Dưới ánh trăng sáng tỏ, từng cái nhíu mày hay một tiếng cười của mỹ nhân, đều là cảnh đẹp đến nao lòng. Càng trưởng thành, nàng càng hấp dẫn quyến rũ hơn nhiều. Bản thân nàng chẳng hề che giấu điều đó, tự nhiên cởi mở, lại theo thói quen hay lấy lòng người ta, nên vô thức đã hớp hồn bao người… Cũng chỉ có Lục Quân quanh năm ngụy trang thành người thanh cao khó với tới, lúc nào cũng có nữ lang vây quanh thì mới tỉnh táo đôi phần.
Lục Quân thích nhìn La Linh Dư muôn hình muôn vẻ, phong lưu thướt tha, nhưng đồng thời cũng thấy ghét vì lúc nào cũng có lang quân xúm quanh nàng. Có đôi lúc tức giận, vì sao nàng không thể đơn giản đi một chút? Làm một mỹ nhân bình hoa đơn thuần chỉ có mỗi sắc đẹp, như vậy không tốt sao?
Bớt hút hồn nam nhân không được sao?
Nhưng trong lòng Lục Quân biết rõ, nếu La Linh Dư là mỹ nhân bình hoa thì chàng cũng không thích. Có lẽ chàng vốn thích nàng như thế.
Lục tam lang nhận được thư báo, nghe nhị ca nói Hành Dương vương dẫn nàng đến đây thì trong lòng rất khó chịu; buổi sáng nhận được thư đến từ Dĩnh Xuyên, biết Hành Dương vương đích thân đưa nàng đến Nam Dương, sự khó chịu trong lòng Lục tam lang được phóng đại đến cùng cực. Khó chịu như thế, lại còn thêm lo lắng cho thân thể nàng —— tình trạng hiện giờ của nàng, có thể chịu được đường sá xa xôi ư? Đại phu không cho nàng biết là không được ra khỏi cửa sao?
Thế là chàng đánh ngựa chạy hơn mười dặm, định đích thân đón nàng đến Nam Dương.
Nào ngờ nôn nóng như thế, lại thấy được cảnh: dưới trăng trước hoa, lang quân thổi huyên, mỹ nhân bầu bạn.
Tình thơ ý họa, tình cảm âm thầm nảy sinh, khiến cơn ghen biến thành bệnh.
…
Không nhắc đến chuyện Lục tam lang nhìn thế nào mà thấy giữa La Linh Dư và Lưu Mộ có “tình cảm âm thầm nảy sinh”, La Linh Dư đột nhiên trông thấy Lục tam lang, mới đầu còn tưởng mình gặp ảo giác. Đến khi phát hiện không phải, nàng vừa ngạc nhiên vừa hớn hở, bất giác đứng dậy. Vạt áo tung bay, váy lụa chiết eo tựa rừng mai hương tuyết, nữ lang cảm khái trong lòng, lúc này trong nàng không chỉ có mỗi vui vẻ khi gặp chàng. Lòng nàng đong đầy tâm sự, nghĩ đến chàng sẽ chết, nghĩ đến giấc mơ của Lục nhị lang, nghĩ đến sẽ không thể gặp chàng được nữa… bất chợt hai mắt nữ lang ẩm ướt. Nhưng không ngờ Lục Quân còn khoa trương hơn nàng.
Ngay trước mặt Hành Dương vương Lưu Mộ, biểu hiện của chàng vô cùng thâm tình.
Lục tam lang đi đến trước mặt La Linh Dư, cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt bình thường luôn cụp xuống vào lúc này lại nhướn lên, đen tựa trời đêm, sáng như ôn ngọc. Bên cạnh còn có Lưu Mộ đang nhìn, Lục Quân nhếch môi cười, đưa tay ra, vô cùng dịu dàng vén lọn tóc rơi bên má nàng ra sau.
Lục Quân: “Mít Ướt đội mưa đội gió đến đây chỉ vì tìm ta, đúng là vất vả rồi.”
Da mặt Lưu Mộ cứng lại: … Ai là Mít Ướt? Không phải là La Linh Dư đấy chứ?
