Chương này tặng nàng JenyTran3 nha ^^
Di Thiên đẩy Sở Ngạo từ từ về chỗ ngồi, hắn vẫn chưa nói lời nào kể từ nãy đến giờ, cô có cảm giác sợ hãi, giống như kiểu mèo con ăn vụng bị bắt tại trận ấy. Mới đi được vài bước, mắt Di Thiên bắt được một hình ảnh, cô dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đẩy Sở Ngạo trốn sau một bình hoa cao, sau khi nắm chắc bàn tay hắn để tránh trẻ em đi lạc, cô mới thò đầu ra nhìn hai người trong góc hành lang kia.
Ấy, đó không phải là Hoàng Ưng sao?
Hoàng Ưng đè một nữ nhân vào tường, chống hai tay sang hai bên để kìm nữ nhân kia trong vòng tay hắn, Hoàng Ưng từ trên nhìn xuống người phụ nữ, ánh mắt tức giận cùng bất đắc dĩ, trông như bọn họ đang cãi nhau. Di Thiên điều chỉnh tư thế để nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, đang loay hoay bỗng dưng mất đà, thiếu chút nữa là té vỡ mặt rồi may mà có Sở Ngạo nhanh tay lẹ mắt bắt được, hắn giúp cô đứng vững, sau đó Di Thiên có thể thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ đó.
Sặc, là Tôn Điệp Hạ!!!!
Đây là chuyện quái gì đang xảy ra vậy????
Hai người kia dường như không có phát hiện Di Thiên đang nấp đằng xa xem kịch vui, Hoàng Ưng lớn tiếng nói gì đó còn Tôn Điệp Hạ dùng sức đẩy hắn ra, hai người giằng co giày xéo nhau qua lại một lúc, Hoàng Ưng không báo trước mà đè Tôn Điệp Hạ vào sát tường, đặt xuống môi cô một nụ hôn sâu. Tôn Điệp Hạ ban đầu còn phản kháng nhưng có lẽ nụ hôn kia quá quyết liệt, cuối cùng cô thiếu dưỡng khí, cả người mềm nhũn mà ngả vào ngực Hoàng Ưng.
Di Thiên dùng tay che miệng, trợn mắt há mồm nhìn hai diễn viên kia diễn cảnh "bá đạo tổng tài cường hôn ta", cô mới xin nghỉ phép có mấy ngày mà tình tiết đại tướng quân đã thúc ngựa chạy xa vạn dặm như vậy rồi sao? Hết ngoài lề Chấn Phong quay lại đòi nối lại tình xưa bây giờ tới Hoàng Ưng với Tôn Điệp Hạ hôn nhau?? Tại sao??!!!
Rốt cuộc thì đây có còn là tiểu thuyết bà đây đã từng đọc không hả???
Một cái tát thâm thúy vang lên, Di Thiên nhìn lại hiện trường vụ án thì đã thấy một bên má của Hoàng Ưng sưng đỏ, còn Tôn Điệp Hạ hốc mắt đã đỏ lên, còn có thể thấy nước mắt chực trào ra, cô giận dữ trừng mắt nhìn Hoàng Ưng, sau đó quát lên câu gì đó Di Thiên không nghe rõ, Hoàng Ưng chỉ biết quay mặt đi chỗ khác, không thể nói ra một câu nào.
Cái này chính là "ngược văn" trong truyền thuyết đi?
Nhìn mặt cả hai đều đau khổ, giận dữ, tự trách cùng kìm nén, Di Thiên thật muốn biết có chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ.
Di Thiên còn đang định hóng hớt, đột nhiên bàn tay bị nắm chặt lại, quay đầu sang mới thấy Sở Ngạo đang chăm chú nhìn cô, môi mỏng kia khẽ phun ra một câu :
-Không có gì hay ho để xem đâu, đi thôi!!!
Di Thiên liếc mắt nhìn về hai người kia một cái, thấy trò hay cũng đã kết thúc rồi, Tôn Điệp Hạ định bụng quay lưng đi, nếu bây giờ cô còn ở chỗ này chắc chắc sẽ bị phát hiện, cô tiếc nuối chặt lưỡi một cái rồi đẩy Sở Ngạo đi mất. Lúc trở lại bàn ăn, Di Thiên ngoài ý muốn mà thấy được Chấn Phong cùng Y Nhã, còn có Quách Hùng với Minh Nguyệt cũng ở đó. Cô gật đầu chào một cái rồi ngồi xuống, lúc này cô mới nhìn đến một người phụ nữ lạ mặt ngồi gần Quách Hùng, cô nghi hoặc nhìn bà ta một lát, cứ có cảm giác người này giống giống ai ấy nhỉ.
Y Nhã nhẹ nhàng