Thời tiết vào Hè, trời càng lúc càng nóng nực. Tiếng ve kêu đứt đoạn vang lên, khiến người ta càng trở nên uể oải, chỉ muốn nằm dí một chỗ trong nhà không đi đâu.
Sau giấc ngủ trưa, thị nữ Thanh Yêu đi vào báo với Lục phu nhân là có Ninh Bình công chúa đến chơi. Thị nữ cầm quạt đứng cạnh phe phẩy, gió thổi hây hây. Lục phu nhân nằm dựa vào tháp, uể oải không có tinh thần tiếp đón ai, thế là bèn cho người hầu tìm tam thiếu phu nhân đến. Ý muốn để tam thiếu phu nhân tiếp khách thay bà.
Thị nữ Thanh Yêu bối rối: “Phu nhân quên rồi ư? Hai hôm nay triều đình được nghỉ hưu mộc, tam lang ở nhà, tam thiếu phu nhân đã sớm bảo là nàng muốn nghỉ hai ngày để ở bên tam lang.”
Bàn tay đang xoa trán của Lục phu nhân khựng lại, lúc bấy giờ bà mới nhớ ra chuyện này.
Phu quân nghỉ hưu mộc, nữ quân phải ở nhà kề bên chăm sóc… Khi La Linh Dư có quyền quản chuyện nội trợ thì Lục phu nhân lại lo cho tương lai của con dâu mình, nhưng khi La Linh Dư không quản lý, Lục phu nhân lại không không hiểu nổi, chỉ là một nam nhân thôi mà, cần gì phải kè kè ở bên. Chẳng lẽ đi gặp người hầu, tính toán sổ sách thì sẽ làm chậm trễ La Linh Dư trò chuyện với Lục tam lang ư? Lang quân ở nhà đâu phải chuyện to tát, cần gì phải đặc biệt xin nghỉ?
Nhưng rõ rành rành, với tam thiếu phu nhân thì phu quân nàng đang cần người bầu bạn.
Lục phu nhân suy nghĩ bảo thủ không có chung tư tưởng với La Linh Dư, dĩ nhiên bà sẽ không hiểu được chuyện tình thú giữa phu thê mới cưới. Bây giờ La Linh Dư không tiếp đãi Ninh Bình công chúa, Lục phu nhân lại sợ các nữ quyến tiểu bối khác không quen công chúa, rồi cũng sợ nếu mình không đi gặp thì sẽ dọa con dâu nhút nhát… Cuối cùng Lục phu nhân đành đích thân ra cửa đón người.
Trước khi đi còn hỏi Lục nhị lang đang ở đâu.
Thị nữ đáp, nhị lang đang ở phủ nha.
Lục phu nhân lập tức nổi giận: “… Cùng là ngày hưu mộc, vì sao tam lang về nhà còn con trai ta thì không về? Nó còn muốn cưới vợ nữa không hả?!”
Thanh Yêu nhã nhặn khuyên phu nhân: “Chỉ là nhị lang vẫn chưa thông suốt thôi ạ.”
Lục phu nhân mất kiên nhẫn: “Tranh thủ thời gian bảo nó về nhà ngay, tiếp hôn thê của nó!”
Trong phòng khách, Lưu Đường thấp thỏm đợi mẹ chồng tương lai tới, sau khi hỏi thăm La Linh Dư, biết La Linh Dư không đến thì lại càng bất an, sợ mình đến nhầm giờ. Mà Lục phu nhân lại rất dịu dàng với con dâu, ngồi xuống chậm rãi nói chuyện với nàng. Nhưng rõ ràng Lục phu nhân không phải người thú vị, nghiêm túc hệt như đang giáo huấn, thấy công chúa ngày càng im lặng, Lục phu nhân nhắm mắt đề nghị —— “Đường Nhi vẫn chưa đi dạo sân vườn nhà ta bao giờ đúng không, ta dẫn Đường Nhi đi chơi nhé?”
Lưu Đường nhỏ nhẹ đáp: “Vâng ạ. Liệu có làm phiền phu nhân không?”
Thế là một đám người hầu đi theo Lục phu nhân và Ninh Bình công chúa dạo vườn. Dọc trên đường đi, rốt cuộc Lục phu nhân cũng đã nghĩ ra đề tài, cố gắng thảo luận mấy câu với Lưu Đường về chuyện “nội trợ”. Lưu Đường dè dặt đi cùng mẹ chồng tương lai, có điều khi nghe thấy mẹ chồng bóng gió ám chỉ cho nàng đi theo học quản lý nội trợ khi qua cửa, là tiểu công chúa lại hơi sờ sợ.