Bị ngón tay lành lạnh của chàng chạm nhẹ vào má trêu ghẹo, nhất thời La Linh Dư như bị sét đánh, hai má đỏ bừng. Nàng ảo não trừng mắt: Vén tóc thì vén đi, vì sao còn muốn sờ mặt nàng? Lại còn mờ ám như thế?
Trong đáy mắt Lục Quân viết rõ hai chữ “mờ ám”.
Đâu chỉ có vén tóc sờ mặt, chàng đi quanh La Linh Dư một vòng, quan sát nàng từ đầu tới chân. Lục tam lang lấy làm ngạc nhiên, vì sao cơ thể nàng không có gì thay đổi, nếu nói có gì biến đổi, e cũng chỉ có ngực to hơn, eo vai nhỏ đi… Mang thai thì sẽ như vậy sao?
Tuy trong lòng nghĩ thế, ngoài mặt Lục Quân vẫn cười cười: “Muội muội trưởng thành rồi, càng ngày càng xinh đẹp.”
La Linh Dư âm thầm đắc ý, liếc chàng một cái. Trong lòng nàng cực kỳ sung sướng, vừa trông thấy chàng thì quên đi nỗi băn khoăn về sống chết của chàng, chỉ có cảm giác tinh thần của chàng rất sung mãn, chàng đứng trước mặt nàng sờ sờ ra đấy, còn trêu chọc khiêu khích nàng kia mà. Sao chàng có thể chết được? Có lẽ giấc mơ của Lục nhị lang chỉ là vô căn cứ.
Lục Quân thấp giọng nói nhỏ, hiếm khi nói những lời ân cần nồng nàn. Bình thường, chàng rất ít khi ở trước mặt người ngoài hỏi nàng “có mệt không” “có chịu khổ không” “định ở lại bao lâu”, hoặc giả thời gian Lục Quân và La Linh Dư tâm tình quá ngắn, khiến Lục Quân gần như không có cơ hội biểu diễn vẻ quan tâm người ta. Mà nay chàng đột nhiên bày tỏ như vậy, La Linh Dư âm thầm sung sướng, còn Lưu Mộ lại nhìn xoáy sâu vào Lục Quân.
Giữa các lang quân với nhau rất nhạy cảm về chuyện tỷ đấu. Quận vương giễu cợt: trêu chọc thê tử tương lai, không phải là đang thị uy với hắn đấy sao? Có điều chắc là không biết, hắn đã nghe về tình yêu của La Linh Dư từ miệng Lục nhị lang đến phát phiền rồi.
Đã quá chán chuyện của La Linh Dư và Lục tam lang, bây giờ hắn ta lại còn muốn nhắc nhở mình?
Còn Lục Quân lại thong thả nói ra những điều nên nói. Nói xong lời cuối cùng, La Linh Dư gần như lâng lâng, có ảo giác Lục Quân yêu nàng rất đậm sâu. Nàng đang bay bổng thì chợt Lục Quân đổi đề tài, hỏi Lưu Mộ tình hình chiến sự ở quận Dĩnh Xuyên thế nào rồi. Vì Dĩnh Xuyên, Nam Dương và Nhĩ Dương nằm gần nhau, nên khi tướng quân đến một nơi bất kỳ đều có thể khiến cục diện xung quanh thay đổi, cho nên Lục Quân rất để ý tình hình bên này.
Lưu Mộ định thần, bình tĩnh đáp: “Ta vừa mới đến nên cũng chưa rõ.”
Lục Quân nói: “Vậy để hôm khác lại nói.”
Lưu Mộ “ừ” một tiếng, nhưng trong lòng nghĩ: Ai thèm hôm khác với ngươi? Lục gia các ngươi, còn lâu ta mới thèm để ý! Bổn vương ghét nhất con em thế gia như các ngươi!
Lục Quân thản nhiên trò chuyện với Lưu Mộ một lúc lâu, hỏi không ít chuyện hiện tại ở Kiến Nghiệp. Đợi đến khi La Linh Dư chờ tới mức sốt ruột, Lục Quân mới tạm biệt Lưu Mộ. Chàng không nói gì nhưng lại trưng ra thái độ “vốn nên như thế”, tỏ ý La Linh Dư tạm biệt Lưu Mộ, rồi chàng dẫn La Linh Dư rời đi.
Lưu Mộ do dự, bước lên trước: “Cô có xe ngựa…”
Lục Quân ngoái đầu, hờ hững nhìn hắn: “… Ngài không cần phải tiễn đâu, biết Dư Nhi muội muội đến đây nên ta cũng đã chuẩn bị xe, chẳng qua lúc nãy ngựa đi nhanh hơn xe mà thôi.”
Quả đúng là vậy thật, bọn họ đang đứng trên núi nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng bánh xe lộc cộc bên dưới. Lập tức sắc mặt Lưu Mộ trở nên rất khó coi, còn La Linh Dư lại nhanh trí hơn nhiều, không đợi Lưu Mộ mở miệng đã chủ động nói muốn giúp thị nữ dọn hành lý, đa tạ điện hạ đã tiễn đưa một đường.
Lưu Mộ nhìn Lục Quân, lại nhìn sắc mặt thận trọng của La Linh Dư, tức khắc sa sầm.
Một hồi lâu sau, Lưu Mộ mới gật đầu, lớn tiếng nói: “Vậy thì sau này gặp lại.”
Hắn lại nhìn sang La Linh Dư: “… Ta đã hứa với Lục nhị lang sẽ đưa La nương tử đến Nam Dương, nên nếu chuyến đi này có gì khó khăn, nương tử có thể tìm ta nhờ giúp đỡ bất cứ khi nào. Lời quân tử đã nói ra, tuyệt đối không phụ ủy thác.”
La Linh Dư thành thật đáp: “Điện hạ tốt quá.”
Lục Quân nhếch mép.
La Linh Dư và Lưu Mộ làm như không nhìn thấy.
***
Tuy Lục Quân nói mình cưỡi ngựa đi trước, nhưng xe theo sau cũng không chậm. Lục Quân lại thương La Linh Dư “đang mang thai”, nên khi nàng mới có ý định giúp thị nữ thu dọn hành lý, chàng đã ngăn cản không cho phép nàng vất vả. Ngực La Linh Dư thít lại, một suy đoán lạ lùng xẹt qua. Nhưng nàng hoài nghi, chẳng lẽ Lục nhị lang không nói rõ với Lục Quân ư? Chứ chính chàng là người trong cuộc, sao có thể không biết? Nghi ngờ đan xen nhau, song có người hầu ở đây, La Linh Dư đành mỉm cười giả vờ làm nữ tử bé nhỏ đáng yêu khôn khéo, không nói gì nhiều.
Thậm chí Lục Quân còn quan tâm hỏi nàng một ngày ba bữa thế nào, nàng đáp xong thì ra vẻ xấu hổ, cảm kích nhìn chàng.
Lục Quân ngẩn người, ý cười chợt lóe lên trong mắt, chân thành ngập tràn. Nhìn người hầu bận rộn, chàng giơ tay ra, cách tay áo nắm lấy cổ tay nàng: … Quen biết lâu như thế, biết rõ chàng sẽ không bị mắc lừa, nhưng nàng vẫn kiên trì liếc mắt trêu chọc chàng, Dư Nhi muội muội đúng là nghịch ngợm.
Một khắc sau, cuối cùng La Linh Dư cũng ngồi lên xe của Lục Quân. Xe vừa lăn bánh, La Linh Dư đã dựa vào thành xe ngủ, nhưng vừa khép mắt lại thì chợt có ánh sáng lóe lên, nàng cảm thấy trong xe như nặng đi. La Linh Dư mở mắt, thấy cửa xe mở ra, Lục Quân cúi người lên xe. Thấy nàng ngạc nhiên nhìn mình, chàng mỉm cười nhướn mày, đồng thời giơ tay gõ lên cửa xe: “Đi thôi.”
La Linh Dư: “Hừ, lang quân tốt nhà người ta không bao giờ ngồi xe, chỉ cưỡi ngựa.”
Lục Quân: “Có mỹ nhân trong xe, kẻ ngu mới cưỡi ngựa.”
Chàng khen nàng là “mỹ nhân”, La Linh Dư mím môi, cúi đầu xấu hổ cười hì, không nói gì thêm.
Lúc nàng cười trông rất đáng yêu, lại thêm đang làm bộ làm tịch, dáng vẻ thẹn thùng ấy như đóa hồng trong đêm mưa, kinh tâm động phách. Lồng ngực Lục Quân rung lên, cơ thể chấn động, La Linh Dư nghiêng đầu, nhìn chàng khom người cất bước vào buồng xe chật chội, ngồi xuống cạnh nàng. Lục Quân vươn tay ra, La Linh Dư tưởng chàng muốn ôm nàng vào lòng. Ngực nàng phập phồng vô cùng căng thẳng, bởi vì trước đây chưa từng có chuyện như thế này. Hễ gặp lại Lục Quân là nàng lại cảm thấy, giới hạn tiêu chuẩn cứ thấp dần.
Rõ ràng nàng đang lo cho tính mạng chàng, nhưng hiện tại không phải là lúc để nói chuyện này.
Song, La Linh Dư căng thẳng chờ đợi, Lục Quân đưa tay ra, thế nhưng mục tiêu không phải là eo nàng, mà
chàng trực tiếp giơ tay sờ bụng nàng. La Linh Dư sững sờ, thấy lang quân mặt mũi tuấn tú ngồi xổm trước đầu gối nàng, ghé sát mặt vào bụng nàng. Lang quân dịu dàng trách móc: “Còn chưa tới ba tháng mà muội đã xuất hành, nếu làm con bị thương thì sao hả?”
La Linh Dư: “…?!”
Bàn tay ấm áp của lang quân dán lên vùng bụng phẳng lì của nàng, nàng cụp mắt, thấy đèn lồng ngoài xe chiếu sáng trên mặt chàng, tôn lên hàng mi đen nhánh, mặt mũi càng thêm sâu sắc. Dáng vẻ này của chàng, ngoài việc khiến La Linh Dư kinh hãi vì dù dầm mưa dãi nắng chàng vẫn tuấn tú, thì còn để nàng sinh ra cảm giác hốt hoảng, như thể nàng thật sự mang thai vậy. Thậm chí nàng còn muốn quay về đọc lại sách thuốc, xem có phải mình tính nhầm không, phải là như thế nào thì mới có thể mang thai.
… Nhưng nàng và chàng thật sự không có gì mà.
Không lẽ Lục Quân đang thử thăm dò nàng? Thử thăm dò tình cảm chân thành?
La Linh Dư thoáng do dự, sau đó mới hỏi: “Nhị biểu ca không giải thích chuyện này với huynh à?”
“Ừm?” Lục Quân thờ ơ, mắt nhìn thẳng bụng nàng nghiên cứu, thuận miệng đáp, “Giải thích cái gì? Ngày nào nhị ca cũng gửi thư nhiều như thế, toàn nói mấy việc vớ vẩn nhàm chán, bình thường ta rất bận, không có thời gian đọc hết tất cả. Sao vậy?”
Chàng nhạy bén giương mắt nhìn.
La Linh Dư nhìn chàng nửa buổi: “… Huynh thích trẻ con lắm à?”
Lục Quân sửng sốt, cười nói: “… Ta chỉ thích muội thôi.”
Chàng tưởng nàng đang ghen, ngẫm nghĩ một hồi rồi ngồi dậy, ôm nữ lang cứng người vào lòng. Xe chòng chành trên đường núi gập ghềnh, lang quân giữ chặt vai, ôm siết nàng. Chàng hôn lên tóc mai La Linh Dư, nữ lang trong ngực khẽ run lên. Lục Quân thở dài, môi chạm vào giữa hai hàng lông mày nàng, nhẹ nhàng in dấu hôn.
Lục tam lang cụp mắt, thổ lộ tâm tình: “Muội cũng biết là cha mẹ ta mất sớm, để lại bóng ma rất lớn trong lòng ta. Ta không thích rất nhiều thứ, nhưng ta biết thứ ta không thích thì muội lại thích. Ví dụ như hôn nhân, ví dụ như tình yêu… Nói như vậy, muội sẽ cảm thấy an toàn. Ta không muốn rời khỏi muội, không muốn bị muội bỏ.”
