Linh Tê luống cuống, vừa hoảng hốt cảm thấy bóng lưng kia chính là bà Tân, nhưng rồi lại cảm thấy, trên đời này có nhiều người giống nhau như vậy, bà Tần đang ở Nam Dương, không thể đến Kiến Nghiệp được.
Ra khỏi viện của Lục phu nhân, gió lạnh ập đến, Linh Tê lấy lại bình tĩnh: Dù bà Tần có đến thật, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Nói không chừng bà Tần được La phu nhân phái đến thăm nữ lang thì sao? Nghĩ thoáng thêm, nếu bà Tần chỉ đến truyền tin cho nữ lang… Chưa chắc đó đã là tin xấu. Hiện tại nữ lang đang bận chuyện mở phường son phấn, người gầy sọp hẳn đi, thiết nghĩ không nên nói ra chút chuyện nhỏ mơ hồ chưa được chứng thực này, đỡ nữ lang lại thêm bận lòng.
Nghĩ như thế, Linh Tê quyết định chưa nói vội. Đợi tới lúc thật sự mặt đối mặt với người trông giống bà Tần, hỏi cho kỹ càng rồi báo với La Linh Dư cũng chưa muộn.
Dạo gần đây, La Linh Dư toàn tâm toàn ý vào chuyện mở phường son phấn. Trước đó nàng không hề có kinh nghiệm làm chuyện này, lại không tiện đi hỏi nữ lang khác, vì nhất định các nữ lang đó sẽ hỏi ngược lại nàng: “Cô nói gì? Không phải mở phường phấn son là để chơi à? Vì sao phải quản lý?”. Các nữ lang sĩ tộc sống yên vui chưa bao giờ phải bận tâm tiền tài, La Linh Dư chỉ có thể lặng lẽ ngụy trang, lén lút đến phường phấn son của người khác để học hỏi kinh nghiệm.
Lúc nàng đưa tài liệu dày cộp được mình sửa soạn cho Chu Dương Linh xem, Chu Dương Linh cũng rất khiếp hãi: “Nhiều thế sao? Một mình muội xem hết?”
La Linh Dư đắc chí: “Đúng thế đó. Tuy đây là lần đầu tiên muội làm chuyện này, nhưng nhất định muội sẽ chu toàn hết sức có thể, không phải để Chu lang bận tâm nhiều. Chu lang chỉ cần bỏ tiền ra, sau này đợi lấy lợi nhuận là được rồi.” Nàng cầm sách lên, bắt đầu lưu loát giải thích với Chu lang mình định làm thế nào ra sao. La Linh Dư vốn khéo ăn khéo nói, lần này lại còn rất dụng tâm, thế nên sau khi nàng trình bày, Chu Dương Linh đã nhìn nàng với con mắt rất kính nể.
Chu Dương Linh từ tốn nói: “La muội muội giỏi quá. Ta rất yên tâm giao chuyện phường phấn son cho muội, muội muội không cần phải liên tục báo cáo với ta như thế làm gì. Nếu ta đã giao cho muội, dĩ nhiên sẽ tin tưởng không nghi ngờ.”
Chu lang ngồi sau bàn, đôi mắt dịu dàng lấp lánh nhìn nàng, thật sự là dùng người thì không nghi người, không chút bận tâm liệu nàng sẽ làm gì phường son phấn. Chu lang đã định liệu kỹ càng, tính cách lại rộng mở, rất tin tưởng La Linh Dư… La Linh Dư bị nàng nhìn tới mức đỏ mặt kích động, trong lòng lấy làm xấu hổ. Vì nàng sợ Chu lang không tin mình, nên mới biên soạn thành sách, sau đó thổi phồng lên, thề phải thuyết phục bằng được Chu lang. Không ngờ Chu lang chẳng để ý…
La Linh Dư thả lỏng vai ngồi xuống, thành thật nói ra lo lắng trong lòng: “… Muội chưa bao giờ quản lý nhiều chuyện như vậy, muội không biết trông nom đâu. Nếu Chu lang muốn giao thiệp ở Kiến Nghiệp, ắt hẳn cần phải xài rất nhiều tiền. Muội sợ làm lỡ đại sự của Chu lang…”
Chu Dương Linh mỉm cười: “Không sao. Ta đã gửi thư với phụ thân, nói rõ tình hình ở chỗ ta rồi. Có điều La muội muội phải chịu lỗ mấy tháng trước, ta cũng sẽ cố chịu đựng.”
