Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 123


trước sau

—— Trần Tuyết là ai?

Câu hỏi này đã khiến La Linh Dư đau đầu rất nhiều ngày.

La Linh Dư vốn hay nghĩ nhiều, có điều tuy nàng rất bực thì vẫn không đùng đùng nổi giận, cầm chiếc khăn đó đi chất vấn Lục Quân. Ngộ nhỡ là nàng hiểu lầm thì sao? Ngộ nhỡ Lục Quân xảo quyệt, không chịu thừa nhận thì sao?

Nàng không diễn tả được cảm nhận lúc này của mình. Nếu là lang quân khác, có thể nàng sẽ không phải xoắn xuýt, không phải hỏi nhiều. Sinh ra trong sĩ tộc thượng lưu, La Linh Dư biết rõ lang quân quý tộc thường hay vụng trộm. Chẳng mấy ai mà không lén ăn thịt, là một nữ lang thông minh thì sẽ giả vờ như không biết, chỉ âm thầm giải quyết “miếng thịt” đó. Nhưng khi chuyện như vậy xảy ra trên người Lục Quân, thì nàng lại nuốt không trôi cục tức này.

Nàng và Lục Quân đã phát triển tới mức bàn chuyện cưới gả rồi, chàng cũng sắp cưới nàng rồi. Nếu chàng thật sự tằng tịu với nữ lang khác vào lúc này… Nàng tính vốn nhỏ nhen, cục tức mắc nghẹn ở họng, hễ nhớ đến là khó chịu, thật sự không có cách nào gả cho chàng nổi. Nàng không gả cho chàng, vậy không phải bao nhiêu tinh lực nàng phí hoài với chàng đều uổng phí cả sao? Những tật xấu của Lục Quân được nàng sửa, chẳng phải các nữ lang sau này cũng được hưởng không à?

Có kẻ ngu mới truy cứu có phải Lục tam lang lén nàng ăn vụng không.

Nhưng La Linh Dư cầm chiếc khăn tay kia lại thấy chán ghét, không chịu nổi. Nàng đợi thêm mấy hôm, vẫn ngày ngày đi thăm Lục Quân như trước, nàng phát hiện Lục Quân không hề phát hiện trong đống quần áo của mình thiếu đi chiếc khăn tay. La Linh Dư thấy sắc mặt chàng vẫn điềm nhiên như không thì lại đa nghi, đoán không rõ là chàng không biết thật, hay chàng trong lòng sốt ruột nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ để lừa mình.

Nói Lục Quân tuyệt đối không lừa nàng thì nàng không tin, chàng sắc sảo đến vậy mà; nói nàng có thể nhận ra ngay sự che giấu lừa gạt của chàng, La Linh Dư càng không tin mình có thể nhìn thấu được khả năng nói dối của Lục Quân.

Thế là nàng tự âm thầm điều tra.

Khả năng đầu tiên mà Lục Quân vụng trộm là lúc nàng chưa tới Nam Dương. Quãng thời gian đó chiến sự ở Nam Dương chưa quá căng thẳng, chàng còn có thời gian ăn vụng. Về sau quá bận, đến công vụ chàng còn phê duyệt không hết, Lục tam lang là người kiêu ngạo, tuyệt đối không thể không dằn nổi lòng thèm thịt mà lén lút sau lưng nàng. Vì thế, La Linh Dư cố tình đến chỗ Ngụy tướng quân Ngụy Tông hỏi thăm thông tin.

Nữ lang xinh đẹp tuyệt trần chỉ mới nhoẻn miệng cười đã khiến Ngụy Tông thẩn thơ, nàng hỏi gì thì ngoan ngoãn trả lời.

Ngụy tướng quân hếch mũi lên trời, phê phán Lục tam lang từ đầu tới đuôi: “… Lục tham quân có tính cách vương công quý tộc, mắt lại cao hơn đầu. Nữ lang không biết đấy thôi, lúc hắn mới tới Nam Dương, trên tay ai có bùn mà vô tình đụng phải hắn, là hắn có thể sầm mặt suốt một ngày đấy. Cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt kia của Lục tham quân đúng không? Với có một lần nói chuyện, ông đây nói nhầm một chữ thôi, mà cô có biết ánh mắt lúc đó của hắn khiến ta đau lòng thế nào không? Trong mắt hắn không có ai cả… Mỗi lần ông đây thấy dáng vẻ không xem ai ra gì của hắn là lại muốn đánh cho một trận. Mẹ nó, hắn là người, còn bọn ta không phải là người hả? Không xứng để hắn nhìn sao?”