Băng qua đình tạ điện đường, lầu các cao vút, đoàn người đi trên hành lang cầu đá, lan can chạm trổ quanh co, nước hồ trong vắt. Hai bên bờ hồ rợp bóng cây to, hoa sen dưới nước chuối tây trên cạn, ánh nắng hòa cùng gợn sóng lăn tăn hắt lên hành lang, đoàn người dẫm bóng đi qua. Lục phu nhân đang định nói chuyện với Lưu Đường thì chợt nghe thấy tiểu công chúa ngạc nhiên hô to. Lưu Đường duỗi người ra khỏi lan can, nhìn xuống bên dưới, gọi to: “Phu nhân nhìn kìa!”
Hồ dưới hành lang lăn tăn những cơn sóng nhỏ, những bông sen đung đưa trong gió, cánh hoa như tia nắng đỏ rực phô trần. Hồ lớn ở hậu viện Lục gia nối với sông Tần Hoài, trong hồ trồng hoa sen trăm năm, cứ đến mùa hè hằng năm là hoa lại nở rộ che kín cả mặt hồ, là phong cảnh hiếm thấy tại Lục gia. Nhưng lúc này lý do làm Lưu Đường kêu lên không phải vì thấy hoa nở trong hồ, mà ở dưới hồ sen, nàng nhìn thấy vợ chồng Lục Quân đang chèo thuyền, còn có cả tiểu nương tử La Vân Họa đi cùng.
Lá sen to chừng chiếc mâm, hai màu lục hồng đan xen vào nhau, như nối liền với trời xanh, trông ra vô tận. Thuyền nhỏ dừng giữa lá sen, được lá và hoa đẩy đi, Lục Quân dứt khoát gác mái chèo trên thân thuyền, để mặc con thuyền đung đưa theo dòng nước. Lục Quân và La Linh Dư ngồi đối diện nhau, kéo tay áo tát nước hái sen. Trên mũi thuyền có rất nhiều đài sen, Lục Quân hái sen, La Linh Dư bóc hạt sen, thuận tiện cho tiểu nữ lang La Vân Họa ở đầu kia của thuyền.
Giọng La Vân Họa trong trẻo như chim oanh, rung đùi đắc ý ngâm bài thơ cổ ——
“Hồ trong phủ kín lá sen, lụa hồng khoác cánh phải khen diễm kiều.”*
“Thuyền lan có mái chèo vàng, dạo chơi ngắt ngó bên bờ Giang Nam.”**
“Sen xanh biếc mọc suối sâu, mặt trời sớm đẹp tươi mầu điểm tô.”***
(*Trích bài Nam Dương Độ trong chùm thơ Nhạc Phủ.)(** Trích bài Thái Liên Khúc của Lưu Hiếu Uy, Cún dịch.)(*** Trích bài Phù Dung của Lý Bạch, Thái dịch, nguồn thivien.net.)Vắt hết óc mà cũng chỉ đọc được mấy câu có sẵn trong đầu, La Vân Họa năn nỉ: “Chỉ có vài câu đó thôi, muội chỉ nhớ được chừng đó… Tỷ tỷ, tỷ phu, cho muội ăn hạt sen với!”
La Linh Dư thấy muội muội thúc giục thì hừ bảo: “Tỷ đang bận, không rảnh. Mới đọc có mấy câu đã đòi ăn, muội đúng là tham ăn.”
Tuy miệng nàng bảo mình đang bận, thực chất chỉ là bận bóc hạt sen, đút vào miệng phu quân nàng. Lục tam lang cụp mắt, cười khẽ trêu nàng. Hai mắt La Linh Dư nở nụ cười, lúc bấy giờ mới chú ý đến muội muội. La Vân Họa bĩu môi, trợn mắt nhìn tỷ tỷ. Lục Quân ở cạnh nửa cười nửa không: “Họa Nhi mấy tuổi rồi?”
La Linh Dư ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn chàng, thầm nghĩ chẳng lẽ Lục Quân có ý làm mai cho muội muội nàng từ bây giờ ư? Nàng rất vui, luôn hy vọng hôn nhân của muội muội thuận lợi hơn mình. La Linh Dư đang định lấy lòng Lục Quân, nào ngờ Lục Quân lại nhìn nàng trêu đùa rồi dời mắt đi.
La Linh Dư: … Không lẽ người này đang bỡn cợt nàng?
Lưu Đường và La Linh Dư dẫn theo tiểu muội muội chơi đùa trong ao sen, chợt nghe thấy Lưu Đường gọi từ bên trên: “Tam lang, La tỷ tỷ, Họa Nhi, mọi người đang làm gì vậy?”
