Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 138


trước sau

Lục Quân đang ở nhà tranh thủ nghỉ hưu mộc, chẳng ngờ lại bị Lục lão phu nhân gọi tới. Lần này thái độ của ma ma do Lục lão phu nhân phái đến rất cương quyết, Lục tam lang không tìm được lý do thoái thác, có điều chàng nghĩ chắc cũng không ai nhìn ra dấu vết trên mặt, thế là lúc này mới đồng ý đi. Khi chàng tới viện tử của lão phu nhân thì cũng là lúc các nữ quyến rời đi sau buổi thỉnh an buổi sáng, chim trong lồng treo ngoài hành lang kêu chiêm chiếp. Trong sân gió thổi rì rào, lá ngô đồng đung đưa. Có thị nữ trông thấy chàng đến, đứng từ xa đã vén rèm lên.

Các thị nữ trong sân đỏ mặt quan sát Lục tam lang, tay áo lang quân phấp phới như mây bay, chàng vẫn bộ dạng cẩm y ngọc quan, không nhiễm bụi trần. Chỉ nhìn thôi mà tim các nàng đã đập rộn rã, bụng nghĩ, lang quân như vậy mà muốn nạp thiếp, không biết nữ tử kia may mắn đến nhường nào… Là nữ lang trèo cao tam lang, chứ không phải tam lang lợi dụng nữ tử. Cũng chẳng trách biểu tiểu thư không thích chia sẻ với nữ tử khác.

Cây in bóng lên khung cửa, gương mặt phụ nhân thoáng qua trước mắt Lục Quân.

Lục Quân cúi đầu vào nhà, càng lại gần thì càng có thể nghe thấy phu nhân nhà chàng đang khóc lóc: “Tổ mẫu, hu hu hu, người nhìn đi, đây là chiếc khăn tay ngày đó Trần Tuyết đưa chàng, chàng luôn giữ nó bên người, có thể thấy chàng rất quý trọng nó. Hức, không phải cháu không phản đối phu quân nạp thiếp, chỉ là nhà chúng ta như thế, sao có thể để một đàn nữ vào cửa được? Mà ả ta lại còn là người Bắc quốc. Không phải phu quân muốn ép chúng ta vào chỗ chết đấy chứ?”

Tim Lục Quân đập trật một nhịp, lập tức ý thức được vấn đề.

Chàng đi vòng qua bình phong vào bên trong, thấy mấy tẩu mấy thẩm đang vây quanh lão phu nhân, lão phu nhân ngồi trên ghế, La Linh Dư vừa ôm mặt khóc lóc, vừa giơ khăn tay ra để mọi người nhìn. Các nữ quyến đều thấy được chiếc khăn ấy, lại phối hợp thêm lời trình bày cực kỳ cặn kẽ của La Linh Dư, mọi người thở dài, đồng cảm khuyên La Linh Dư đừng buồn nữa, mọi người sẽ làm chủ cho nàng.

Lục Quân: “…”

Thấy thê tử nằm trên đầu gối tổ mẫu khóc, chàng lập tức phát giác được điều không ổn, tới khi định thần nhìn lại thì thấy nữ lang che nửa má, ngoái đầu nhìn chàng. Nước mắt giàn giụa. La Linh Dư vừa thấy chàng thì lệ trong mắt ứa ra, khóc nức nở thành tiếng, nghẹn ngào nói không nên lời.

Thế là nàng lại nằm trên đầu gối lão phu nhân khóc hu hu.

Lục lão phu nhân thấy Lục Quân, lập tức nổi giận: “Đứa cháu mất nết! Cháu xem cháu đã bắt nạt thê tử xinh đẹp của mình ra gì rồi hả? Cô ả Trần Tuyết kia có gì đẹp hả, ta thấy còn không bằng một đầu ngón tay của Linh Dư! Thê tử nhà cháu đẹp như thế cháu không quan tâm, trái lại chạy ra ngoài vụng trộm. Lục gia dạy cháu như thế hả? Cháu không thấy mình phụ lòng ta và tổ phụ, phụ lòng cha mẹ mất sớm của cháu hả? Còn không mau quỳ xuống!”

Lục Quân nhướn mày, vô cùng bình thản.

