắn tên, khí thế oai hùng.
Mà điều khiến người ta phải đưa mắt nhìn, đương nhiên chính là Lục tam lang đứng bên vách đá, trường bào bay trong gió. Chàng đứng nơi ấy, ánh nắng hắt lên mặt, một nửa chìm trong bóng râm, một nửa lộ ra ngoài sáng. La Linh Dư còn chưa lại gần, chỉ mơ hồ nghe thấy Lục Quân nói gì đó, những cung thủ đứng cách chàng mấy trượng đồng loạt giương cung, kéo căng dây cung.
La Linh Dư vốn con nở nụ cười hân hoan khi thấy tình lang, nhưng một khắc sau, nàng cứng người, trợn to mắt ——
“Các người đang làm gì vậy hả?!”
Mắt thấy vạn mũi tên đồng loạt bắn ra, hướng nhắm của các cung thủ không hề thay đổi, tên trong tay lao về phía Lục Quân đứng bên vách đá. Còn lang quân nét mặt nghiêm túc, tà áo tung bay, lùi về sau né tránh mũi tên. Mũi tên như mưa bao vây Lục Quân. Tiểu binh dẫn đường cho La Linh Dư còn chưa kịp phản ứng nhắc nhở, La Linh Dư đã xách vạt váy lên, chạy vào trong mưa tên.
Linh Ngọc hoảng hốt, đuổi theo sát La Linh Dư: “Các ngươi đang định giết Lục tam lang hả?! Điên cả rồi sao?!”
Sắc mặt La Linh Dư tái nhợt, nhưng tốc độ chạy không nhanh bằng mũi tên. Nàng trơ mắt nhìn mũi tên không lưu tình phóng về phía Lục Quân, Lục Quân né tránh, nhưng có một chớp mắt cứng người, lúc nghiêng mình né mũi tên, chàng đạp hụt về phía sau, ngã xuống vách đá. Thấy chiếc áo khoác màu xám của chàng rơi vào mây mù, đầu óc La Linh Dư nổ ầm.
Hai chân nàng mềm nhũn, tê rần.
Hét lên một tiếng đầy chói tai: “Lục Quân ——”
Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, mù mờ nhìn La Linh Dư đột nhiên xông tới từ phía sau, nhào đến bên vách đã. Nàng ngã nhào xuống đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đưa tay xuống phía dưới. Nhưng đã quá muộn rồi, nàng không thể cứu người kịp. Dù nàng có với tay cũng không bắt được gì, mà mặt càng trắng bệch.
La Linh Dư run lên: “Lục Quân!”
Nàng thấy chàng rơi xuống, tận mắt chứng kiến!
Chuyện gì đã xảy ra vậy, vì sao… Ánh dương chói chang, nhưng khắp người nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, lòng trống rỗng.
Lập tức hốt hoảng, lập tức sợ hãi.
Làm sao đây, làm sao bây giờ… Nàng cắn môi, cố vắt óc nghĩ cách, nhưng nước mắt bất giác rơi xuống.
Tướng sĩ chạy đến thấy nàng khóc thì con tim se lại, vội lên tiếng: “Nữ lang, cô…”
La Linh Dư lạnh lùng: “Các ngươi điên rồi hả?!”
Nàng bất thình lình đứng bật dậy, cảnh giác xoay lưng lại với vách đá, nhìn chằm chằm những tay cung thủ luống cuống. Cơ thể nàng căng ra, phán đoán sắc mặt của bọn họ. Thị nữ Linh Ngọc đã đến phía sau lưng, sắc mặt nàng ta cũng khó coi như mình vậy.La Linh Dư đối mặt với các tướng sĩ, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi cứu huynh ấy, cứu huynh ấy lên, ta sẽ…”
Bỗng Linh Ngọc hét to một tiếng.
Sau lưng có gió sượt qua.
Dưới sự nhắc nhở của Linh Ngọc, La Linh Dư nghiêng đầu, rồi đột nhiên ngớ ra, nhìn người vốn rơi xuống vách nay tung mình bay lên, đứng trên mặt đất. Ngọc quan trên tóc chàng bị tên bắn trúng, rơi xuống vách đá, áo khoác cũng xộc xệch, bị thủng mấy chỗ. Nhưng người chàng vẫn như ngọc, đứng yên sau lưng nàng, không có mệnh hệ gì.
La Linh Dư ngơ ngác trợn to hai mắt, trong mắt ầng ậng nước.
Nàng lẩm bẩm: “Đã có chuyện gì vậy…”
Các cung thủ bị oan vội tám mồm chín miệng rửa sạch oan khuất: “Nữ lang hiểu lầm rồi, là do Lục tham quân muốn chúng tôi bắn, chúng tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi.”
La Linh Dư nhìn Lục Quân.
Trong mắt Lục Quân ẩn chứa nụ cười, dịu dàng nói: “Chỉ là buổi tập luyện thôi mà. Muội hiểu lầm rồi.” Chàng giơ tay ra để cho nàng nhìn, rồi lại như sợ hù dọa nàng, giọng nhỏ đi: “Ta không sao cả.”
Lục Quân giơ tay muốn kéo nàng đến, nhưng La Linh Dư đã lùi về sau một bước. Lục Quân nheo mắt.
La Linh Dư: “Làm gì có chuyện huấn luyện quân sự như thế?! Huynh đừng tưởng muội ít đọc sách, không phải danh sĩ như huynh thì sẽ bị lừa! Huynh nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không được lừa muội!”
Lục Quân: “…”
Các tướng sĩ xung quanh đang nhìn, Lục Quân khó chịu, mặt sa sầm. Dĩ nhiên, chàng chưa bao giờ có chuyện bị nữ lang nghiêm nghị quát hỏi như thế mà vẫn nể mặt người ta. Nhưng đây là La Linh Dư, là phu nhân tương lai của chàng, chàng không thể không nể mặt nàng. Lục Quân im lặng một lúc lâu, mới lúng túng nói: “Thì là tử kiếp ấy… Ta chỉ muốn làm một thí nghiệm, xem rốt cuộc là kiếp số thế nào, có thể do chính ta sắp đặt không.”
Giọt lệ trong mắt La Linh Dư dính lên hàng mi, mặt trắng như tuyết, mắt đen như mun, khiến trên người nàng có sự đáng thương làm người ngoài thương xót. Tướng sĩ bên cạnh không hiểu Lục Quân đang ậm ờ nói gì, nhưng cơ thể nàng lại run lên bần bật, linh cảm chợt đến: “… Vết thương trên người huynh đêm đó, cũng là kết quả của cuộc thí nghiệm?”
“Không ai làm huynh bị thương, mà do chính huynh gây ra?”
Lục Quân gật đầu.
Một khắc sau, dưới bao cái nhìn của mọi người, La Linh Dư giơ tay lên, giáng cái tát trời đánh xuống mặt Lục tam lang. Lục tam lang lập tức sầm mặt, còn La Linh Dư lại cười lạnh, quay đầu bỏ đi. Trước khi đi, nàng còn tức giận lên tiếng ——
“Huynh chết đi! Nếu muốn chết như thế thì chết ngay đi!”
Các tướng sĩ nhìn sắc mặt Lục tam lang đen đi, cúi đầu không dám nhìn nữa —— người như Lục tam lang lại bị tát ngay trước mặt đám đông… Có phải hôn sự đi tong rồi không?