Chàng lại hôn lên ấn đường, nhẹ nhàng nói: “Cho nên ta sẽ thử thích nó.”
Chàng bật cười: “Hơn nữa, con của ta và Dư Nhi muội muội, dù là nam hay nữ thì chắc chắn sẽ rất xinh xắn đáng yêu. Không dối gì muội muội, ngay lần đầu tiên nhìn thấy muội, ta đã nghĩ nên đặt tên cho con của chúng ta là gì rồi.”
“Chiến sự ở Nam Dương xảy ra liên miên, công vụ lại bề bộn, bình thường ta bận đến tối mày tối mặt. Nhưng dù có bận tới mấy, ta vẫn muốn con của chúng ta. Ta đã mua rất nhiều quà cho con, nhất định muội sẽ thích.”
Lúc không có ai, Lục Quân rất thích nói huyên thuyên với nàng, nhưng chàng càng nói, La Linh Dư càng mất tự nhiên. Càng về cuối, khi chàng hôn lên mi mắt nàng, nàng lập tức giơ tay ngăn cản. La Linh Dư nghiêng người ra sau, cẩn thận nói: “Muội không giấu huynh qua lại với lang quân nào khác cả.”
Lục Quân ngạc nhiên, sau đó lại nói: “Ta tin tưởng muội. Ta cũng không đến mức đánh giá thấp mình như vậy.”
Chàng không tin lúc chàng có mặt, nàng có bản lĩnh làm loạn dưới mắt chàng; Nhưng khi chàng không có ở đây… trong đầu Lục Quân nghĩ, cái thai trong bụng nàng không phải là của chàng.
Lục Quân giơ tay vuốt ve bụng nàng liên hồi, La Linh Dư bị chàng xoa đến mức bụng toàn nước chua. Nàng vô cùng khó chịu, bất chợt đẩy Lục Quân ra, thoát ra khỏi ngực chàng. Lục Quân bị nàng đẩy khiến lưng đập vào thành xe, chàng đau đớn cau mày, sa sầm sắc mặt, không hiểu nổi nàng đang làm gì.
La Linh Dư nhích sang thành xe bên kia, nhắm mắt nói nhanh: “Muội không hề có thai!”
Lục Quân: “…”
La Linh Dư phát hiện không có động tĩnh, mở mắt ra thì thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của chàng. Lúc này La Linh Dư mới chất vấn: “Rõ ràng muội không hề mang thai, là nhị biểu ca hiểu lầm thôi, huynh ấy bảo sẽ viết thư nói với huynh mà. Chắc là giữa chừng đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ thư huynh ấy gửi có vấn đề, hoặc có lẽ do huynh không đọc, nói chung muội không biết. Nhưng chuyện chính huynh có làm hay không, chẳng nhẽ huynh không biết?”
“Lục Tuyết Thần, là huynh không có kinh nghiệm nên không biết là đã xảy ra chuyện gì, hay vì quá có kinh nghiệm, nên huynh mới không nhớ nổi giữa hai ta có gì không sao?” La nữ lang chực khóc, “Chẳng lẽ lúc huynh đối tốt với muội, còn giấu muội lang chạ với nữ lang khác sao? Là ai? Huynh nói đi!”
Trong lòng đã có suy đoán như thế, lúc này La Linh Dư chỉ hận không thể giết được nữ tử kia!
Sắc mặt Lục Quân trắng bệch.
Rồi lại thoắt xanh thoắt đỏ, vẻ mặt vô cùng “xuất sắc”. Một lúc lâu sau, chàng khó khăn hỏi: “Ta… không ân ái với muội ư?”
La Linh Dư nhìn chàng, bắt đầu cảm thấy bất an. Nàng chậm rãi đến gần, không nói đùa với chàng nữa, mà giơ tay sờ trán chàng: “Tuyết Thần ca ca, huynh bị làm sao thế? Chẳng lẽ là mất trí nhớ? Huynh có nhớ muội là ai không? Huynh đừng dọa muội.”