La Linh Dư bị chàng liếc nhìn thì càng run lên, khóc dữ hơn: “Hu hu hu, tổ mẫu ơi, chàng trừng mắt với cháu…”

Lục Quân: “…”

Lục phu nhân cũng nhìn không đặng: “Tam lang à, ngày đó lúc con đòi kết hôn với Linh Dư đã cam đoan thế nào hả? Bây giờ mới được mấy tháng mà con đã lừa dối con bé hả?”

Lục lão phu nhân: “Quỳ xuống!”

La Linh Dư cho mọi người nhìn khăn tay của Trần Tuyết, nàng cố ý làm lớn chuyện lên, nhưng kỳ thực trong lòng nàng không chắc chắn lắm, sợ Lục Quân nổi nóng tại chỗ thì sẽ không cho nàng mặt mũi. Nhưng chàng dựa vào đâu mà nổi nóng chứ? Trước đó nếu không phải chàng làm bây ở trên xe, cưỡng ép nàng thì nàng đâu đến mức bị người ta bắt gặp. Lục Quân nợ nàng, theo lý phải trả. Trong lòng xây dựng tâm lý như vậy, La Linh Dư không dám ngoái đầu nhìn Lục Quân. Một lúc sau, nghe thấy sau lưng có động tĩnh, từ sau chiếc khăn, đôi mắt yêu kiều ươn ướt của nàng lặng lẽ nhìn tới, thấy Lục Quân vén bào quỳ xuống.

Gương mặt Lục Quân lạnh lẽo, con ngươi đen như màn đêm liếc nhìn nàng.

La Linh Dư vội vã dời mắt đi, hai tay ôm ngực, rốt cuộc cũng thở phào —— Tuyết Thần ca ca phản ứng thế này, tuy sắc mặt khó coi nhưng rốt cuộc cũng đồng ý diễn trò với nàng rồi.

Chiếc khăn của Trần Tuyết được truyền qua tay tất cả nữ quyến trong nhà, cuối cùng quay về trong tay Lục lão phu nhân. Lục lão phu nhân cúi đầu nhìn cháu trai, thấy chàng có thái độ nhận sai thì cũng hài lòng, bèn tận tình khuyên: “Tam lang à, cháu thật sự làm chuyện mờ ám với Trần Tuyết kia sao?”

La Linh Dư giàn giụa nước mắt nhìn lại.

Lục Quân nhìn nàng.

Lục lão phu nhân: “Nói chuyện! Cháu trừng mắt nhìn thê tử mình làm gì? Tam lang ta nói cho cháu biết, cháu không được dọa Linh Dư. Nếu không phải Sĩ Nữ Đồ của Trần Tuyết được truyền ra thì cả nhà cũng bị cháu gạt rồi. Một đàn nữ như nàng ta, sao có thể vào Sĩ Nữ Đồ? Có phải cháu vẽ tranh cho nàng ta, nâng cao thanh danh của nàng ta không? Cháu đang trông chờ gì hả, rốt cuộc cháu và Trần Tuyết kia đã có chuyện gì? Trong chuyện này có hiểu lầm gì không?”

Lục lão phu nhân một lòng trông mong —— bà không tin Lục Quân có quan hệ mờ ám với một đàn nữ. Lục Quân xuất sắc như vậy, thằng bé muốn kiểu nữ nhân gì cũng có, thậm chí nữ tử còn phải phải còn đứng xếp hàng giành giật thằng bé kia mà? Sao thằng bé có thể rung động trước một nữ tử xuất thân thấp kém như vậy được? Nếu lấy bối cảnh của Trần Tuyết ra so, thì xuất thân của La Linh Dư vẫn cao hơn nhiều.

Lục lão phu nhân không còn chê xuất thân cháu dâu mình thấp kém nữa.

Thế là, chuyện Trần Tuyết và Lục tam lang có gương mặt giống nhau cũng không còn quan trọng.

Lục Quân bị chất vấn một lúc lâu, trầm ngâm một hồi rồi chàng chậm rãi nói: “Không có hiểu lầm ạ. Cháu và Trần Tuyết nương tử… có duyên rất sâu. Gặp nàng rồi mới cảm thấy, đáng nhẽ nàng nên ở bên cạnh cháu bầu bạn hằng ngày. Nếu không phải La Linh Dư ngăn cản, bây giờ Trần Tuyết nên ở trong viện tử của cháu, cùng cháu ngâm thơ đối ẩm, ngắm trăng ngắm hoa.”

La Linh Dư: “…”

Nàng vừa giả vờ khóc lóc đáng thương, vừa thán phục vì độ mặt dày của Lục Quân —— có duyên rất sâu? Bầu bạn hằng ngày?