Ngụy tướng quân hùng hổ, tuy bây giờ quan hệ với Lục tam lang đã hòa hoãn rất nhiều, nhưng hễ nhắc đến khuyết điểm của Lục tam lang thì vẫn than phiền —— “Lang quân khác tòng quân rèn luyện, dần dà cũng quen với cuộc sống bừa bộn. Nhưng Lục tam lang thì không như vậy, hắn để bọn ta phải quen với hắn! Nửa năm trôi qua, cô nhìn đi, hễ có thể là Lục tam lang sẽ không đến doanh trại, thích làm thế nào thoải mái thì làm…”

La Linh Dư rất hiểu tâm trạng của Ngụy tướng quân.

Vì Lục Quân chính là người như thế. Nhớ lại lúc mới quen chàng, không biết nàng đã bị chàng nhìn với ánh mắt chê bai bao nhiêu lần. Chính là ánh mắt nửa cười nửa không, đứng ngoài xem trò vui khiến người ta khó chịu.

Nhưng hiện tại không phải là lúc để chỉ trích Lục Quân với Ngụy tướng quân, La Linh Dư nhân lúc Ngụy tướng quân khát nước, vội xen lời hỏi: “Thế có nữ lang nào theo đuổi huynh ấy không?”

Ngụy tướng quân lập tức nhớ lại những mỹ nhân ngày trước mình đưa cho Lục Quân mà bị trả về, cả giận nói: “Đến cả nữ nhân mà hắn cũng xem thường! Ai mà chăm sóc được hắn? La nữ lang, sao cô lại chịu được hắn vậy…”

La Linh Dư mím môi cười, không dám nói thật ra thì mình cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân với Lục Quân.

La Linh Dư đã lấy được câu trả lời mong muốn từ chỗ Ngụy tướng quân, nàng nhanh chóng rời đi, để lại bóng lưng thướt tha xinh đẹp làm Ngụy tướng quân ngẩn ngơ. Ngụy Tông nghĩ bụng, nếu chỉ nhìn từ dung mạo thì Lục tam lang và La nương tử cũng xứng đôi như Kim đồng Ngọc nữ. La Linh Dư lại kiểm tra thêm, xác nhận trước khi nàng đến Nam Dương, không hề có nữ lang nào ở cạnh Lục Quân, thế là nàng khoanh vùng khoảng thời gian khi Lục tam lang đi Lạc Dương.

Đã có chuyện gì xảy ra ở Lạc Dương, Lục Quân cứu các danh sĩ kia ra như thế nào? Tất cả đều là chuyện cơ mật nên La Linh Dư không tiện hỏi thăm. Nhưng “Trần Tuyết” thì là quân cơ cái gì? La Linh Dư vất vả lấy được danh sách các quân sĩ đi cùng Lục Quân đến Lạc Dương, nàng định đi hỏi từng người một trong danh sách.

Trong bữa sáng sau giờ luyện binh, La nữ lang tốt bụng lại đến doanh trại giúp mọi người cải thiện cơm nước, khiến các tướng sĩ xấu hổ. Nữ lang như hoa hồ điệp lo toan chu toàn trong đám đông, tìm được cơ hội vui vẻ trò chuyện với các quân sĩ, bỗng La Linh Dư thuận miệng hỏi: “Nghe nói trong thành Lạc Dương có một nữ lang rất nổi tiếng, họ Trần tên Tuyết, các huynh đã từng nghe nhắc đến bao giờ chưa?”

“Phì ——” Bọn họ đồng loạt phun cháo ra, bị sặc ho dữ dội.

Chu Dương Linh bên kia nghe thấy động tĩnh thì nhìn sang. La Linh Dư đỏ mặt đứng dậy, vội khoát tay tỏ ý không có gì, sau đó nhanh chóng vỗ vai bọn họ, không ngờ cái tên “Trần Tuyết” lại làm họ có phản ứng mạnh đến thế. Bọn họ xong rồi thì mới ngẩng đầu lên, sắc mặt kỳ lạ. Thấy đôi mắt lấp lánh của nữ lang, mọi người lạ lùng hỏi: “Ai nói cho nữ lang biết về Trần Tuyết?”

