Lúc chạng vạng, trong khoang xe yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
Giang Chi không nói lời nào, ngồi ở bên cạnh Đường Chi, giống như một Diêm Vương vậy.
Đường Chi đặt hai tay trên đùi, quy củ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, giống như một cô nhóc học sinh tiểu học rất nghe lời.
Cốc chè đậu xanh kia được đặt ở tay vịn, cô hít sâu một hơi, thử xoa dịu bầu không khí, nói:
"Cái ấy ấy... Em có thể giải thích..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói được nửa câu, cô quay đầu lại, đối mặt với gương mặt đen sì của Giang Chi, trong nháy mắt chợt biến thành trái bóng bay bị xì hơi, nhất thời đành ngậm chặt miệng lại.
Cô lừa Giang Chi, không phải chỉ vì muốn ăn cốc chè đậu xanh thôi sao?
Có đáng phải tức giận đến mức đấy không?
Hay là, thôi kệ, vẫn là nói lời xin lỗi đi.
"...Em sai rồi, anh đừng tức giận nữa mà."
Giang Chi có chút phiền não.
Vốn dĩ anh không nên để ý đến cô.
Ngay cả khi cô bị bỏ lại phía sau, những người trong tổ chương trình cũng sẽ đưa cô trở lại.
Nghĩ như vậy, chợt cảm thấy việc quay lại tìm Đường Chi của mình càng thêm buồn cười.
Anh cười lạnh: "Sai chỗ nào?"
Đại não của Đường Chi đơ mất một lúc.
Sai chỗ nào...
Sai... chỗ... nào...
Anh hai à, em chỉ là lễ phép nói một câu xin lỗi, anh lại coi là thật như vậy sao?
Nhưng nhìn anh bây giờ dường như đang thực sự tức giận, cô sợ muốn co vòi, ngoan ngoãn tự kiểm điểm: "Em không nên lừa dối anh, lén lút đi mua đồ uống lạnh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Qua khóe mắt cô thoáng nhìn thấy anh trai quay phim của mình đang cố nín cười, bả vai run run, chợt cảm thấy quê ngay tại trận, liều mạng nháy mắt với anh ta——
Tôi còn mời anh ăn chè đậu xanh, anh đừng có mà chỉ biết cười như vậy chứ, cũng không thèm nói vài câu hòa giải để làm dịu bầu không khí một chút!
Giang Chi vốn dĩ đang tức giận, nhìn thấy cô và anh quay phim ở đó nháy mắt cười hì hì, lửa giận trong lồng ngực càng lúc càng cháy bùng lên.
Tuy rằng nhiệm vụ trừng phạt khi trở về cũng là làm vì mình——
Nhưng điều khiến người ta tức giận nhất vẫn là trên đường quay trở lại tìm cô, thứ cảm xúc trào dâng lên được gọi là tự mình cảm động.
"Còn nữa đâu?"
Giọng nói của anh lạnh như băng, Đường Chi có loại cảm giác như đang nằm mơ mình trở về hồi còn đi học, lúc làm sai chuyện bị thầy cô lôi ra bắt làm bảng kiểm điểm.
Cô đã là người lớn như này rồi!
Còn phải làm bảng kiểm điểm!
Còn cái gì nữa đâu chứ?
Không đợi anh hay sao?
Chẳng lẽ, anh đã quay lại tìm cô?
Ánh mắt của Đường Chi thoáng cái sáng lên lấp lánh, như được tiếp thêm sức mạnh mà ngồi thẳng người lên:
"Anh đã đi tìm em sao?"
Giang Chi mím chặt môi không nói lời nào.
Như này là đã đi tìm rồi hay không đây hả?
Đường Chi trong lòng đấu tranh một lúc, lại thăm dò hỏi: "Không phải chứ, anh thật sự trở về tìm em á?!"
Trong giọng nói của cô tràn ngập sự hoài nghi, giống như việc anh quay lại tìm cô là một chuyện không có khả năng xảy ra vậy.
Giang Chi đột nhiên rất muốn chất vấn, có chuyện gì mà anh hứa chưa từng làm được đâu?
Ngoại trừ những chuyện mà Đường Chi nhất thời nổi hứng và những việc không có sự cho phép của anh mà bị giày vò đến rối tung rối mù kia ra.
Bất cứ điều gì mà anh từng đáp ứng, không phải đều nghiêm túc hoàn thành hay sao?
Sắc mặt của Giang Chi rất khó coi, không nói một lời.
Cho đến khi cánh tay bị chọc chọc bởi ngón tay thon dài kia.
"Haizz, anh giận thật đấy à."
"Xin lỗi, em sai rồi, em vẫn luôn đợi, không thấy anh trở lại nên em đã cho rằng, anh bỏ lại em, đi trước rồi..."
Đường Chi càng giải thích càng không có sức lực.
Giang Chi đáp lại rất cứng rắn, cố nén giận trong lòng:
"Đúng."
"Anh nên bỏ em lại mới phải."