Lục Quân với Trần Tuyết ư?

Lục Quân vừa dứt lời, Lục lão phu nhân lập tức nổi trận lôi đình: “Vô liêm sỉ!”

Lục Quân cười cười, trong mắt lộ vẻ chán ghét: “La Linh Dư, nàng dám tố cáo trước mặt tổ mẫu? Không sợ ta bỏ nàng sao?”

La Linh Dư ngẩn người, sau đó càng khóc to hơn.

Lục phu nhân cũng không vui: “Tam lang à, sao con có thể nói chuyện với Linh Dư như vậy?”

Lục Quân phớt lờ: “Tổ mẫu, nam nhi tam thê tứ thiếp là chuyện quá đỗi bình thường. Ngày xưa khi cháu cưới Linh Dư, cháu đâu có ngờ nàng hay ghen đến thế. Hở một tí là cãi nhau gây chuyện với cháu. Đúng là bà chằn… Nếu sớm biết như thế thì cháu đã không cưới nàng rồi. Vẫn là Trần Tuyết tốt hơn nhiều, vừa xinh đẹp lại vừa thức thời, còn hiểu quy củ, rất tâm đầu ý hợp với cháu…”

Lục lão phu nhân nổi giận, cầm giá cắm nến trên bàn ném vào Lục Quân. Tia lửa và đèn dầu văng ra, La Linh Dư hốt hoảng: “Tổ mẫu!”

La Linh Dư vốn chỉ diễn trò thôi, đâu nỡ nhìn Lục Quân bị đánh bị phỏng thật. Giá cắm nến đập xuống, nàng lập tức nhảy lên lao về phía Lục Quân. Nhưng động tác của La Linh Dư khá chậm, không nhanh bằng tốc độ giá cắm nến. Lục Quân nghiêng đầu né được giá cắm nến, bất chợt lại đỡ thê tử ùa vào lòng mình.

Đèn rơi xuống đất, ngọn lửa liếm vào màn bốc cháy. Các nữ quyến xung quanh đang bình thản ngồi xem lập tức loạn cả lên: “Người đâu, người đâu!”

La Linh Dư quỳ xuống dưới đất, hốt hoảng sờ mặt và tay Lục Quân: “Huynh không bị phỏng đấy chứ? Lục Quân, huynh có bị thương ở đâu không…”

Tròng mắt phủ đầy giá lạnh của Lục Quân khựng lại, thấy nàng quan tâm đến mình như thế, quên cả diễn trò mà nhào tới ôm chàng, chàng vô cùng hưởng thụ, băng sương trong mắt tan ra, đáy mắt lấp lánh muôn ngàn ánh sao, khẽ mỉm cười. Xung quanh hò hét tán loạn, người nôn nóng hỏi lão phu nhân, kẻ vội vã dập lửa. Nhân lúc không ai chú ý, Lục Quân cúi đầu mổ nhẹ lên môi La Linh Dư.

Chàng nửa cười nửa không: “Nha đầu xấu xa, để xem ta sẽ chỉnh muội thế nào.”

Trong mắt La Linh Dư vẫn vương lệ, trên môi chợt thấy lành lạnh. Mùi hương trên người chàng ập tới, môi sượt qua môi và mặt nàng, vừa ấm vừa lạnh. Đã mấy ngày không chung phòng, ý chí của nàng cũng dần yếu đi, nay bị trêu đùa như thế càng khiến trong lòng nhộn nhạo. Hơn nữa xung quanh lại có quá nhiều người, La Linh Dư căng thẳng tới mức mặt đỏ bừng.

Lửa chỉ đốt cháy một mảng nhỏ ở tấm màn, Lục lão phu nhân cũng chỉ định làm ra vẻ mà thôi. Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt, mọi người ngồi xuống, vừa bình tĩnh lại thì thấy mệt mỏi. Điều khiến mọi người tiếc nuối là, khăn tay của Trần Tuyết đã bị lão phu nhân nhân cơ hội thiêu đốt. Hai mắt La Linh Dư chợt lóe lên, nàng biết ngoài mặt Lục lão phu nhân đứng về phía mình, nhưng sâu trong lòng vẫn theo Lục Quân. Nàng hừ một tiếng, cực kỳ đố kỵ khi Lục Quân được mọi người yêu thương, thế là trợn mắt nhìn Lục Quân.