La Linh Dư giả mù sa mưa mỉm cười, còn dùng khăn tay che má: “Đương nhiên là tam biểu ca của ta rồi.”

Mọi người: “A…”

Bọn họ nhìn nhau, một lời khó mà nói hết được: Lục tam lang đúng là dũng sĩ. Không chỉ bản thân giả gái, mà chàng còn dám nói chuyện này cho La nương tử nghe. Da mặt dày thật đấy. Chẳng lẽ đây chính là lý do mà Lục tam lang có thể cưới La nương tử, còn bọn họ chỉ biết thở ngắn than dài?

La Linh Dư không hài lòng: “Nói đi mà! Sao lại không nói gì vậy? Rốt cuộc Trần Tuyết là ai? Vì sao tam biểu ca của ta lại biết nàng ta?”

Mọi người lại nhìn nhau, một người trong đó dè dặt hỏi: “Có thể… Là… là biết trước rồi?”

Tròng mắt La Linh Dư co lại. Nàng giỏi nhìn mặt đoán ý, đương nhiên có thể nhận ra ánh mắt né tránh của họ. Mà bọn họ càng né tránh thì càng chứng minh suy đoán trong lòng nàng —— Lục Quân là trưởng quan của bọn họ, Lục Quân vụng trộm ăn thịt, vì lấy lòng quan trên nên bọn họ giữ kín bí mật này.

La Linh Dư đau lòng, nhưng biết dù có hỏi lại thì bọn họ cũng không nói thật.

Nàng đánh ám chỉ bóng gió: “… Thật ra thì lang quân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường. Tam biểu ca đúng là, chỉ trách huynh ấy không nói rõ với ta. Làm như ta là kẻ không hiểu chuyện vậy. Dù để Trần Tuyết tỷ tỷ vào cửa, ta cũng rất độ lượng mà.”

Mọi người: “… A, tam lang sẽ không để, để Trần, Trần… vào cửa đâu. La nương tử đừng nghĩ nhiều.”

Dù Lục tam lang muốn thì ngài ấy cũng không có khả năng đó đâu. Sao ngài ấy có thể nạp chính mình làm tiểu thiếp được?

Mọi người càng né tránh La Linh Dư dữ dội. Nào ngờ bọn họ càng né, La Linh Dư càng tức tối, lửa giận với Lục Quân càng nhiều. Nhưng La Linh Dư có một ưu điểm, đó chính là nàng biết đè nén cơn giận. Tuy trong lòng tức tới mức chỉ muốn xé nát Lục Quân và ả hồ ly tinh đó ra, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cười hỏi thăm: “Tam biểu ca ta
hay gặp mỹ nhân, mà người có thể khiến huynh ấy rung động cũng không nhiều. Trần Tuyết nương tử là mỹ nhân nổi tiếng ở Lạc Dương đúng không?”

Bọn họ nhớ lại chuyện náo động mà Lục tam lang gây ra ở Lạc Dương, ậm ờ đáp: “… Danh tiếng lớn thật…”

La Linh Dư: “Nữ lang kia có xuất thân thế nào? Giỏi cái gì?”

Trên trán bọn họ đổ mồ hôi lạnh: “Là nữ, nữ tử chơi đàn… Có điều nữ lang à, nữ lang suy nghĩ nhiều rồi…”

La Linh Dư ngắt lời, nghiêng người tới hỏi: “Vậy không biết là ta đẹp hay Trần Tuyết tỷ tỷ đẹp hơn?”

Các quân sĩ suy sụp: Trong mắt bọn họ, đương nhiên La nữ lang đẹp nhất rồi! Nhưng phải thú nhận Lục tham quân đóng giả Trần Tuyết quá đẹp, nếu không sao có thể khiến thái thú Lạc Dương nhìn quen nữ nhân cũng phải hoa mắt? Hơn nữa, Lục tham quân còn là trưởng quan của bọn họ, bọn họ cũng không thể chê bai Lục tham quân được.