Ba người đồng loạt ngẩng đầu lên, ngược ánh mặt trời, chỉ thấy có một đám đông đứng trên cầu đá, dẫn đầu là Lục phu nhân sắc mặt khó dò và Ninh Bình công chúa tò mò mừng rỡ. Lục tam lang là người rất tự phụ, chàng chỉ ngồi trên thuyền, gật đầu với mọi người ở xa coi như chào hỏi. Tiểu nương tử La Vân Họa hoạt bát, đứng lên vẫy tay chào mọi người. Vạt áo La Linh Dư bay bay trong gió, duyên dáng đứng dậy, mỉm cười trả lời: “Phu nhân, công chúa điện hạ, Linh Dư muốn nấu trà hoa sen với phu quân, vừa hay hoa sen trong nhà cũng đã nở nên đến thử xem sao.”
Trà hoa sen?
Mọi người đứng trên bờ sửng sốt, chưa từng nghe bao giờ. Có điều nghe tên cũng biết trà này sẽ như thế nào.
Hai mắt Lưu Đường lóe sáng, sùng bái nhìn tuấn nam mỹ nữ ở mũi thuyền: Lục tam lang và La tỷ
tỷ đúng là tài, cứ như dù là gì thì bọn họ cũng có thể đem ra mày mò chơi thử được cả.
Lục phu nhân nhìn đài sen ở mũi thuyền, im lặng không nói gì. Nhưng trà hoa sen… Lục phu nhân nghĩ đến chuyện hoa sen trong hồ đều bị ngắt hết, trong hồ trơ trụi không còn gì, thế là bèn nhắc nhở: “Khụ khụ, mấy đứa hái hai cây là được rồi, đừng hái hết toàn bộ. Dù muốn nấu trà hoa sen gì đó thì cũng đừng quên tiệc ngắm hoa hai ngày nữa. Nếu hái hoa hết thì còn gì để ngắm?”
Chính mắt Lục phu nhân có thể thấy, khi lang quân đang gập chân thong thả ngồi trên thuyền nghe thấy thế, hàng mi dài khẽ nhướn lên. Lục Quân thanh cao, chàng chỉ nhếch mép cười mà không nói gì.
La Linh Dư mím môi, khẽ cười. Thấy mấy người Lục phu nhân nghi hoặc ra mặt, nàng ôn tồn giải thích: “Trà hoa sen không phải là hái hoa sen để pha trà đâu ạ. Con và phu quân có tra sách cổ, thử làm lại món trà như trong sách viết —— trong sách nói là vốc một ít lá trà rồi bọc lại bằng vải thưa, đặt vào giữa đài sen đang nở. Hoa sớm nở tối khép. Ban đêm trong hoa sẽ có sương rơi xuống, giọt nước ngấm vào lá trà trong túi vải. Sáng sớm lại lấy túi trà được ủ trong hoa suốt đêm ra, đem đi pha trà. Đấy mới là ‘trà hoa sen’ ạ.”
Lưu Đường mở to hai mắt, lần đầu tiên nghe được cách pha chế mới lạ này, thế là nàng “oa” lên: “Hai người… Đọc sách nhiều thật đấy, đến chuyện hiếm lạ như vậy mà cũng biết.”
La Linh Dư bật cười, lại khiêm tốn nói: “Đây cũng là lần đầu tiên ta biết đấy. Là phu quân ta đọc sách thấy được… Vừa hay buổi chiều cũng đang rảnh nên mới muốn thử nghiệm xem thế nào.”
Lục phu nhân lập tức đỏ mặt, bà đã biết vì sao vừa nãy Lục tam lang lại nửa cười nửa không —— Lục Quân vốn thanh cao, e là trong lòng đang cười nhạo bà. Nếu không phải La Linh Dư giải thích, sợ là Lục phu nhân còn bị Lục Quân thầm chế giễu nữa, mà chính bản thân bà lại không biết Lục Quân đang cười cái gì.
… Cái thằng nhóc tam lang này!
La Linh Dư thấy sắc mặt Lục phu nhân trở nên khó coi lúng túng, lập tức giả ngốc, cười bổ sung: “Đợi con và phu quân nghiên cứu xong món trà này, nhất định sẽ đem biết biểu mẫu, để biểu mẫu nếm thử.”
Lúc này vẻ mặt Lục phu nhân mới khá lên, bà gật đầu. Nhưng khi nghiêng đầu thấy công chúa Lưu Đường ra vẻ hâm mộ, lòng bà bỗng khựng lại. Lưu Đường hâm mộ sùng bái nhìn hai người trên hồ, Lục phu nhân ho khan mấy lần, tiểu công chúa vẫn cứ quyến luyến không muốn rời đi. Lục phu nhân rất không biết phải làm thế nào, một lần nữa bực dọc vì cậu con trai mãi chưa thấy về ——
Sao giữa người và người lại chênh lệch đến thế?
Tam lang nó không chỉ là danh sĩ, mà còn biết lấy chuyện ly kỳ thú vị trong sách để lấy lòng thê tử, vui vẻ cùng thê tử. Trời nắng như vậy mà vẫn có hứng thú đi nghiên cứu trà gì đấy.
