Đường Chi xốc chăn lên muốn đi xuống giường.
Tuy rằng năng lực nói bừa của mấy tài khoản blogger rất đỉnh, nhưng chuyện bọn họ bịa ra cũng không hẳn là sai — năng lực không được qua xét duyệt(1) của Giang Chi xác thực rất cuồng dã.
Đột nhiên Đường Chi đỏ mặt, liếm liếm môi, dẫm chân lên thảm trải sàn mềm mại.
Giọng nói của Giang Chi chợt vang lên: "Tỉnh rồi?"
Cô quay đầu lại nhìn anh, anh đang ngồi trên giường, cả người tỏa ra cảm giác dịu dàng không thể nói rõ, giọng nói khàn khàn nhưng lại lộ ra sự vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bỗng nhiên cảm thấy tức giận, quay mặt đi mắng anh một câu:
"Kẻ lừa đảo!"
Nói là sợ bóng tối gì đó, toàn là lời nói dối hết!
Rõ ràng lúc ở trong bóng tối, anh còn hăng hái hơn người khác nhiều…
Không bật đèn lên, ngay cả mặt mũi anh cũng không cần! Cũng không thèm nghe lời cô gì cả!
Vẻ ngoài ngoan ngoãn vâng theo lúc trước toàn là diễn kịch hết!
Giang Chi cười nhẹ: "Anh lừa cái gì?"
Lừa…
Anh lừa cô nhiều lắm!
Trong miệng đàn ông toàn là lời nói dối, sau này không cần tin bất kỳ chuyện gì mà anh nói hết!
Đường Chi vừa tức giận nắm lấy quần áo, vừa lớn tiếng gào thét trong lòng: Xét duyệt quả thật là có độc, ở trong hồi ức của cô chỉ có nước canh trong vắt, xét duyệt lại bắt cô nhất định phải ăn thịt mặn.
Cô mắng một lúc Giang Chi cũng đã đi xuống giường, cho nên cô chỉ có thể đổi thành nhỏ giọng mắng thầm.
Tận đến lúc Giang Chi đi đến bên cạnh cô, dùng một tay ôm cô vào trong lòng ngực.
Đường Chi u oán liếc nhìn anh một cái: "Anh muốn làm cái gì?"
Thanh niên vừa mới ra khỏi ổ chăn, trên người còn mang theo chút ấm nóng hơn bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thò qua, đứng phía sau hôn lên vành tai cô.
Vành tai của Đường Chi đặc biệt mẫn cảm, bị anh hôn như vậy lại trở nên ngứa ngáy.
Cô rụt người vào trong lòng ngực anh, nhỏ giọng nói: "Ai nha, đừng, đừng, không được đâu."
Tiếng cười nhẹ của Giang Chi vang lên bên tai cô: "Hửm?"
Đường Chi bực bội, cả giận nói: "Ai cười là chó!"
Tối hôm qua anh cứ canh cánh hai chữ “không được” ở trong lòng, lúc sau cô khóc lóc xin tha, anh còn chậm rãi nghẹn ngào hỏi: "Ai không được?"
Lúc đầu Đường Chi còn rầm rì không chịu mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi sự xấu xa của anh, vừa khóc lóc vừa nói: "Là em không được."
Dù sao cô cũng không phải đàn ông, không có cái lòng tự trọng chết tiệt này.
Nhưng anh lại cố tình kéo dài ngữ điệu: "À" một tiếng: "Vậy anh sẽ nhẹ một chút."
Như vậy cũng được hả?
Hiện tại cô nhớ tới chuyện đó vẫn cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Nhưng mà nhìn Giang Chi thoải mái như thế, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên dục vọng trả thù.
"Giang Chi…"
Đường Chi nhẹ giọng gọi anh, xoay người lại, đầu ngón tay trượt lên cánh tay anh.
Giang Chi cúi đầu muốn hôn cô, cô lại nghiêng mặt tránh đi, nhóm chân hôn lên kết hầu của anh.
Giang Chi hơi giật mình, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự dịu dàng không hòa tan được.
Anh dùng tay nâng gáy cô lên, ra sức mút lấy mật ngọt trên môi cô.