Mấy người run lẩy bẩy: “Vấn, vấn đề này… Tự đi hỏi tham quân là được rồi…”

Bọn họ vừa dứt lời thì thấy La Linh Dư còn định nói tiếp, nhưng bọn họ sợ nữ lang này lắm rồi. Trong đầu nghĩ, La nương tử nhìn dịu dàng hiền lương là thế, sao lời nói ra lại chứa nhiều cạm bẫy vậy? Đằng sau câu hỏi nào cũng đầy tâm cơ, khiến người ta không dễ trả lời. Ấn tượng mà La Linh Dư tạo ra trước đó hoàn toàn khác hẳn với biểu hiện lúc này của nàng, dọa các quân sĩ phải bỏ chạy, không dám nói chuyện với La Linh Dư nữa.

Lúc này Chu Dương Linh đi đến, đứng sau lưng La Linh Dư nhìn gò má trắng nõn của nàng, trong mắt ẩn chứa tức giận và đau lòng. Chu Dương Linh cúi đầu, hỏi khẽ: “Muội muội sao vậy?”

Hai vai La Linh Dư cứng lên, cắn môi dưới. Trong lòng nàng có kích động muốn tâm sự, nhưng cuối cùng vẫn giữ mặt mũi cho Lục Quân, không muốn nói nhiều về chuyện này. Chỉ là nàng cau mày, trong lòng than thở, bắt đầu lo cho tương lai của mình và Lục Quân —— nàng vẫn khăng khăng muốn làm rõ cây gai “Trần Tuyết” này.

Lòng nàng vốn nhỏ nhen, nếu cây gai này mà lộ thật thì liệu nàng và Lục Quân còn có tương lai không?

Nhưng rời khỏi chàng… thì lại không nỡ, lòng đau như cắt.

***

La Linh Dư hơi sợ, không dám thăm dò nữa. Nàng trằn trọc một đêm không ngủ. Sáng sớm tỉnh dậy, nàng tự thuyết phục mình thôi bỏ qua đi, đừng hỏi nhiều nữa. La Linh Dư không dám đi gặp Lục Quân, sợ mình không kìm nén được mà chất vấn ngay mặt, cãi nhau với chàng đến mức không thể hòa giải. Nàng uể oải chải tóc, khi thị nữ hỏi hành trình hôm nay, nàng ngẩn người một lúc rồi vẫn quyết định tới doanh trại xem sao.

Ái tình làm kẻ thế gian phải lo được lo mất.

Khiến nàng vừa không nỡ rời xa chàng, lại hận chàng vừa vô tình cũng đa tình.

La Linh Dư không muốn nghe ngóng gì về “Trần Tuyết”, nhưng không ngờ hôm nay lại đúng lúc hai nước đang trao đổi tù binh. Thái thú Lạc Dương râu ria xồm xoàm, tinh thần sa sút trở lại doanh trận của đoàn sứ thần Bắc quốc, lúc mọi người sắp đi qua cửa rào tre rời khỏi doanh trại, thái thú Lạc Dương chợt thấy nữ lang mặc váy dài ở cạnh cửa, ánh mắt lập tức thay đổi.

Thái thú Lạc Dương trầm mặc một lúc rồi bước tới, cách hàng rào hỏi nữ lang ở bên ngoài: “Là… La nương tử đúng không? Là hôn thê của Lục tam lang?”

Bị bắt mấy ngày, thái thú Lạc Dương đã biết rõ Lục tam lang là ai và quan hệ cá nhân của chàng như thế nào.

La Linh Dư ngạc nhiên, sau khi thái thú Lạc Dương giới thiệu thân phận của mình, nữ lang mới khom người vái: “Đúng thế… Ngày trước tam biểu ca ta ở Lạc Dương, có phải đã đắc tội gì với phủ quân không? Hai nước giao chiến, mong phủ quân bỏ qua cho.”

Mặt thái thú Lạc Dương cứng lại.

La Linh Dư nhìn ông ta với vẻ kỳ lạ.

Cả hai trố mắt nhìn nhau nửa buổi, La Linh Dư bắt đầu nghi ngờ, không biết người này chạy đến nói chuyện với mình là có ý gì, chẳng nhẽ thèm thuồng sắc đẹp của mình? Vừa nghĩ đến đây, La Linh Dư thản nhiên lùi về sau hai bước.

Nào ngờ thái thú xoắn xuýt cả buổi, vẫn không nhịn được mà hỏi: “… Lục tam lang… đã khỏe lại chưa? Hình như không thấy y đâu.”