Lục lão phu nhân khuyên giải hai người: “Tam lang à, Trần Tuyết gì đó, cháu đừng nghĩ tới nữa. Ta không tin thê tử của cháu lại thua kém một đàn nữ. Nhất định là cháu và Linh Dư có hiểu lầm gì rồi. Nhà chúng ta cũng không thích dạng kia. Ta còn nhớ cháu từng viết thư nói với ta là thích Linh Dư như thế nào…”

Lục Quân: “Khụ, khụ!”

Lục lão phu nhân thấy chàng ho khan thì ngạc nhiên.

La Linh Dư đột nhiên ngước mắt lên: “Cái gì ạ? Chàng viết thư nói thích cháu thế nào sao? Tổ mẫu còn giữ thư không? Cháu muốn xem.”

Lục lão phu nhân nhìn hai người, Lục Quân liên tục ho khan ám chỉ, La Linh Dư lại chớp mắt đầy mong ngóng, nhất thời lão phu nhân bị thái độ của cả hai làm cho hồ đồ, cảm thấy không giống như đang cãi nhau. Nhưng cũng không nói rõ được nguyên do. Lục lão phu nhân nghĩ ngợi, rồi bảo thị nữ lấy thư tới.

Các nữ quyến cũng bừng bừng hứng thú, đi đến vây xem Lục Quân viết thư như thế nào ——

“Tổ mẫu, cháu vốn không muốn lấy vợ. Nếu không phải nàng thì sẽ không có người nào cả.”

“Ngàn dặm tình sầu vạn dặm nhớ mong, mấy ai chẳng vì nỗi tương tư.”

“Cháu chỉ muốn cưới nàng.”

“Xin tổ mẫu tác thành.”

La Linh Dư ngồi cạnh Lục lão phu nhân, đọc từng bức thư một. Ý lệ trong mắt nàng dần tan biến, nàng bụm miệng liên tục cười trộm, đồng thời cũng lén nhìn Lục tam lang đang quỳ dưới đất. Sự khiêu khích và dụ dỗ trong ánh mắt ấy được Lục Quân thu trọn. Lục Quân nhướn mày, trên mặt cố ra vẻ lạnh lùng, song trong lòng lại nóng ran ngứa ngáy, chỉ hận không thể ôm nàng đè xuống dưới người ——

Dám quyến rũ chàng ngay trước mắt mọi người.

Lục lão phu nhân: “Cháu nhìn đi, hai đứa cũng từng tốt với nhau như vậy. Trần Tuyết gì đó, sao có thể so được với hai đứa? Tam lang à, sau này cháu đừng nhắc lại chuyện để Trần Tuyết vào cửa nữa, Linh Dư, cháu cũng tha cho tam lang đi. Hai đứa cháu đấy, mau sinh cho ta chắt gái mới là quan trọng.”

La Linh Dư nhạy bén nghe được, lão phu nhân trông đợi “chắt gái” chứ không phải là “chắt trai”. Trưởng bối hy vọng quá rõ rệt khiến áp lực của nàng cũng lớn hơn, nghĩ đến lời nguyền dương thịnh âm suy ở Lục gia vẫn chưa được phá.

La Linh Dư đang thấp thỏm thì lại nghe thấy Lục lão phu nhân nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Tam lang, không thể bắt nạt thê tử của cháu được. Ba năm sau khi thành thân, cháu không được nhắc lại chuyện nạp thiếp nữa.”

Lục Quân ra vẻ bất đắc dĩ, buồn rầu đáp: “… Vâng ạ.”

Lục Quân và La Linh Dư cùng diễn trò, buồn bực không vui, được Lục lão phu nhân kéo tay nắm lấy nhau. Lại được các nữ quyến khác khuyên nhủ, hai người bị ép nắm tay, ngoài mặt không quan tâm lắm. Trước khi rời đi, Lục Quân hờ hững còn La Linh Dư dẩu môi.

Đôi phu thê bước ra khỏi cửa, thị nữ đi ra theo, một lúc sau quay vào báo, Lục tam lang và tam thiếu phu nhân không cãi nhau nữa mà đã về viện thật rồi.

Lúc này Lục lão phu nhân mới thở dài: “… Hai cái đứa oan gia này, suốt ngày gây chuyện ầm ĩ! Không để ta yên tâm được ngày nào.”

Lục phu nhân cười bảo: “Đấy gọi là oan gia khó tránh đấy ạ.”