Lục Quân thẫn thờ.
Chàng ngơ ngác nghĩ: Nàng phản ứng như vậy, tức là… thật sự không mang thai.
Chàng có thể buông tảng đá lớn trong lòng xuống được rồi.
Từ sau khi biết nàng mang thai, chàng vẫn luôn khó chịu, cứ lo ngay ngáy mãi không thôi, không biết mình có thể làm phụ thân được không. Muốn chia sẻ niềm vui với người khác, song đồng thời lại sợ trách nhiệm to lớn này. Chàng phải liên tục xây dựng tâm lý, mới có thể đi đến trước mặt nàng, mới có thể mong muốn một đứa con.
Chàng đang thuyết phục chính mình… Vậy mà nàng lại nói không có.
Trong lúc nhất thời, một nỗi thất vọng to lớn bao trùm Lục Quân, còn sợ hãi nhiều hơn lúc vừa biết nàng mang thai.
Lục Quân ngẩn ngơ bất động, La Linh Dư phỏng đoán liên hồi, chợt nhanh trí nghĩ đến một khả năng: “… Chẳng nhẽ huynh uống rượu say, nên quên hết chuyện đã xảy ra? Huynh không nhớ nổi đêm đó đã làm gì ư?”
Lục Quân lập tức bối rối.
Hừ lạnh một tiếng.
Chàng cực kỳ khó chịu.
Một đêm lại thất vọng những hai lần, đầu tiên là thấy nàng và Hành Dương vương ở bên nhau, sau đó lại biết nàng không hề mang thai… Lục Quân sầm mặt, dù muốn đóng kịch thì cũng không nhìn nàng thuận mắt nổi. Lục tam lang lập tức đứng dậy, đẩy cửa xe ra nhảy xuống, khiến phu xe ngồi ngoài sợ hãi kêu lên. Ngồi trên xe, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, La Linh Dư phì cười thành tiếng. Nàng che miệng cười, thích nhất là thấy Lục Quân bị nàng đả kích.
Đồng thòi, La thị nữ nhăn mày nhìn theo bóng lưng chàng: Lại cau có mặt mày rồi. Lục Tuyết Thần là đồ xấu tính!
Nhưng nàng đã không phải là La Linh Dư ngày trước chuyên lấy lòng chàng nữa. Nàng chờ chàng quay về, chờ chàng lấy lòng nàng… Mới gặp nhau mà đã trưng sắc mặt ra cho nàng xem, Tuyết Thần ca ca đúng là thú vị.
***
Ngày hôm sau, Lục Quân đưa La Linh Dư quay về La gia. Vì tối hôm qua hai người cãi nhau nên giờ không ai để ý đến ai, khiến người nhà La thị Nam Dương cảm thấy lạ lùng, nhìn Lục Quân liên tục: không phải ngày trước Lục tam lang còn chạy đến nhà bọn họ nói muốn kết hôn với La Linh Dư sao? La Linh Dư còn chưa biết, sao hôm nay y không nói gì?
Bây giờ, hễ Lục Quân nhìn La Linh Dư là lại nhớ đến chuyện xấu hổ của mình, thế nên chàng rất lúng túng.
Chàng lấy lý do công vụ bề bộn, nhanh chóng rời khỏi La gia. Trên đường về doanh trại, Lục tam lang đi trên đường, phố phường sáng sớm đã hoạt động, tiếng rao hàng liên tục vang lên. Dừng lại trước một gian hàng, Lục tam lang cụp mắt, thấy trên sạp có bán trống lắc loại nhỏ. Nhìn trống lắc đến ngẩn ngơ, Lục Quân vô cùng thất vọng, bất thình lình nghe thấy tiếng rống hung dữ ở phía sau: “Lục tam lang!”
Chàng ngoái đầu lại, thấy là Phạm tứ lang Phạm Thanh Thần hằm hằm mặt mày, đẩy người hầu sau lưng ra, sải bước đi về phía chàng ——
“Ngươi dám ép ta từ hôn ư?!”
“Ngươi mơ hay nhỉ!”