Đường Chi liều mạng ghép đôi cho Tư Tiểu Trân và Giang Chi, ghép đến mệt mỏi.
Nhưng có một tiếng nói ở trong lòng vẫn đang điên cuồng nói với cô, không thể nào từ bỏ được, nhất định phải làm cho cốt truyện trở về đúng nguyên trạng.
Hơn nữa, buổi tối hôm nay, cô và Tang Thác sẽ cùng nhau đóng máy.
Cô đành phải điên cuồng lôi kéo Tang Thác đi, mà Tang Thác lại điên cuồng gọi điện thoại cho Tư Tiểu Trân.
Nỗ lực một ngày như vậy, cô cảm thấy hiện tại mình giống như là icon ếch buồn rầu(1) trên điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa thảm vừa xanh xao.
Cảnh quay cuối cùng cũng đóng máy, Tư Tiểu Trân giống như là đã hạ quyết tâm nào đó, tìm cô nói:
“Đường Chi! Chúng ta nói chuyện chút đi!”
Tư Tiểu Trân dường như đã đưa ra quyết định gì đó, nhìn tư thế này như là đang muốn tuyên chiến với cô.
Đường Chi ngây ngốc: “Sao thế?”
“Tôi muốn mời cô ăn cơm.”
Tư Tiểu Trân nói: “Có được không?”
Đường Chi không rõ nguyên nhân chỉ có thể gật đầu: “Được chứ.”
Hai người kéo nhau đến một nhà hàng nhỏ ở gần đoàn làm phim ngồi ăn cơm.
Tư Tiểu Trân gọi rất nhiều đồ ăn, còn gọi thêm mấy bình rượu.
Tư Tiểu Trân hình như muốn uống rượu để thêm can đảm, nhìn dáng vẻ của cô ấy cũng không phải là người biết uống rượu, lúc uống vẫn luôn nhíu mày, còn luôn lôi kéo Đường Chi cụng ly với cô ấy.
Đường Chi cảm thấy khó hiểu, đến tận bây giờ cũng không biết được cô ấy đang muốn làm cái gì
Rõ ràng không khí vẫn còn đang rất tốt đẹp, bây giờ lại uống rượu nhiều thế này.
Tư Tiểu Trân đã có chút say, trên mặt đỏ ứng, đứng lên lớn tiếng nói:
“Đường Chi! Có phải cô thích... Người kia không?!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May mắn hai người chọn phòng riêng để ngồi, nếu không hành động quái dị như vậy nhất định sẽ khiến cho không ít người chú ý tới.
Đường Chi cũng say, đại não dần trở nên chậm chạp.
Cô tự động hiểu người trong lời Tư Tiểu Trân là Giang Chi, liên tiếp lặp lại ba lần: “Không có! Làm gì có!”
Đôi khi càng phủ định thì càng chứng tỏ là để ý tới.
Tư Tiểu Trân vốn dĩ chỉ tính thử thôi, thấy Đường Chi phản ứng kịch liệt như vậy cũng trở nên nóng nảy, bắt đầu khoa chân múa tay: “Cô không thích anh ấy mà còn phủ định nhiều lần như vậy, cô đúng là thích anh ấy mà!”
Âm thanh của Tư Tiểu Trân rất lớn, Đường Chi cũng trở nên nóng nảy, to giọng giải thích:
“Tôi một chút cũng không thích anh ấy! Nếu cô lại bảo tôi thích anh ấy tôi sẽ cãi nhau với cô đấy!”
Cô phủ nhận như thế, trái lại làm cho Tư Tiểu Trân có chút ngốc ra: “Thật à?!”
Đường Chi ghen tị giơ tay lên: “Tôi thề, tôi không thích Giang Chi chút nào hết!”
Cô nói như vậy, trong lòng càng nghĩ lại càng cảm thấy chua xót.
Vì sao lại cảm thấy luyến tiếc cơ chứ?
Trái tim vừa mới buông xuống của Tư Tiểu Trân lại căng thẳng mà treo cao lên, khẩn trương nói: “Ai bảo với cô là Giang Chi! Tôi đang nói... Tang Thác cơ.”
Cô ấy ấp úng nói, hai chữ Tang Thác cũng nhanh chóng mà bay qua, khuôn mặt cũng trở nên đỏ ửng hơn.
Đường Chi bị nghẹn lại, cũng ngây ngốc: “Tang Thác thì liên quan gì đến chuyện này?!”
Bọn họ không phải đang nói chuyện về...
Giang Chi hay sao?
Tư Tiểu Trân dậm dậm chân: “Cô nói đi, có phải là cô thích Tang Thác hay không?!”
Đường Chi không thể nói nổi: “Một chút cũng không có!”