Còn con trai bà lại không khác gì khúc gỗ, không hề biết phải lấy lòng nàng dâu tương lai như thế nào.
… Khó trách tuy ở nhờ Lục gia, nhưng người La Linh Dư thích lại là Lục Quân chứ không phải là Lục Hiển.
***
Sau khi Lục Hiển về, lẽ tất nhiên là bị mẫu thân mắng một trận, nhất thời cũng thấy áy náy, hắn bèn tuyên bố nhất định sẽ đền bù cho công chúa thật tốt. Nhưng Lục Hiển không có nhiều thời gian để nuôi dưỡng tình cảm với hôn thê trước khi cưới, bởi vì Lục gia và hoàng thất đã định xong ngày tổ chức hôn lễ cho Lục nhị lang và Ninh Bình công chúa, ngay tại tháng sau. Trong mơ màng, Lục nhị lang Lục Hiển tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người, đột nhiên nhớ ra hình như mình đã quên Hành Dương vương Lưu Mộ.
Hắn đã hứa sẽ mượn chuyện hôn sự để xin bệ hạ cho Lưu Mộ quay về Kiến Nghiệp một chuyến.
Tối mùa hè mưa rơi rả rích, Lục Hiển đi lại trong thư phòng, đang nghĩ nên viết tấu chương này như thế nào. Trong màn mưa dai dẳng, chợt có người gõ cửa ở bên ngoài. Lục Hiển mở cửa ra, trong đêm đen, hắn thấy Lục Quân và La Linh Dư nắm tay nhau đứng ở cửa.
Nước mưa rơi tí tách, hai người mặc áo tơi đội nón lá, vẫn là mỹ nhân như ngọc. Không có thị nữ đi theo, La Linh Dư tay nhấc đèn lồng, Lục Quân thì xách một cái giỏ, dưới sự ngạc nhiên của Lục Hiển, Lục Quân đưa giỏ tới trước, lấy trà hoa sen ra. La Linh Dư đứng cạnh giải thích: “Mấy hôm trước đã hứa với bá mẫu là sẽ biếu trà hoa sen. Nhị ca nếm thử xem, nếu như thấy ngon thì bọn muội sẽ lại đưa đến.”
Lục Hiển: “Hai đứa…”
Lục tam lang không đợi Lục nhị lang nói hết câu, bình tĩnh ngắt lời: “Đệ và Linh Dư không nán lại nữa, phải đưa số trà còn lại đến chỗ các trưởng bối.”
Lục Quân cúi đầu nhìn La Linh Dư, trong mắt đong đầy tình ý dịu dàng. La Linh Dư biết đối nhân xử thế như vậy, vừa hay chàng đang ở trong nhà, dĩ nhiên phải đặc biệt đi cùng nàng một chuyến rồi. Không thể để người Lục gia cảm thấy Lục tam lang không coi trọng phu nhân mình được.
Lúc Lục Quân cúi đầu, La Linh Dư che mặt khẽ cười, tròng mắt như nước nhẹ nhàng lướt qua trên người Lục tam lang. Ánh mắt hai người rơi lên người đối phương như có như không, rồi lại lơ đãng dời đi. Lục Quân cúi đầu sửa lại áo mũ cho La Linh Dư, tay áo chàng khẽ lướt qua gò má ươn ướt của nàng. Sương mù giăng khắp chốn, mưa rả rích liên tục, La Linh Dư dời mắt đi chỗ khác, tới khi ngoái đầu về thì tầm mắt lại rơi lên người Lục Quân.
Lục Quân bỗng nhướn mắt nhìn nàng, nàng mím môi mỉm cười, chỉ thấy chàng sửa áo mũ cho mình thế nào, còn bản thân thì đứng yên không động tay chân.
Cùng đồng hành trong mưa gió, đúng là một ngày may mắn. Lục nhị lang cứ thế nhìn phu thê hai người đội mưa đi đến, rồi lại chậm rãi rời đi trong làn mưa.
Mưa rơi tí tách, róc rách như ngọn suối nhỏ rơi xuống rêu xanh, giọt nước bắn lên như rèm châu.
Bóng lưng nam nữ dần khuất trong đêm, xuyên qua màn sương mưa bụi, tựa như thần tiên.
…
Mưa vẫn không ngừng rơi, Lục nhị lang khẽ mỉm cười, khép cửa lại rồi quay về bên bàn, tiếp tục viết tấu chương. Viết xong lại sửa, liên tục trau chuốt, chỉ vì một tấu chương này có thể tranh thủ mọi cơ hội cho Lưu Mộ. Rồi hắn dần thấm mệt, dựa vào bàn ngủ gục.
Trong đêm mưa rả rích ngoài cửa, giữa cơn mơ màng, hắn lại tiếp tục mơ thấy giấc mộng dở dang lần trước.