Cũng là do Trần vương vẫn đang tìm kiếm Chu Dương Linh. Thời gian càng kéo dài, Trần vương không tìm được Chu nữ lang là lại cuống lên. Mà Chu Dương Linh thật sự, tức Chu Tử Ba ngày nào cũng xuất hiện ở trước mặt Trần vương, biết rõ Lưu Thục đang phiền lòng chuyện gì. Mắt thấy sắp không giấu diếm thêm được, Chu Dương Linh đành báo tin cho phụ thân Chu Đàm. Nhưng nàng không nói với phụ thân chuyện mình nữ giả nam, chỉ nói là mình đã đến Kiến Nghiệp, sẽ đổi cách để khảo sát thái độ của sĩ tộc như Trần vương với hàn môn. Lại nhờ Chu Đàm báo tin với Trần vương, bảo Trần vương đừng tìm con gái ông nữa.
La Linh Dư ngồi cạnh Chu Dương Linh, cẩn thận thổ lộ sự tự ti của mình, Chu Dương Linh lại khéo léo an ủi nàng… Tới lúc La Linh Dư rời khỏi Chu trạch, ngồi trên xe quay về Lục gia, nàng đã lại kiên định, thề thốt nhất định phải bán buôn thật tốt, không để Chu lang phải phiền lòng thêm. Vốn Chu lang đã ốm yếu, nếu bị chuyện phường phấn son làm vất vả thêm bệnh, thì nàng thật sự đã phụ lòng Chu lang rồi.
Vậy là vào đầu tháng Sáu, phường son phấn do La Linh Dư và Chu Dương Linh cùng thành lập, đã thành công khai trương ở gần phía Tây thành Kiến Nghiệp. Phường son phấn đã xác định hướng đến thứ dân giàu có, nên sẽ không đi theo con đường hàng đẹp giá rẻ. Vào ngày khai trương, La Linh Dư mời các nữ lang nam lang quý tộc đến hỗ trợ mình, mọi người cũng sôi nổi đồng ý. Dĩ nhiên bọn họ không biết La Linh Dư mở phường phấn son là vì nghèo khó thiếu tiền, mà chỉ coi La thị nữ cũng như các nàng, tiện tay tìm cho mình một thú vui. Còn về phía Chu Dương Linh, nàng cũng mời mấy môn khách ở phủ Trần vương đến. Lưu Thục bận rộn chính sự nên không thể đến giúp Chu Tử Ba, bèn cho người của mình tới hỗ trợ.
Vì đại danh Hoa thần của La Linh Dư, cho nên tin tức nàng mở phường phấn son lại trở thành chuyện mới mẻ ở Kiến Nghiệp gần đây, không ít người kéo đến xem vì danh tiếng của nàng. Sau ngày Hoa Triêu, lần đầu tiên La Linh Dư hưởng thụ được lợi ích của cái danh Hoa thần mang lại cho mình, lấy làm mừng thầm, quả nhiên mình đoạt chức Hoa thần là điều đúng đắn.
Vào ngày hôm đó, các lang quân ái mộ La Linh Dư cũng rối rít đến cổ vũ nàng, cho nên người ở lại nha môn không nhiều. Một mình Lục tam lang đang sửa soạn tập văn tự, được các lang quân mời đi xem La nữ lang, Lục tam lang tối mặt, lạnh lùng nói: “Bận rộn công vụ, không đi.”
Các lang quân khác bừng hiểu: “La nữ lang ở Lục gia, chắc là do Lục tam lang thường xuyên gặp mặt nên không cảm thấy ly kỳ. Nhưng suy cho cùng mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, chúng tôi vẫn muốn đi xem. Lục tam lang vất vả rồi, trực giúp chúng tôi nhé.”
Lục Quân: “…”
Ngồi sau bàn, thấy người trong phòng vắng đi hơn nửa, Lục tam lang cụp mắt, con ngươi đen sẫm, trong lòng khó chịu, mồ hôi đổ đầy người. Hừ một tiếng, Lục tam lang mở sách ra, cố gắng ép mình quên đi người nào đó —— chàng tuyệt đối sẽ không đi xem người nào đó kéo ba kéo bốn quyến rũ người ta!
Mà tuy La Linh Dư và Chu Dương Linh cùng mở phường son phấn, nhưng cũng không biết đứng ở cửa tiếp khách như chưởng quỹ. Các lang quân nữ lang đứng bên ven đường, La Linh Dư và Chu Dương Linh cũng đứng trong đám đông. Cửa tiệm bật mở, chưởng quỹ và tiểu nhị đón khách vừa đi ra, dây pháo ở cửa nổ đùng đoàng, các lang quân và nữ lang hứng thú đạp cửa đi vào —— bọn họ cũng muốn xem phường son phấn mà La Linh Dư mới mở có bán gì thú vị không.