La Linh Dư: “…”

Cứ cảm thấy có gì là lạ.

Nàng đưa mắt nhìn đối phương, cân nhắc trả lời: “Vẫn còn bị thương sau vụ tuyết lở. Huynh ấy đang dưỡng bệnh, cũng sắp khỏe rồi. Nếu phủ quân đã biết tam biểu ca, mà hai nước lại đang nghị hòa, vậy phủ quân có muốn đi thăm tam biểu ca của ta không?”

Phản ứng của thái thú Lạc Dương rất kích động: “Không!”

La Linh Dư giật mình, lại lùi về sau một bước nữa: “… Không đi thì thôi.”

Thái thú Lạc Dương nhìn sắc mặt của nữ lang, cũng thấy phản ứng của mình thái quá. Nhưng trong lòng ông ta rất bực, sao mình có thể không phản ứng thái quá được? Ông ta mến mộ Trần Tuyết, thế mà Trần Tuyết lại do Lục tam lang cải trang, nhưng rõ ràng ông ta không thích nam sắc… Lục tam lang đúng là kẻ đáng sợ.

Ông ta vừa muốn gặp.

Lại không dám gặp.

La Linh Dư nhìn thái thú, lúc đối phương mang vẻ mặt phức tạp, thất hồn lạc phách xoay người rời đi, nàng đột ngột lên tiếng hỏi: “Phủ quân có quan hệ như thế nào với Trần Tuyết nương tử?”

Thái thú Lạc Dương: “…?!”

Ông ta chậm rãi nhìn nữ lang, nói: “Nàng, nàng… vốn là tiểu thiếp ta muốn nạp.”

Thái thú cười khổ: “Ta chưa bao giờ thích một nữ nhân như thế… Ta cực kỳ yêu mến nàng, nào ngờ, nào ngờ… Hầy.”

La Linh Dư: “…!”

Thái thú Lạc Dương rời đi, nhưng tiếng thở dài ông ta để lại đã đủ để La Linh Dư tưởng tượng phong phú.

***

Bây giờ La Linh Dư đã đoán được rồi.

Ả hồ ly tinh tên Trần Tuyết là mỹ nhân số một Lạc Dương. Không chỉ qua lại mập mờ với thái thú Lạc Dương, mà còn quyến rũ Lục tam lang mới đến Lạc Dương. Lục tam lang và thái thú cùng tranh nhau một nữ nhân, với khí chất dung mạo của Lục tam lang, người phong hoa tuyệt đại như chàng sao có thể thua thái thú được?

Thế lả ả hồ ly tinh tên Trần Tuyết đã ngã vào vòng tay của Lục tam lang.

Sau khi mây mưa một lần với chàng, ả ta còn tặng chàng khăn tay mình luôn mang theo bên ngoài. Đoán có lẽ nữ lang này còn rưng rưng hai mắt, lưu luyến không muốn rời xa Lục tam lang.

Chính vì nguyên nhân này, nên thái thú Lạc Dương mới có thái độ kỳ lạ khi nghe nhắc đến Lục tam lang.

***

Khi Lục Quân vẫn không hay biết gì, La Linh Dư đã gán rất nhiều tội danh cho chàng.

Lục Quân vốn đang dưỡng thương nên mù tịt, hết tỉnh lại ngủ. Tinh thần của chàng không được tốt như trước, mỗi lần thức dậy lại có một đống người đứng xếp hàng chờ gặp chàng. Đợi tới khi Lục Quân vất vả lấy lại tinh thần, chàng nhạy cảm đột nhiên phát hiện, đã mười ngày liền chàng không thấy La Linh Dư đâu.

Lục Quân nhíu mày híp mắt: không phải chứ.

Với tính cách của Dư Nhi muội muội nhà chàng, không phải lúc chàng bị bệnh là cơ hội tốt để nàng thể hiện bản lĩnh sao? Sao nàng có thể mãi lâu như vậy mà không tới thăm chàng?

Vừa nghĩ đến đây, Lục Quân không ngồi yên nổi nữa, nghĩ nếu nàng không đến gặp thì chàng sẽ đi tìm nàng. Chàng không hề hay rằng, Dư Nhi muội muội nhà chàng đang mù mờ không biết có nên nói chuyện chia tay với chàng không.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện