Khi Đường Chi kiễng chân lên, muốn vươn móng vuốt về phía Giang Chi để xem thử đầu của anh có bị lừa đá thật hay không, cuối cùng Giang Chi cũng nắm lấy tay cô, nhàn nhạt nói: “Ầm ĩ đủ chưa?”
Đường Chi rút tay lại: “Tại sao trước đây anh không nói với em?”
Giang Chi cụp mắt xuống: “Em không hỏi.”
Xì…
Trả lời kiểu gì thế?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em không hỏi thì anh sẽ không nói sao? Chúng ta là một đội, em có quyền được biết!”
Đường Chi lại bắt đầu nổi dậy: “Anh không tôn trọng em, anh hoàn toàn không để em trong lòng. Trong lòng anh em chính là một người không đáng để ý, không quan trọng, vô cớ gây sự, vô...”
Thành ngữ domino (1) của cô mới nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy trên đầu mình tối sầm lại. Lúc đầu cô còn tưởng Giang Chi sẽ đánh cô, vội ôm đầu co rúm người lại, giây tiếp theo, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông áp vào trán cô, cô sững sờ, môi mấp máy, nhất thời không nói nên lời.
Đây là anh là đang quan tâm cô sao?
Đúng không?
Tay Giang Chi chỉ chạm nhẹ vào, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường.
“Không sốt thì đừng nói nhảm nữa.”
Trái tim nhỏ bé của Đường Chi đang muốn xác nhận lại lập tức lặng như tờ bình tĩnh trở lại.
Được rồi, là cô nghĩ nhiều.
Ầm ĩ đủ rồi, cô ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Thật ra ba món vốn đã đủ rồi, cô không nên tự mãn mà đòi món thịt heo giòn chua ngọt đó!
Bây giờ nhìn lại đĩa thịt heo giòn chua ngọt này—
Đây đâu phải là sốt bọc thịt, mà là vàng bọc thịt mới đúng!
Mỗi miếng cô ăn, trong tim đều như đang rỉ máu.
Giang Chi là tên phá của!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ghi hình cho tập hai thế là kết thúc rồi.
Đường Chi và Giang Chi đêm đó đã ngồi máy bay để về đế đô, Hoàng Bình Chiêu đã đợi sẵn ở sân bay từ lâu.
Từ xa nhìn thấy Giang Chi và Đường Chi đi ra cùng nhau.
Từ góc nhìn của những người qua đường, dung mạo của hai người này quả thực rất xứng đôi.
Ngay cả khi họ đang đeo khẩu trang đội mũ, không thể nhìn rõ các đường nét trên khuôn mặt.
Nhưng chính là sự xứng đôi và hoà hợp không thể giải thích được.
Lần này, khi Đường Chi ngồi vào trong xe của Giang Chi, Hoàng Bình Chiêu không có bất kỳ phản ứng nào.
Hầy, anh Chi không có ý kiến, anh ta càng không có ý kiến.
Hành trình trở về dài đằng đẵng, trong xe rất yên tĩnh.
Đường Chi cũng không muốn ngủ, nhưng không thể chịu được cảm giác nhàm chán.
Trên máy bay cô đã mơ màng, có lẽ vẫn còn hơi mệt.
Cũng không biết từ khi nào mí mắt bắt đầu rũ xuống, cô cố gắng nhắc nhở mình không được ngủ, sắp về đến nhà rồi, nhưng càng nghĩ như vậy mí mắt càng nặng.
Giang Chi vốn đang quay mặt ra ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc, dọc đường khung cảnh đường phố nhanh chóng vụt qua.
Vô tình như thế nào, tầm nhìn lại phản chiếu qua cửa sổ, bị cái đầu đang xóc nảy trên không như gà mổ thóc của Đường Chi thu hút.
Hình như cô đã ngủ rồi, cơ thể xóc nảy nghiêng theo xe. Cuối cùng, dựa vào vai anh một cách tự nhiên.
Ánh mắt Giang Chi tối sầm lại, không quay đầu.
Anh nhìn vào cửa sổ xe, trên mặt không có biểu cảm gì.
Nhìn Đường Chi đang ngủ trên vai anh, rõ ràng ngủ rất sâu, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi hồng hơi mím lại, hơi thở hơi nặng nhọc.
Hoàng Bình Chiêu đang lái xe, từ gương chiếu hậu nhìn thấy tất cả những điều này, sợ đến mức không dám nói một lời.
Anh ta luôn cảm thấy lần gặp mặt lần này của Giang Chi và Đường Chi, giữa hai người họ có một bầu không khí không thể giải thích được.
Trông họ vẫn không giống một cặp tình nhân, nhưng dường như họ lại có một sự thân thiết khó tả hơn cả một mối quan hệ bình thường.