Nhưng La Linh Dư lại ngăn cản Vương thị nữ sau lưng, cười nói: “Tỷ tỷ khoan vội đã.”
Nàng vừa dứt lời, mọi người lập tức nghe thấy tiếng nhạc Phật nhẹ nhàng trang trọng, tiếng ồn ào lắng lại. Lúc tiếng nhạc vang lên, các lang quân nữ lang quý tộc đều ý thức được chuyện gì sắp đến, vậy là bọn họ vội vã nhường đường, lùi đến hai bên con ngõ, chừa lại chỗ trống ở giữa. Đúng lúc này ở đầu ngõ, có các nữ tử tay cầm nhạc cụ, nhẹ nhàng thướt tha múa đi vào từ. Các nàng ai ai cũng thanh tú mỹ miều, váy dài tung bay, cô thì thổi sáo, cô gảy tỳ bà, còn có cô nhảy múa theo tiếng trống.
Điệu nhạc Tán Phật êm tai, các nữ tử trang điểm rực rỡ, lúc nhắm mắt tấu nhạc hay nhảy múa, vạt váy bồng bềnh trong làn gió, các nàng nhảy múa như ở chốn không người, vươn tay duỗi chân, ngập tràn hơi thở Phật vị. Tới lúc nhắm mắt, các nàng lại như nữ lang giẫm bước phi thiên giữa sương khói trong bức tranh treo tường ——
“Là Kỹ Nhạc Thiên nữ!”
Ở đây đều là nhân sĩ quý tộc có kiến thức rộng, mọi người lập tức nhận ra, các vũ nữ đang cải trang thành Kỹ Nhạc Thiên nữ trong Phật giáo. Trong các chư thiên của Phật giáo có Đại Phạm Thiên, Đại Tự Tại Thiên, cũng có Kỹ Nhạc Thiên. Nam quốc thời đại này đang thịnh hành Phật giáo, khoan nói đến việc bách tính dân gian rất tôn sùng Phật giáo, mà nhiều nhân sĩ quý tộc cũng cúng bái Phật Thích Ca. Đối với bọn họ, Kỹ Nhạc Thiên nữ cũng không quá xa lạ. Khi biết La Linh Dư mời các vũ nữ đóng “Kỹ Nhạc Thiên nữ” để trợ hứng cho phường son phấn của mình, ngay lập tức đám đông đã lên tiếng hoan hô ủng hộ, vô cùng nhiệt tình sôi nổi.
Chu Dương Linh thấp giọng cười nói với La Linh Dư: “La muội muội lợi hại thật đấy. Lại chọn điệu múa Phi Thiên trong Phật giáo, mọi người ai cũng thích Kỹ Nhạc Thiên nữ.”
La Linh Dư làm ra vẻ khiêm tốn: “… Thật ra là do lần trước Liên Thất nương nợ muội một
ân huệ, rõ ràng nàng ta không nhảy múa, mà nhờ có muội mới trở thành đệ nhất vũ nữ ở Thành Ngọc phường. Lần này muội tìm nàng ta, nàng ta lập tức đồng ý sẽ múa giúp muội. Cũng may là muội không xui xẻo, lần múa này không xảy ra chuyện bất trắc.”
Quả nhiên có lang quân nhận ra: “Đó không phải là Liên Thất nương sao? Là vũ nương nổi danh nhất ở phường nhạc gần đây đấy.”
Các vũ nữ đóng giả làm Kỹ Nhạc Thiên nữ, đến múa vào ngày khai trương phường son phấn, chính là các vũ nữ xuất thân từ Thành Ngọc phường. Mà ở trung tâm, nữ tử thân hình nhẹ nhàng phiêu bồng ấy lại là Liên Thất nương. Bàn về khiêu vũ nhảy múa, tài năng của Liên Thất nương vượt xa La Linh Dư. Các lang quân đến nhạc phường tìm nàng ta xem múa, ban đầu có hơi thất vọng vì trông không có vẻ linh động như đêm đó, nhưng dần dà cũng công nhận Liên Thất nương múa không tệ. Liên Thất nương cũng muốn giúp La Linh Dư, như thế thì mới có thể trổ hết tài năng giữa các vũ nữ ở Thành Ngọc phường được.
Liên Thất nương cảm tạ ơn tri ngộ của La Linh Dư, ngay khi La Linh Dư tìm Linh Ngọc hỏi nàng có thể múa được không, không cần nói tiền bạc, Liên Thất nương đồng ý ngay tắp lự.
Lúc các vũ nữ hóa trang thành kỹ nhạc thiên nữ mà múa, La Linh Dư đứng trong đám đông thấp giọng trao đổi với Chu Dương Linh. Tầm mắt nàng lướt qua mọi người, thấy rất nhiều gương mặt quen mắt. Nàng nhìn thấy Tề tam lang ngạc nhiên nhìn nàng, vẫy tay lia lịa với nàng, bất ngờ là còn trông thấy Lục nhị lang Lục Hiển và cả Hành Dương vương Lưu Mộ đứng cạnh hắn, lạnh lùng nhìn nàng chăm chú. Cách một con phố, Lưu Mộ bình tĩnh nhìn thẳng vào nàng, khiến sắc mặt Lục nhị lang ngày càng đen. Lục nhị lang như muốn kéo Lưu Mộ đi, nhưng Hành Dương vương chắp tay, đứng yên bất động. La Linh Dư ngạc nhiên, thân thiện gật đầu với vị công tử thiếu niên này.
Lưu Mộ gật đầu chào lại.
Lục nhị lang tức đến mức suýt chết, trong tiếng nhạc và điệu múa, Lục Hiển nói: “Kỹ Nhạc Thiên nữ múa thì có gì hay, nếu công tử thích xem người ta múa thật, ta có thể đề cử vũ nữ cao cấp cho ngài. Tài nghệ ở Thành Ngọc phường cũng bình thường thôi…”
Lục nhị lang: “Không phải ngài còn muốn vào cung một chuyến sao? Đi nhanh lên đi.”
Nhưng Lưu Mộ không để ý đến hắn.
Trong lúc Lục Hiển khuyên Lưu Mộ, tầm mắt hắn đảo qua nhìn đám đông, vừa đúng như dự liệu nhưng cũng khiến hắn thất vọng —— quả nhiên không thấy tam đệ Lục Quân. Cứ lúc quan trọng là lại không có mặt Lục Quân… Chính đệ ấy liên tục bỏ qua cơ hội, nên mới khiến Hành Dương vương và La biểu muội ngày càng thân thiết.
La Linh Dư cũng không thấy bóng người nào đó giữa biển người, nhất thời hai mắt tối sầm đi, cắn môi dưới. Nàng không tin thanh thế lớn như vậy mà chàng không biết.
Lang quân nữ lang đứng chật đầy đường đầy ngõ, còn cả điệu múa Kỹ Nhạc Thiên nữ hỗ trợ, vậy mà chàng lại không có ở đây, không thấy được sự xuất sắc của nàng… Nàng cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, như thể bản thân làm chuyện không công. Không ai tán thưởng công sức của nàng… Chu Dương Linh nghiêng đầu nhìn nàng: “Muội sao thế?”
Lúc này La Linh Dư mới gạt người kia đi, đôi mắt sáng bừng lên, yêu kiều nhìn Chu lang. Nàng làm vẻ thẹn thùng, dạt dào tình ý cất tiếng gọi: “Chu lang…”
Âm thanh uyển chuyển như chim vàng anh, êm tai dễ nghe gãi vào lòng người.
Chu Dương Linh: “…”
Nàng e hèm một tiếng, làm như không nhìn thấy sóng thu trong mắt nữ lang: “Muội và Lục tam lang sao rồi? Vẫn còn cãi nhau hả?”
La Linh Dư: “…”
Vì sao nàng đang nói chuyện yêu đương với Chu lang, mà Chu lang cứ luôn nhắc đến Lục tam lang vào lúc quan trọng vậy?! Nhiều lần rồi… Hễ nàng muốn tâm tình với Chu lang, thì Chu lang lại kéo Lục tam lang ra quét sạch hứng thú của nàng. Rốt cuộc là Chu lang không thích nàng, hay Chu lang thích Lục Quân?
La Linh Dư ngẩn người, trong mắt in hằn khiếp hãi: Liệu có khi nào Chu lang mê người đồng giới, thích Lục tam lang không?!
Càng nghĩ càng thấy giống, La Linh Dư đỏ mặt, cắn răng nghiến lợi: “Lục Tuyết Thần huynh là đồ…”
Nàng còn chưa thốt ra ba chữ “vô liêm sỉ”, thì nghe được âm thanh hờ hững của lang quân vang lên sau lưng: “Hửm? Lại nói xấu ta hả?”
La Linh Dư: “…?!”
Vừa nghiêng đầu thì trông thấy Lục Quân như hồn ma, đột ngột xuất hiện ở sau lưng nàng. Nàng sợ hãi hít một hơi thật sâu, suýt nữa đã trượt ngã. Không biết vì sao chàng lại đột nhiên đến đây, nàng vô cùng tức tối, nhưng đồng thời, vừa trông thấy chàng thì nàng lại thỏa mãn. Nhưng quan hệ giữa hai người như vậy, rốt cuộc là gì đây?
