Chết tiệt, một người đàn ông trước giờ chưa bao giờ tỏ vẻ yếu đuối nay lại dùng phong cách này, cũng quá phạm quy rồi đó!
Trước giờ Đường Chi luôn ăn mềm không ăn cứng. Nếu Giang Chi có thái độ kịch liệt, giống như đêm đó ở đoàn làm phim, cô nhất định sẽ có tự tin trả đũa được. Nhưng bây giờ, anh mất đi sự bình tĩnh thường ngày, bày ra bộ dạng bị thương, trong lòng cô không khỏi hổ thẹn.
“...”
Giang Chi yên lặng nhìn cô.
Đôi mắt đào hoa ấy đa tình, trầm lặng và mê người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Chi có chút nghẹn ngào, trong đầu rối bời cảm thấy có lỗi với anh, không biết vì sao mà đỏ mặt.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô đỏ mặt nói: “Vậy thì… tối nay có gì em sẽ ở trên.”
Giang Chi khẽ mím môi, xém chút nữa là bật cười.
Ngốc nghếch.
Nghĩ cả nửa ngày trời lại nghĩ đến cái này.
Cả ngày trong đầu chứa cái gì?
Có điều, phúc lợi dâng lên tận miệng thì không được bỏ phí, anh thì thầm:
“Cũng không phải là không được…”
Nói xong, sắc mặt của anh không tỏ vẻ suy nghĩ nhiều như Đường Chi. Anh vẫn mím môi, trên mặt lộ ra vẻ khó xử:
“Nếu như em cảm thấy miễn cưỡng…”
Đường Chi vội vàng nói: “Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng!"
Hình như Giang Chi không tin, đôi mắt hiện lên vẻ suy tư.
Đường Chi chủ động giải thích: “Nói thật với anh, em thích nhất là ở trên.”
“Chậc, phong cảnh ở trên rất đẹp.”
Da mặt cô dày như tường thành, lại có thể mặt không biến sắc nói với anh những lời này. Đường Chi thầm khinh bỉ trong lòng. Sau đó, rất nhanh lại tràn đầy suy nghĩ kiêu ngạo, chỉ cần Giang Chi vui là được rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nghiêm chỉnh đoàng hoàng nói chuyện với anh, cuối cùng nhìn thấy thần sắc của Giang Chi cũng sáng hơn.
Đến buổi tối, anh xác nhận lại thêm lần cuối với cô: “Chi Chi, em thật sự muốn nằm trên?”
Đường Chi gật đầu ra hiệu cho anh yên tâm: “Ừm ừm!”
Nhiệt độ của anh hình như cao hơn lúc tối, khi lòng bàn tay của cô áp nhẹ lên cơ bắp rắn chắc của anh, Đường Chi cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Cô hít một hơi thật sâu rồi tiến lên hôn anh thật nồng nhiệt.
Nhỏ ngốc nghếch này lại có thể dễ dàng bị mắc câu, Giang Chi nắm lấy eo cô, thuận thế áp sát cô vào người anh.
Đường Chi đỏ mặt, không tự chủ mà phát ra tiếng rên rỉ. Cả người cô muốn bốc hỏa, nóng rực lên khi bị anh ôm lấy eo. Lúc bị anh hôn cũng nóng lên, mỗi một giây tiếp xúc với anh, đều mang theo sự nhiệt tình vô tận. Đường Chi khẽ cong ngón chân lên, run rẩy hết lần này đến lần khác.
Nhưng mà, tại sao quyền chủ động vẫn ở chỗ anh?
Rõ ràng, phải là cô kiểm soát tất cả mọi thứ mới đúng chứ?
Thấy anh khẽ cắn môi kiềm chế, trầm giọng kêu lên, sau cùng không còn nhẫn nại mà khát vọng muốn cô cho nhiều hơn…
Tại sao đến cuối cùng, lại biến thành cô ngấn lệ cầu xin anh.
Giang Chi trêu chọc cô giống như đang trêu chọc một con thú cưng, cô có chút bực mình, cào nhẹ anh một cái: “Nhanh nào!”
“Đừng vội.”
Giang Chi cười và nhìn lên.
Cô quỳ trên giường, từ góc độ anh nhìn lên, có thể nhìn thấy toàn cảnh đường cung nhấp nhô, duyên dáng của cô.
Đường Chi có chút không cam lòng, đặt tay lên ngực anh, đôi mắt mơ màng như chứa nước, tức giận đến mức muốn cắn anh một cái.
Giang Chi khẽ cười. Anh ngồi thẳng dậy, hôn lên đôi môi đang khẽ mở của Đường Chi.
“Đến lúc nào chúng ta mới công bố mối quan hệ của mình với công chúng?”
“Á…”
Tư thế đột nhiên bị thay đổi, Đường Chi chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh, toàn thân mềm nhũn ra.
Trong thời điểm như thế này mà anh còn nhắc đến vấn đề đó.
Đường Chi bây giờ không còn chút sức lực để nghĩ đến những vấn đề khác. Cô khó chịu vô cùng, không còn chút khí thế nào mà nhận thua:
“Đều nghe anh hết, nghe theo anh hết mà.”