Đường Chi cũng đáp lại cái hôn của anh, đến lúc thời cơ chín muồi lại đẩy anh ra.
Thanh niên hơi khó hiểu mà mở mắt ra.
Đường Chi cong môi, thở hổn hển, trên môi còn có ánh nước sáng bóng.
Cô xấu xa hướng về phía anh chớp mắt vài cái, ngồi dậy, giọng nói nũng nịu, vừa mị hoặc lại vừa quyến rũ:
"Em đi ăn cơm sáng đây, Giang Chi!"
Giang Chi nằm trên giường, nháy mắt hỗn độn.
Trong lúc anh còn đang ngây người ra, Đường Chi đã giống như là con thỏ chạy biến ra ngoài, lao thẳng ra khỏi phòng không quay đầu lại, cô chạy ra ngoài hai ba bước, còn đang ôm bụng cười không dừng được.
Cô biết chắc Giang Chi sẽ không đuổi theo mình, quần của anh đã bị cô cố ý ném ra thật ra, cãi thắng anh một lần làm cho tâm trạng của cô cực kỳ tốt, ngay cả cơm sáng cũng cảm thấy ăn ngon hơn rất nhiều, thậm chí còn suýt chút nữa ngâm nga hát.
Triệu Vân Tịch không thấy Giang Chi xuống dưới, kéo tay Đường Chi nhỏ giọng oán giận: "Chậc, thằng bé này cũng thật là, khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến, cơm sáng cũng không chịu xuống ăn!"
"Khó có được một kỳ nghỉ mà."
Đường Chi cười khoe khoang nói, vui sướng cắn thêm miếng trứng gà, chỉ cần tưởng tượng đến Giang Chi đang ngồi trong phòng xụ mặt ra, là cô cảm thấy rất khoan khoái.
Hừ.
Đây là cái giá mà anh phải trả cho việc bắt nạt cô.
Xứng đáng!
Chờ đến lúc cô ăn cơm sáng xong, Giang Chi mới thong thả đi xuống lầu.
Đường Chi giả bộ không nhìn thấy bộ mặt âm trầm của anh, sung sướng kéo tay Triệu Vân Tịch: "Dì Triệu, hay là chúng ta đi ra ngoài đi dạo một lát đi!"
Triệu Vân Tịch tất nhiên là đồng ý, hai người ăn ý vứt Giang Chi còn chưa ăn sáng lại trong nhà, cùng nhau đi ra hoa viên để tản bộ.
Chờ sau khi đi tản bộ xong, Tống Sơ Tuyết đã gọi điện thoại đến.
Ai có thể ngờ được: "Ngài Sủi Cảo" bỗng nhiên nổi tiếng trên Diệp Tử TV, câu từ đơn giản cùng với giai điệu tẩy não, chỉ trong một buổi tối đã kích thích tài năng sáng tác của rất nhiều blogger, tạo ra rất nhiều bản nhạc tương tự như "Ngài Gấu Trúc": "Ngài Dưa Hấu": "Ngài Bánh Bao", độ hot không hề giảm xuống.
Bên phía Diệp Tử TV đã tỏ vẻ sẽ chuyển tiền bản quyền sáng tác cho Đường Chi, hy vọng sau này nếu cô muốn sáng tác gì đó có thể ưu tiên lựa chọn đăng tải trên trang mạng của bọn họ.
Đường - âm nhạc gia - Chi mơ hồ cúp điện thoại.
Đây là…
Người ngồi trong nhà, bản quyền từ trên trời rơi xuống?
Cô treo điện thoại, nhìn phí bản quyền mới mẻ vừa được chuyển vào trong tài khoản của mình, cảm thấy quá vui vẻ, cho nên chạy đi tìm Giang Chi để khoe khoang.
Ai ngờ dê vào miệng cọp, tự mình dâng lên tận cửa.
Phòng của anh ở ngay sát phòng cô, Giang Chi khóa trái cửa lại, không thèm quan tâm đến chuyện phí bản quyền của cô có mấy con số, anh chỉ quan tâm hôm nay cô có mặc nhiều áo hay không, quan tâm cô có đủ ấm áp hay không, muốn kiểm tra cho cô một chút, nhân tiện hoàn thành nốt việc sáng nay còn chưa làm xong.
Đường Chi lên tiếng kháng nghị: "Anh không thèm quan tâm đến em, anh chỉ biết lo cho chính bản thân mình, anh là cầm thú."
Anh không giận mà còn bật cười, động tác mãnh liệt giống như muốn xả hết cảm xúc bị đè nén suốt một buổi sáng, Đường Chi thấy cô lên án không có tác dụng gì, đành dùng lại biện pháp xin tha: "Anh trai tốt, em sai rồi, anh cho em về đi nha."
Nói xong lại chớp chớp mắt hai cái, làm ra biểu tình ngây thơ vô tội.
Giang Chi khẽ nhếch khóe môi, thấy cô còn tâm tình để diễn kịch cùng anh, cũng không phải là thật sự không muốn.
Giang Chi lập kín miệng cô, giống như trừng phạt mà cắn lên môi cô: "Tự mình đốt lửa phải tự mình dập lửa."
Đường Chi đau đến mức nhíu mi, trong lòng hiện lên một câu hồng hồng đỏ đỏ hoảng hoảng hốt hốt khinh bỉ —
Câu thoại này quả nhiên là tuy muộn nhưng vẫn đến.
Dù sao đợt pháo (2) này là không thể không đốt, cô xấu tính cọ cọ lên người anh một chút, âm thanh mềm mềm mại mại, mang theo vài phần nũng nịu: "Hì hì, em đốt lửa như thế nào vậy?"
"Là như thế này? Thế này? Hay là như này?"
Giang Chi cúi người xuống, khóe môi hàm chứa ý cười dịu dàng: "Nếu em thích, chúng ta có thể thử hết."
Đường Chi bị anh hầu hạ rất thoải mái, vừa mơ mơ màng màng hưởng thụ, vừa nhỏ giọng càu nhàu trong lòng, ý của em là như thế này sao?
Nhưng lúc sau cô cũng không còn cơ hội để giải thích, quả nhiên thế giới của người trưởng thành toàn là kịch bản mà.
…
Ngày nghỉ ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua trong sự ngọt ngào và sung sướng, cảnh tượng ăn tết lẻ loi hiu quạnh mà Đường Chi tưởng tượng vẫn chưa diễn ra, ngược lại cô còn được trải qua một lễ mừng năm mới vui sướng.
Năm sau, Đường Chi lại tiếp tục chìm đắm vào trong học tập.
Khả năng thông hiểu của cô rất tốt, chỉ cần nói qua là có thể hiểu được, cũng có thể bỏ công sức diễn lại một cảnh rất nhiều lần, đến khi nào hoàn hảo mới thôi, chuyện này làm cho gia sư của cô vô cùng tán thưởng.
Cô sắp quay bộ phim mới tên là "Phiên bản tốt hơn của bạn", nội dung chủ yếu là quá trình trưởng thành trong công việc, trong kịch bản cũng không có mấy tình tiết máu chó thường thấy, kể về một phóng viên nghiệp dư tiến vào công tác trong một tòa báo, về việc thực hiện lý tưởng của cô ấy, hơn nữa trong quá trình làm việc làm việc với cấp trên lạnh lùng, hai người từ mối quan hệ ghét nhau như chó với mèo đến lúc nảy sinh tình cảm.
Đường Chi đóng vai nữ chính, cũng phải đi tìm hiểu một ít tri thức liên quan đến nghề phóng viên, đoàn phim cố ý mời phóng viên chuyên nghiệp tới để giảng dạy cho bọn họ.
Chờ đến khi chính thức tiến vào đoàn làm phim, mọi người cũng đã học xong hầu hết các tri thức liên quan.
Diễn viên đóng vai nam chính tên là Châu Đình, diễn vai cấp trên của Đường Chi.
Trong giới giải trí này không thiếu trai xinh gái đẹp, Châu Đình cũng rất đẹp trai, vóc người cao một mét tám mấy, thân hình có vài phần tương tự như Giang Chi, nhưng dáng người của Giang Chi thon chắc hơn một chút, anh ta nhìn về phía Đường Chi mỉm cười: "Xin chào cô."
Đường Chi cũng lễ phép bắt tay với anh ta, lại đi chào hỏi các diễn