Cũng không thể nói như thế được…
Đường Chi lại đành phải tiếp tục kiểm điểm, tiện thể vì mình mà giải thích:
"Vậy anh nghĩ thử xem, em là một nữ sinh yếu mềm kiều diễm như vậy, buổi tối ở trên núi rừng hoang vắng, nguy hiểm biết bao."
Giang Chi vẫn không phản ứng lại.
"Anh lại nghĩ thử xem, tổ tiết mục tịch thu điện thoại di động, em muốn thông báo cho anh cũng không có cách nào để thông báo—— Đúng, đều là tại anh ta, không cho em mượn điện thoại di động, tất cả đều là lỗi của anh ta!"
Đường Chi nhanh chóng đổ vỏ cho anh zai quay phim: "Không có điện thoại di động, lại không đợi được anh, em cũng không còn cách nào khác nữa mà."
Anh zai quay phim tự dưng phải gánh cả đống vỏ to đùng như vậy, cả người đều ngây ra.
Tui hổng phải, tui hổng có, tui oan uổng quá mà!
Đường Chi nháy mắt với anh ta——
Người anh em à, đống vỏ này anh cứ đội trước đi, chờ tôi qua cửa ải này rồi sẽ bù đắp cho anh!
Cô cho rằng lúc mình làm loại động tác nhỏ này rất kín đáo, nhưng nhất cử nhất động đều rơi vào khung kính cửa sổ xe ở phía đối diện.
Lồng ngực của Giang Chi kịch liệt phập phồng một hồi, sắp bị cô làm cho tức chết luôn rồi.
Tức giận với cô chính là tự mình đi chịu tội.
Ánh mắt của anh chợt trở lại vẻ lạnh lẽo, bầu không khí trong xe lần nữa trở nên nặng nề.
Đường Chi thấy anh ngoài lạnh trong nóng như vậy, lại rón rén cẩn thận mà chọc chọc anh.
Lần này Giang Chi không thèm để ý.
Cô lại đành phải dùng sức chọc chọc lần nữa.
Vẫn là phớt lờ.
Lời cũng đã nói đến mức này rồi, sao lại vẫn còn tức giận vậy chứ?
…
Sau khi xuống xe, quãng đường phải đi bộ ngược trở lại tầm hai mươi phút.
Đường Chi đói đến mức ngực dán vào lưng, vô cùng hối hận mà nghĩ, biết trước thì vừa rồi mình nên mua ít bánh ngọt lặt vặt để lót dạ rồi.
Cô vốn dĩ đã đi không được nhanh như Giang Chi, lại còn đói bụng nữa, thoáng cái lại tụt về sau, cách anh một đoạn thật dài.
Đường Chi cam chịu đi theo phía sau, nhịn không được lôi kéo anh zai quay phim của mình để bóc phốt: "Anh nói thử xem, người như anh ấy làm sao lại có bạn gái được chứ?"
Cô chấm điểm xấu cho Giang Chi vào cuốn sổ tay nhỏ trong lòng mình.
Đưa cô trực tiếp nhảy từ vách đá xuống, trừ mười điểm.
Vừa rồi ở trên xe dỗ thế nào cũng không dỗ được, trừ mười điểm.
Cùng với lúc đi đường hoàn toàn không lo lắng đến cảm nhận của cô, tự mình đi về phía trước, cứ đi rồi lại đi đến mất luôn cả bóng dáng——
Trừ một trăm điểm!
Chỉ cần mất tập trung một lúc thôi là đã không thấy Giang Chi đâu luôn rồi.
Đường Chi ngây thơ chạy về phía trước hai bước, đến ngã ba tách ra, nhìn sang hướng nào cũng không thấy bóng lưng của Giang Chi, hoàn toàn ngây người.
"Vừa nãy anh có nhìn thấy Giang Chi đi về hướng nào không?!"
Anh zai quay phim: "..."
Cho dù tôi có muốn nói thì cũng phải đợi nửa tiếng sau mới nhắc nhở cô được, nếu không sẽ bị khấu trừ tiền lương mất.
A——
Trừ một nghìn điểm!
Gã đàn ông chết tiệt này, đi nhanh như thế làm gì không biết, phía sau có hổ đuổi theo hay sao?!
Một tiếng sau, cuối cùng cũng chờ được Đường Chi trở lại biệt thự.
Rõ ràng đoạn đường chỉ khoảng hai mươi phút, vậy mà vẫn đi sai hướng, đi một vòng lớn, cuối cùng dưới sự nhắc nhở không đành lòng của anh zai quay phim mới tìm được đường về, cả người đều sắp mệt mỏi đến kiệt sức.
Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt đang rèn luyện trước máy chạy bộ trong phòng khách, nghe thấy tiếng đóng cửa, hai người đồng loạt thò đầu ra: "Đường Chi, em đã đi đâu thế, sao lại về muộn như vậy?"
Đường Chi cởi giày, mắt nhìn lướt qua Giang Chi đã vào bàn ăn, nhàn nhã ăn cơm, tức giận đến mức xương gò má như muốn bay thẳng lên trời.
"Lạc đường nên đi thêm một vòng." Cô miêu tả qua loa, Nhan Vô Ưu và