Các nữ quyến khác cũng nhao nhao khuyên nhủ: “Lão phu nhân yên tâm, hai đứa nó không chia tay được đâu. Con thấy hai đứa thích giận dỗi thôi, chứ tình cảm vẫn còn tốt lắm.”

***

Rời khỏi viện tử của lão phu nhân, trên đường trở về Thanh viện, vì để mọi người yên tâm mà Lục Quân và La Linh Dư vẫn tay nắm chặt tay. Dần dà, tay nàng càng đổ nhiều mồ hôi.

Đến trong rừng hoa, cách Thanh viện còn chưa tới hai bước nữa, Lục Quân dừng lại buông tay thê tử ra, nhìn mồ hôi trên tay với ánh mắt ghét bỏ. Chàng hất cằm, giơ tay ra với La Linh Dư: “Khăn tay.”

La Linh Dư: “… Huynh chê mồ hôi trên tay muội mà còn đòi lấy khăn của muội hả? Lục Tuyết Thần huynh đúng là đồ khốn!”

Tuy ngoài miệng nói vậy và mắt thì lườm phu quân, nhưng nàng vẫn ném khăn sạch vào lòng Lục tam lang. Lục Quân cúi đầu lau tay, La Linh Dư xoay người toan bỏ đi nhưng lại bị người ta giữ tay áo lại. Nàng không phản ứng kịp, lập tức ngã ngửa ra sau, ngã vào vòng tay Lục Quân. Chàng tiến về phía trước, nàng cứng người lùi ra sau. Cuối cùng, nữ lang tựa vào trên cây hoa, ngẩng đầu vờ bình tĩnh nhìn chàng.

La Linh
Dư mắng: “Huynh làm đau tay muội đấy!”

Lục Quân mỉm cười, giơ tay véo mặt nàng. Đã lâu rồi chàng không véo mặt nàng, La Linh Dư cũng suýt quên tật xấu này của chàng. Bây giờ chàng vừa véo một cái thì nàng lập tức la lên, trong mắt dâng lên hơi nước, tức giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể trợn mắt nhìn chàng. Lục Quân cụp mắt, ôn tồn nói: “Lại giả vờ với ta rồi. Không phải ta đã nói là ta sẽ không bị bộ dạng này của muội lừa sao?”

Lục Quân véo mặt nàng, thở dài bảo: “Gây chuyện gì ở chỗ tổ mẫu thế hả?”

La Linh Dư: “Không gây gì hết… Chỉ là giải thích về sự tồn tại của Trần Tuyết giúp huynh thôi… Á đau đau đau, huynh đừng véo mặt muội nữa. Mặt muội bị huynh véo mập ra rồi… Hu hu hu, muội nói thật mà, muội đang giúp huynh giải quyết Trần Tuyết mà. Muội tốt với huynh lắm đó…”

Lục Quân xì một tiếng, nghĩ nàng đúng là mạnh miệng. Chàng nhướn mày, không muốn nghe nàng nói vớ vẩn nữa. Lang quân giơ tay ôm gáy nàng, khi nàng trợn to đôi mắt đẹp, chàng lập tức cúi xuống hôn nàng. Triền miên quấn quýt lại nùng tình, mờ ám nảy nở, tình sinh ý động. Chàng đè La Linh Dư lên cây hôn, hoa lá trên đỉnh đầu rơi lã chã. Trong cơn say giữa chiếc hôn nồng nàn, xương sống nữ lang mềm nhũn ra, không thở nổi.

Mặt nàng càng lúc càng đỏ, ban đầu kiên quyết chống cự viên đạn bọc đường của chàng, sau đó lại bị sắc đẹp mê hoặc, bất giác vươn tay ôm lấy cổ chàng. Nàng ngưỡng cao cổ, ngực dán vào ngực chàng, cơ thể mềm ra trong lòng chàng. Nàng ngã ngồi xuống, chàng cũng quỳ xuống theo.

Hai người say sưa hôn nhau, mặt đỏ bừng làn mi run khẽ, ôm đối phương đầy tình ý.

Giữa cơn mê tình đậm, bất chợt môi Lục Quân dời khỏi môi La Linh Dư, chàng ngậm vành tai nàng mút mát. La Linh Dư run lên trong lòng chàng, khổ sở nức nở thành tiếng, phát ra tiếng thở gấp như mèo khóc. Tay nàng giữ chặt gáy chàng, khi nhận thức được ý vị thì chàng lại khiêu khích nàng, khiến nàng nhanh chóng thất thủ hơn.