Mục tiêu đã đạt được, Giang Chi vô cùng mãn nguyện.
Anh dùng lực hôn lấy cô, giọng nói khàn đặc thì thầm bên tai cô: “Đường Chi ngoan quá."
Đường Chi không còn chút sức lực để trả lời anh.
Người xấu.
Đây là một trò lừa gạt.
…
Ngày hôm sau, khi Đường Chi bị tiếng báo thức làm cho tỉnh giấc, dường như không muốn dậy.
Cô ở đoàn làm phim vẫn luôn duy trì giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi cực tốt, vậy mà khi ở bên cạnh Giang Chi đều bị phá vỡ. Tin nhắn của Tần Miểu tràn đầy cả màn hình điện thoại…
[Khi nào cậu với Giang Chi mới công khai?]
[Fan CP đều bị ngược dữ dội rồi, bảo bối ơi.]
[Cậu không trả lời tin nhắn chắc là không phải đã bị thế này, thế kia rồi chứ…]
[Khụ… thể lực của anh Chi cũng hơi tốt đó?]
Đường Chi lặng lẽ đỏ mặt khi nhìn đến tin nhắn cuối cùng.
Cô thật sự muốn than thở với Tần Miểu rằng Giang Chi chính là trà xanh thượng hạng. Tối qua nhất định là do anh cố ý, lấy lùi làm tiến, tìm cách để cho cô cảm thấy có lỗi, sau đó đợi đến khi đạt được mục đích…
Nghĩ đến đây, cô liền quay người véo má Giang Chi.
Giang Chi nhắm mắt, nắm lấy tay cô rồi ôm cô vào lòng: “Lát nữa anh đưa em đến đoàn làm phim.”
Ý của lời này chính là muốn công khai.
Trước đây anh toàn phải bí mật đến đây, giống như một người tình vô danh, bị paparazzi nhận nhầm thành Châu Đình, cũng chỉ có thể im lặng nuốt cục tức. Bây giờ có được sự khẳng định của cô, cuối cùng anh cũng có thể đứng thẳng lưng, giống như một người bạn trai nôn nóng muốn chứng tỏ danh phận của mình.
Đường Chi nằm trong vòng tay của anh khẽ mỉm cười: “Giang Chi.”
Cô nhẹ nhàng gọi anh.
“Ừm?"
Giọng nói của người đàn ông vừa mới ngủ dậy khàn khàn gợi cảm.
Theo lý mà nói, đây là thời điểm dịu dàng ngọt ngào nhất.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cánh cửa sổ, chiếu vào bên trong phòng. Họ ôm chặt lấy nhau, lúc này đều cảm thấy bình yên và thoải mái.
Đường Chi vốn dĩ còn muốn khen ngợi anh.
Nhưng khi nghĩ đến hành vi tồi tệ tối qua của anh, lời khen vừa lên đến cửa miệng liền đột ngột quay đầu.
Cô lại véo má anh, trên má anh không có nhiều thịt, nên cô cũng chỉ có thể véo cằm anh, ép anh bĩu môi ra.
Giang Chị bị nhào nặn trong tay cô, vừa mở mắt ra đã thấy Đường Chi nhanh chóng đứng dậy, lớn tiếng thúc giục anh: “Mau dậy đi, đừng hại em đến muộn.”
Giang Chi sững sờ, không thể làm gì cô.
Vốn dĩ Đường Chi ngồi trong xe đang nghĩ viết bản tuyên bố như thế nào, thì bên Weibo đột nhiên gửi đến một lá thư mời tham gia đêm trao giải thưởng.
Mặc dù chương trình tạp kỹ đã kết thúc cả nửa năm nay, mà cô với Giang Chi ở bên ngoài đã chia tay được một thời gian dài. Nhưng CP “Kẹo Gừng” vẫn kiên quyết dẫn đầu trong cuộc bình chọn CP.
Cơ hội lần này đến thật đúng lúc.
Tin tức cô và Giang Chi đang ở bên nhau hẳn là rất phấn khích.
Chỉ riêng lượng truy cập của Giang Chi cũng đủ làm tê liệt Weibo. Việc công khai đột ngột như vậy quả thực không được thân thiện lắm với mấy anh lập trình viên.
Đều là những người cực khổ kiếm ăn, Đường Chi suy đi tính lại vẫn là không muốn gây phiền phức cho bọn họ.
Dù sao việc công khai cũng cần chuẩn bị một ít thời gian.
Chi bằng chọn vào đêm trao giải CP, ngày đó có vô số người tung hint cho CP, nhận được nhiều lượt tìm kiếm trên Weibo chắc chắn sẽ rất vui.
Đường Chi bỏ điện thoại xuống, bắt đầu suy nghĩ: “Hôm đó mình nên mặc bộ lễ phục nào đây?”
Giang Chi đang đợi đèn xanh, khẽ liếc qua cô: “Mặc gì cũng đẹp.”
Chết tiệt.
Bây giờ anh rất biết cách nói chuyện.
Đường Chi lấy tay che mặt, cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Tối qua, cô cùng với Châu Đình đã cùng nhau làm rõ vụ bê bối trên Weibo.
Còn việc Đường Chi