Lục Quân cúi đầu nhìn nàng, rồi lại nhìn Kỹ Nhạc Thiên nữ ở trong ngõ. Sắc mặt chàng hờ hững, khẽ nói nhỏ một câu vào bên tai nàng: “Vũ nữ ở giữa kia, chính là người đáng lẽ ra phải múa hôm đó đúng không?”
La Linh Dư vốn không muốn để ý đến chàng, nhưng chàng nói thế, nàng không khỏi cảnh giác: “Sao huynh lại biết nàng ta?”
Lục Quân lạnh lùng: “Nàng ta cứ đánh mắt nhìn muội.”
La Linh Dư: “… Huynh ghen hả?”
Lục Quân hừ một tiếng, làm như không nghe thấy: “Vóc dáng nàng ta rất đẹp, nhìn là biết ngay người chuyên múa, hoàn toàn khác hẳn muội.”
Khen người khác thì cứ nói đi, sao cứ phải chê nàng không đẹp hả! Trong mắt chàng, nàng không có chỗ nào đẹp hết đúng không? La Linh Dư cắn răng. Nàng thật sự không muốn nói chuyện với Lục Quân, không muốn để ý đến người này, nhưng lần nào Lục Quân thốt ra câu gì, cũng khiến La Linh Dư không chịu phục. Như thể nếu không chất vấn lại chàng, nàng sẽ bị chính mình làm cho hộc máu. La Linh Dư gân cổ: “Đều mặc xiêm y múa, dựa vào đâu mà huynh nói vóc dáng nàng ta hơn ta hả? Huynh thấy tận mắt rồi chắc?”
Lục Quân cúi đầu nhìn nàng.
Đôi mắt lấp lánh như hồ nước ngày thu, nửa cười nửa không.
Chàng cúi người, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ vào tai nàng, thành công khiến La Linh Dư cứng người, chỉ hận không thể bịt kín hai tai: “Ngực muội… đẫy đà như vậy, thì múa thế nào được? Đương nhiên không bằng vũ nữ rồi.”
Lúc hai người nói chuyện, Chu Dương Linh đã tự giác lùi ra ngoài.
La Linh Dư cúi đầu, hai má đỏ bừng, tức tối đưa tay đẩy chàng, muốn chàng cách xa mình một chút.
Đa số mọi người đều đang ngắm nhìn Kỹ Nhạc Thiên nữ múa, không ai chú ý sang đây, mà mấy người để ý thì đều có ánh mắt khác thường. Ví dụ như Tề tam lang ảm đạm thấy rõ, Lục nhị lang rất vui vẻ yên tâm, và cả Hành Dương vương Lưu Mộ có vẻ không quá vui mừng…
Ngay vào lúc này, Liên Thất nương bất chợt bước ra từ trong toán vũ nữ, xoay người nhảy múa đến cạnh La Linh Dư. Nàng vươn bàn tay đeo dây chuyền màu bạc ra, ánh mắt quyến rũ nhìn thẳng vào. Lục Quân nhướn mày, tay áo phấp phới trong gió, chàng lùi ra ngoài, trong mắt dấy lên hứng thú. Hiếm thấy đấy, không ngờ có nữ lang đứng trước mặt chàng, nhưng lại mời người khác chứ không phải mời chàng.
Nhịp trống dồn dập, tiết tấu càng lúc càng nhanh, Liên Thất nương múa sát cạnh mình, nhún nhảy xoay quanh Lục Quân và La Linh Dư, tay nàng ta như búp sen, eo tựa cành liễu, nhiệt tình mời nữ lang múa cùng với nàng ——
“La nữ lang, mời biểu diễn.”
La Linh Dư cụp mắt, bật cười một tiếng. Xung quanh đều là tiếng hoan hô cổ vũ, dưới cái nhìn của Lục Quân, nữ lang xinh đẹp như châu báu đặt tay vào tay Liên Thất nương —— nàng không bằng Liên Thất nương ư? Nàng muốn để người mù này nhìn xem, nàng không bằng ở nơi nào!
Đồng thời, cánh cửa sổ ở lầu các trên đỉnh đầu bọn họ mở ra, một người hầu trà xoa mắt cầm thanh gỗ chống cửa sổ, bất chợt nhìn thấy nữ lang xinh đẹp được các vũ nữ múa xung quanh. Người hầu ngẩn ngơ khi thấy cảnh tượng diễm lệ bên dưới, hoàn toàn quên mất phải dùng thanh gỗ chống mở cửa sổ…