Nhưng khi tâm trạng đang mơ màng, La Linh Dư đột ngột nghe thấy Lục Quân nói: “Ngoài giải thích về Trần Tuyết ra, muội không có mục đích khác ư?”

La Linh Dư: “…”

Nàng lập tức hoàn hồn.

Ý thức được chàng đang dụ dỗ mình, mà vẫn còn… La Linh Dư ảo não: “Huynh lại dùng thủ đoạn này rồi! Lần nào cũng muốn muội thuận theo huynh, bao giờ cũng vậy!”

Lục Quân: “Vậy thì phải làm thế nào đây? Với kẻ địch, ta chỉ có thể hoặc giết hoặc dụng hình. Có điều Dư Nhi muội muội đẹp như vậy, sao ta nỡ dùng thủ đoạn khác ức hiếp muội muội chứ? Hôn muội mà muội còn không vui nữa hả?”

La Linh Dư đấm vào vai chàng.

Lục Quân cụp mắt nhìn nàng, nửa cười nửa không: “Muốn hôn nữa không?”

La Linh Dư mắng: “… Hôn.”

Nàng hạnh phúc dẩu môi đòi hôn, đổi lại tiếng cười khẽ của chàng. Trước đó vì chuyện trong xe mà cãi nhau một hồi, nhưng bảo tức giận thật thì cũng không phải. Đây chỉ là mức gây sự nhẹ nhất giữa hai người, thậm chí còn tỏ vẻ thú vị. Vừa có nấc thang, cả hai đã vội vã bước xuống, xông vào lòng đối phương.

La Linh Dư bị Lục Quân dụ dỗ mấy lần, mới giải thích: “Ngoài nói rõ về Trần Tuyết ra, thì đương nhiên là như huynh đoán rồi, muội muốn dùng chuyện Trần Tuyết để đạt được mục đích không cho huynh nạp thiếp. Không phải cuối cùng tổ mẫu cũng đồng ý, nói trong vòng ba năm sau khi hai ta thành thân, huynh không được nạp thiếp sao? Đương nhiên bà sẽ không tự vả mặt, thúc giục huynh nạp thiếp được. Chí ít là nội trong vòng ba năm, muội không cần phải quan tâm đến chuyện này nữa.”

La Linh Dư vui vẻ, dương dương tự đắc: “Xem ra Trần Tuyết tỷ tỷ dễ xài thật đấy. Đáng tiếc đã lâu rồi muội chưa được gặp lại nàng.”

Nàng nhìn Lục Quân ám chỉ.

Lục Quân mỉm cười: “Thế thì chuẩn bị sẵn sàng đi, muội sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại nàng ta nữa.”

La Linh Dư: “Hứ!”

Nàng tức giận đấm vào ngực chàng, nhưng cũng chỉ làm ra vẻ thôi, vô cùng miễn cưỡng.

Lục Quân vẫn chưa từ bỏ vấn đề trước đó: “Ta không thể khiến muội yên tâm được sao? Muội nơm nớp về nguy cơ như vậy làm gì, hai ta chỉ mới thành thân được hai tháng, vậy mà muội đã nghĩ đến chuyện ta nạp thiếp.”

La Linh Dư cười gượng: “… Muội chỉ phòng ngừa thôi.”

Nàng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Lục Quân, lại nghe thấy giọng chàng lạnh lẽo, biết chàng mất hứng thật rồi. La Linh Dư đảo mắt, vùi mình trong lòng chàng, ôm cổ chàng làm nũng: “Không phải là người ta không tin huynh, nhưng là tam thiếu phu nhân, muội không muốn để kiểu chuyện phiền lòng làm ca ca bận tâm. Rõ ràng là chuyện trong hậu viện, muội lại có thể tiêu trừ tai họa ngầm, giải quyết chuyện rắc rối cho ca ca, sao ca ca không khen muội mà lại còn trách muội nhiều chuyện hả?”

Lục Quân liếc nàng: “Vậy là ta phải cám ơn muội đã gây chuyện khiến mọi người trong nhà đều biết ta vụng trộm sau lưng muội, bị một hồ ly tinh Trần Tuyết dụ dỗ thất hồn lạc phách?”