Tôi liều mạng tác hợp cho cô và Giang Chi, thế mà cô lại tìm tôi để nói chuyện về Tang Thác!
“Vậy cả ngày hôm nay cô cứ lôi kéo anh ấy…” Tư Tiểu Trân chu miệng nói, trong lòng rất để ý tới chuyện này.
Cả ngày hôm nay Đường Chi cứ lôi kéo Tang Thác đi với cô.
Hôm nay cô ấy còn chưa nói được mấy câu với Tang Thác!
Đường Chi yên lặng uống thêm một chén rượu, hướng về phía Tư Tiểu Trân ngoắc ngoắc ngón tay: “Cô lại đây, tôi nói cho cô nghe một bí mật.”
Tư Tiểu Trân loạng choạng đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: “Cái gì… Bí mật gì?”
“Tôi nói cho cô nghe, thật ra... Đây là một quyển sách.”
Đường Chi ghé vào trên vai Tư Tiểu Trân, lải nhải mà nói cho cô ấy cốt truyện: “Cô là nữ chính, Giang Chi là nam chính, hai người là một đôi mệnh trung chú định (2) chắc chắn phải ở bên nhau.”
Tư Tiểu Trân bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô uống say nên nói năng xằng bậy rồi.”
Đường Chi dựa vào cảm giác say xỉn cùng với tâm trạng buồn rầu mà nói hết ra những khổ sở mấy ngày gần đây: “Cô và Giang Chi nhất định phải ở bên nhau, đây là ý trời.”
Cô đã mơ thấy giấc mộng đó, không phải lời nói đùa không có căn cứ.
Cảm giác chân thật như vậy, giống như thật sự đã từng trải qua một lần.
Tư Tiểu Trân buồn bực cau mày: “Cô... Cô làm như vậy là đang ghép cặp lung tung đấy!”
Đường Chi cũng cau mày lại, làm ra vẻ nói: “Cái này cũng không phải là chủ ý của tôi, hừ.”
Bộ cô ấy tưởng ghép đôi cho hai người họ bên nhau như vậy thì trong lòng cô cảm thấy dễ chịu lắm sao?
Rõ ràng, trong lòng cô đã sắp chua xót thành quả chanh rồi.
Tư Tiểu Trân vẫn không thể hiểu nổi logic của cô: “Cô rõ ràng là thích Giang Chi, cô còn nói với tôi là muốn tôi và anh ta thành một đôi, cô đúng là thật kỳ quái.”
Đường Chi có chút không vui, “Tôi đã nói với cô rồi, đây là cốt truyện, không còn cách nào khác.”
Tư Tiểu Trân hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay: “Cô lại đây, tôi cũng nói cho cô nghe một bí mật.”
Đường Chi khó hiểu đưa lỗ tai lại nghe.
Tư Tiểu Trân nói: “Thật ra trong quyển sách này, cô và Giang Chi mới là một đôi, tôi và Tang Thác cũng là một đôi, ai cũng không thể chia rẽ chúng tôi được, hì hì hì!”
Đường Chi bất đắc dĩ lắc đầu: “Không được đâu.”
Cô và Tang Thác đều là vai phụ, nếu thay đổi như vậy thì cả quyển sách này đều hỏng luôn rồi.
Tư Tiểu Trân nói: “Sao lại không được cơ chứ? Tối nay tôi sẽ bắt đầu viết luôn! Ngày mai đưa cho cô xem!”
Đường Chi:...
Haiz.
Cô biết ngay mà, nói ra cũng không có người tin.
Vốn dĩ nghĩ rằng tình địch gặp nhau đỏ mắt cãi vã, cuối cùng lại xoay chuyển thành đại hội bày tỏ tình cảm, hai cô gái nhỏ ngồi cạnh nhau khóc thút thít, cô tới tôi đi mà kiến nghị chủ ý bậy bạ cho đối phương.
Tư Tiểu Trân nói: “Để tôi giúp cô gọi điện thoại cho Giang Chi.
Đường Chi lắc đầu: “Không được không được, tôi không muốn gọi điện thoại cho anh ấy.”
Nhưng mà tay lại rất thành thật đưa điện thoại ra.
Tư Tiểu Trân cầm lấy điện thoại của Đường Chi, lướt hết toàn bộ danh bạ cũng không tìm thấy thông tin liên lạc của Giang Chi: “Anh ta nằm ở chỗ nào vậy?”
Đường Chi cầm lấy điện thoại, tìm được dãy số của Giang Chi: “Đây này.”
“Ngốc!”
“Trân heo là một con heo ngốc!”
“Không được, chỉ có Tang Thác mới được gọi tôi như thế, hì hì.” Tư Tiểu Trân lắc đầu, thấy cô