Có lẽ là ánh mắt của anh ta quá trắng trợn, Giang Chi nhanh chóng nhận ra, quay mặt sang, ánh mắt hai người chạm nhau trong gương chiếu hậu, Hoàng Bình Chiêu nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, tập trung lái xe.
Giang Chi vươn tay ra, đẩy đầu Đường Chi.
Cô ngủ rất say, hoàn toàn không bị đánh thức bởi hành động thô lỗ của anh, thậm chí cô còn áp má vào lòng bàn tay anh, khi Giang Chi rút tay ra, cô còn cau mày.
Anh bình tĩnh rút tay lại, nhưng cảm giác mịn màng của làn da trên mặt cô vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay anh.
Sau khi Đường Chi ngồi thẳng dậy, lại khôi phục trạng thái gà mổ thóc, cuối cùng lại xóc nảy một cái, cơ thể nghiêng dựa vào bên kia.
Lần này không có đệm thịt, đầu cô đập mạnh một cái vào cửa sổ bên đó.
Cô vô cùng buồn ngủ mà bị đánh thức, mơ màng mở mắt ra, xác nhận tình hình an toàn của mình, lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Đường Chi cuối cùng cũng tìm được điểm tựa, không cần phải lắc qua lắc lại một cách bất lực nữa, cuối cùng cũng ổn định lại.
Giang Chi mím chặt môi.
Hoàng Bình Chiêu cứ nhìn trộm hai người họ.
Không biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy Đường Chi không dựa vào anh Chi, vẻ mặt của anh Chi còn u ám hơn so với lúc nãy.
Đường Chi ngủ suốt quãng đường về đến nhà, hình như cô đã nhận ra, cách nhà càng gần, đầu óc càng tỉnh táo.
Chỉ là mắt luôn nhắm nghiền, không muốn thức dậy.
Hoàng Bình Chiêu dừng xe trước cửa tiểu khu của cô:
“Đường Chi, tới rồi.”
Cô mới mơ hồ mở mắt.
Đôi mắt nhắm nghiền hồi lâu, ánh đèn chói lóa lóe lên một mảnh trắng xóa trước mắt cô.
Hoàng Bình Chiêu ra khỏi xe để lấy hành lý cho cô.
Cô dụi dụi mắt định xuống xe, tầm mắt thoáng nhìn thấy Giang Chi như một vị Bồ tát ngồi sừng sững bên cạnh, mới nhớ lại bản thân đi nhờ xe của anh về.
“Giang Chi, em đi trước. Ngủ ngon.”
Đường Chi vừa tỉnh dậy, giọng nói hơi khàn, nghe có vẻ hơi nhõng nhẽo, giống như làm nũng.
Giang Chi: “Ừ.”
Thái độ của anh ấy đối với cô hôm nay thực sự tốt hơn trước đây rất nhiều, quả thật rất nghe lời.
… Chỉ vì cô bị cảm lạnh khi tìm lá bùa bình an cho anh, mà anh đã nguyện ý làm rất nhiều điều.
Không những để cô sai bảo, mà còn vì cô đổi lại đĩa thịt heo giòn chua ngọt đó.
Ngày hôm nay Đường Chi không nói gì, nhưng thật ra trong lòng cô có hơi cảm động.
Cô mở cửa xe, đồng thời cảm ơn anh.
“Hôm nay cảm ơn anh, Giang Chi.”
Chỉ nói một câu cảm ơn có vẻ chưa đủ thành ý, cô lục lọi trong túi, tìm thấy một đồng xu kỷ niệm ở thành phố Băng.
Cô mua khi ở sân bay lúc đang chờ, ở trên còn được khắc những công trình nổi tiếng của Thành phố Băng.
Cô đưa đồng xu kỷ niệm này cho anh: “Quà cảm ơn.”
Nghĩ một lát, cô lại nói thêm một câu: “Sau này anh bị ốm, em cũng sẽ chăm sóc anh như vậy.”
Mặc dù khả năng này rất nhỏ, nhưng dù Giang Chi bị bệnh cũng không cần cô chăm sóc.
Đường Chi xuống xe, thời tiết ở đế đô mới bước vào mùa thu, nhưng so với thành phố Băng thì ấm hơn rất nhiều.
Hoàng Bình Chiêu đi cùng cô, xách vali lên lầu.
Giang Chi quay mặt lại, nhìn họ cùng nhau bước vào tiểu khu.
Trong xe yên tĩnh, anh cụp mắt xuống, ngón tay mảnh khảnh nghịch đồng tiền kỷ niệm trong tay.
Một đồng bạc nhỏ sáng bóng, dưới ánh đèn đường chiếu sáng lộ ra ánh sáng chói lọi.
Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, khóe môi cười nhạt, ý cười lạnh lùng.
Vừa đấm vừa xoa.
Cô đúng là dày công tôi luyện.
…
Ngày hôm sau Đường Chi đến công ty, Tống Sơ Tuyết còn cho rằng cô sẽ nhận không ít lời mời làm đại ngôn tốt hơn.
Trong số đó bao gồm cả ứng dụng ca hát mà Đường Chi hát được 80 điểm… “Karaoke rung động”.
Tống Sơ Tuyết cũng đã xem livestream, thấy được kỹ năng ca hát của Đường Chi.
Vì vậy, khi “Karaoke rung động” đưa ra lời mời hợp tác, cô ấy hơi ngạc nhiên.
Theo cô, bên kia không đưa Đường Chi vào danh sách đen là tốt rồi.
Tính đến nay đây là đại ngôn tốt nhất trong tay Đường Chi.
Người được mời làm người phát ngôn cùng với cô là idol mới nổi gần đây Tống Chấp.
Tống Sơ Tuyết phấn khích xoa tay: “Hiện tại đây là miếng bánh ngon nhất của chị, Tống Chấp cũng đang trên đà phát triển, hơn nữa chị và Tống Chấp sẽ không xảy ra bất kỳ sự mập mờ nào, không lo bị fan của Tống Chấp xâu xé.”
Đường Chi có ấn tượng với cái tên này.
Đây không phải là chú cún nhỏ đẹp trai đã xuất hiện ở gameshow ngày hôm đó trong bộ phim “Trở về” sao!
“Được rồi, được rồi!” Cô vui vẻ gật đầu: “Buổi tối tôi sẽ về luyện tập! Cố gắng ngày mai làm cho khán giả phải kinh ngạc!”
Tống Sơ Tuyết: “...”
Nói thế nào nhỉ? Tự tin cũng là chuyện tốt.
Lần thứ hai Đường Chi gặp Tống Chấp, so với lần gặp đầu tiên cậu ta đẹp trai hơn nhiều.
Lúc đó có Giang Chi, so sánh thì khuôn mặt Tống Chấp tương đối trẻ con hơi có vẻ thanh xuân, lần này không có Giang Chi để làm vật so sánh, Đường Chi cảm thấy Tống Chấp quả thật đẹp trai tỏa sáng.
Hơn nữa, đứa trẻ này rất lễ phép, vừa nhìn thấy cô liền cúi đầu bắt tay, sau khi giới thiệu bản thân, cậu ta hỏi Đường Chi: “Cô là thành viên của nhóm nhạc nữ ở chương trình bên cạnh phải không? Cô thật xinh đẹp.”
Đường Chi thích nhất được người khác khen cô xinh đẹp, lập tức mừng thầm trong bụng, rất hợp tác tâng bốc cậu ta: “Cậu cũng siêu đẹp trai!”
Tống Chấp xoa mũi cười có chút ngượng ngùng.
Đường Chi nói rằng cô là một diễn viên, sau khi cô giới thiệu tên của mình, Tống Chấp ngạc nhiên: “Tên của cô hơi quen? Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”
Đường Chí cũng khó hiểu: “Không có…”
“Ồ, tôi nhớ ra rồi!” Tống Chấp vỗ đầu: “Cô là bạn gái của anh Chi đúng không?!”
Đường Chi đang khóc trong lòng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn gật đầu khẳng định.
Ở trong giới cô vẫn chưa có tên tuổi, điều duy nhất có thể được nhớ đến chính là cái mác bạn gái của Giang Chi.
Tống Chấp vỗ ngực: “Được rồi, vì cô là bạn gái của anh Chi, tôi sẽ chăm sóc cô.”
Đường Chi buồn bực gật đầu: “Cảm ơn.”
Cô và Tống Chấp sẽ lần lượt thu âm bài hát chủ đề “Thời đại hay nhất” cho “Karaoke rung động”, cuối cùng được chấm 80 điểm, sau đó theo bối cảnh của cảnh quay, nói một số câu thoại, thế là xong.
Đó là lần đầu tiên Tống Chấp nghe về phần mềm chấm điểm, cậu ta thử hát ba lần chỉ nhận 40 điểm.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Đường Chi, cậu ta khiêm tốn hỏi: “Cô được 80 điểm à?”
Đường Chi: “Đúng vậy.”
Tống Chấp tiếp tục khiêm tốn hỏi: “Cô dạy tôi đi, hát như thế nào?”
“Được.”
Đường Chi chọn bài hát “Thời đại hay nhất”, hát cho cậu ta nghe.
Có một số