La Linh Dư xấu hổ: “… Sao có thể nói như vậy được. Không làm lớn chuyện lên thì không dễ giải thích chuyện Trần Tuyết đâu. Nếu đã làm lớn chuyện thì cũng phải phát huy tác dụng chứ.”

Lục Quân cười khẽ: “Muội muội xích mích với ta mấy ngày, chia phòng mấy ngày, lại còn tát ta… Ngày trước ta đã nói gì rồi, không được phép đánh ta trước mặt mọi người, không được làm ta mất mặt, muội quên rồi hả?”

La Linh Dư cãi: “Lúc đó ở trong xe mà, đâu phải trước mặt người khác. Muội vẫn giữ mặt mũi cho huynh đấy chứ Tuyết Thần ca ca.”

Lục Quân “ồ” lên: “Vậy còn tung tin bảo ta không đứng đắn, thấy sắc quên nghĩa? Giữ mặt mũi cho ta thế đấy hả?”

La Linh Dư: “…”

Nàng cứng cổ, thẹn quá hóa giận: “Huynh đúng là vô vị. Được rồi được rồi, nếu huynh không kéo áo muội thì muội sẽ đánh huynh chắc? Muội bảo ‘đừng mà đừng mà’ rồi, huynh lại bảo ‘không sao’. Lúc thì ‘cho ta sờ chút, lúc lại ‘chỉ sờ bên ngoài thôi’, hừ, lừa ai hả! Cuối cùng còn không phải đè muội mà nổi điên sao? Muội càng không chịu thì huynh càng hưng phấn, khăng khăng ép muội làm với huynh. Muội đau đến chết đi được, còn huynh lại nổi thú tính, bộ muội làm sai hả?”

Lục Quân mỉm cười: “Cuối cùng cũng trách ta không biết tình thú à? Muội muội đúng là quý nhân hay quên. Lúc ta nhẹ nhàng, muội muội cũng biết ta làm gì, cố ý trêu nhưng muội không hành động, đến lúc ta nặng tay thì muội lại trách ta nổi điên, không thông cảm cho muội. Bây giờ không nhẹ không nặng, rốt cuộc tiêu chuẩn là gì, muội muội quy định thử xem.”

La Linh Dư lấy tay che miệng cười: “…”

Nàng ưỡn lưng tính tranh biện, song vẫn không mặt dày được như chàng. Lục Quân mặt không đổi sắc, còn La Linh Dư bị nói tới mức mặt phiếm đỏ, ánh mắt né tránh. Sau đó nàng hoàn hồn —— “Đáng ghét! Vì sao muội phải thảo luận chuyện này với huynh hả?”

Nàng không muốn cãi nhau với Lục Quân, đứng dậy toan đi nhưng bị Lục Quân kéo lại, ôm chầm vào lòng. Chàng quỳ xuống bãi cỏ, ôm nữ lang giãy giụa vào lòng, cúi đầu mút ngón tay nàng. Nàng nằm trong lòng chàng nức nở, tròng mắt nhanh chóng ướt át, thái độ yếu dần. Lục Quân nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ vào bên tai nàng: “Thế là xong rồi đấy hả? Tung tin bậy về nhân phẩm của ca ca, không định trả lại à?”

La Linh Dư: “Huynh định làm gì?”

Lục Quân: “Ta có thể làm gì được nữa?” Chàng quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới, lại véo vào mặt nàng làm nàng bật cười, còn chàng nghiêm túc, thất vọng cười: “Làn da Mít Ướt non mềm thế này, miễn cưỡng vào mắt ca ca. Ta thấy Mít Ướt cũng không có gì khác, đành phải chịu thiệt cho Mít Ướt nếm thịt vậy.”

La Linh Dư bị chàng đùa giỡn, vừa tức vừa buồn cười: “Huynh chịu thiệt? Huynh đúng là được hời còn khoe mẽ.”

Ồn ào một hồi, cuối cùng lửa tình cũng cháy đượm, không đợi thêm nổi nữa rồi. Bởi vì La Linh Dư không chịu làm ở ngoài, Lục Quân nhộn nhạo ôm nàng, vội vã quay về Thanh viện. Vừa đóng cửa lại, suốt một buổi chiều, hai chủ nhân không hề ra ngoài.

Các thị nữ cũng hiểu được chuyện gì.

***

Sau khi lục soát viện tử Trần gia, cũng tra xét đám lưu dân một lượt, trong Kiến Nghiệp đã không còn kẻ nào ẩn nấp, còn các nhân tố không ổn định lại bắt đầu rục rịch. Mật thám Bắc quốc mai phục ở quốc đô Nam quốc cũng không thể không liên lạc với Triệu vương điện hạ Lưu Hòe. Lưu Hòe vốn chỉ muốn mấy quận, nhưng bây giờ Bắc quốc lại đưa ra điều kiện vô cùng tốt ——

Giúp điện hạ lên ngôi thì sao?

Lưu Hòe nghi ngờ, không biết người Bắc quốc có thể giúp mình như thế nào, bọn họ lại đưa ra yêu cầu: “Muốn mời hoàng đế Nam quốc đến Bắc quốc ta làm khách, được chứ?”

“Công tử, cơ hội là thứ vụt qua rất nhanh, đừng bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. Bây giờ Kiến Nghiệp bị Trần vương và Lục gia canh giữ, mọi người đã bị ép vào ngõ cụt rồi… Nếu không liều mạng, công tử nhất định sẽ thua trong tay Trần vương. Thủ đoạn của hắn rất ghê gớm, sau lưng lại có Lục gia. Nếu chỉ đấu đơn độc thì công tử không thắng nổi đâu.”

Giọng Triệu vương run run: “Nhưng nếu thất bại…”

Mật thám Bắc quốc cười: “Đâu phải để công tử ra tay, công tử chỉ cần giúp chúng tôi dẫn quân đội Kiến Nghiệp rời đi là được. Cho dù thất bại thì cũng không liên lụy tới công tử.”

“Công tử yên tâm, cuộc chiến trong Kiến Nghiệp, chúng tôi tự có sắp xếp. Hoàng đế bệ hạ cũng có người hộ tống. Công tử chỉ cần ‘dọn đất’ cho Kiến Nghiệp là được rồi.”

Triệu vương do dự, nhưng rốt cuộc cũng bị dã tâm lấn át, hắn gật đầu đồng ý.

***

Cùng lúc ấy ở biên ải, rốt cuộc Lưu Mộ cũng nhận được thánh chỉ triệu hắn về đô mà Lục nhị lang đã hứa ——

Triều đình cho phép Hành Dương vương về Kiến Nghiệp một tháng, tham dự hôn lễ của Lục nhị lang.

Nhận được thánh chỉ, Lưu Mộ đứng bật dậy, vì kích động mà hai vai run lên dữ dội: Lục Hiển thật sự làm được! Mình có thể về Kiến Nghiệp rồi!

***

Ở Nghi thành, danh sĩ Chu Đàm đang để thê tử dọn dẹp hành trang. Danh sĩ một đời đứng trước bích họa ở đại sảnh vuốt râu, trầm tư nghĩ về chuyện ở Kiến Nghiệp. Trần vương mời ông cùng đại diện hàn môn đến Kiến Nghiệp, chính thức phá vỡ quyền quý lớn mạnh của sĩ tộc. Trần vương rất thành ý, đã thư từ qua lại với Chu Đàm suốt hai năm. Hai bên liên tục hợp tác với nhau, cũng lúc càng hiểu sâu về đối phương, cho nên lần này, khi Trần vương cặn kẽ kể về hoài bão chính trị của mình, Chu Đàm lập tức đồng ý.

Chu Đàm im lặng nghĩ: gia tăng cơ hội để hàn môn vào giới thượng lưu, nhúng tay vào chính sự, rốt cuộc lần này mình quyết định có đúng không?

“Phụ thân,” Một giọng nữ trong trẻo như tiếng ca vang lên ở sau lưng, người nọ đẩy cửa đi vào, “Con rất rõ tình hình ở Kiến Nghiệp. Rễ cây sĩ tộc ở đó đan xen nhau, con không yên tâm lắm, con cũng muốn cùng phụ thân đến Kiến Nghiệp.”

Chu Đàm xoay người lại, thấy cô con gái xinh đẹp đang mỉm cười đứng trước cửa.

Chu Dương Linh ăn vận y phục nữ, áo trắng váy hồng, chải búi tóc lăng hư, gương mặt tuyệt trần vô song. Nàng đẹp như thần tiên, ốm yếu nhưng trong sáng, ẩn chứa vẻ đẹp của loài hoa nở trong núi. Mỹ nhân của chốn chung linh dục tú, lúc cau mày lại càng như Tây Thi, thế gian khó cầu.

Đây chính là dung mạo thật của Chu Dương Linh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện