Di Thiên trốn sau một cái bàn, khi tiếng bước chân càng đến gần thì cô cúi người càng thấp, sau bao nhiêu năm kinh nghiệm len lỏi, trốn chui trốn nhủi nằm vùng các kiểu, bản năng của cái mạng già này cho biết, chỉ cần cô ngọ nguậy phát ra một chút âm thanh hiển nhiên sẽ là...cá nằm trên thớt!!!!
-Đi ra ngoài!
"Ông chủ" quát lên một tiếng, hai người đàn ông kia lập tức dạ dạ vâng vâng, nhanh chóng lúi cúi biến khỏi chỗ này. Di Thiên tim đập nhanh hơn, tuy chưa chắc là hắn đã phát hiện ra cô, nhưng cảm giác đối mặt với một kẻ cực kì nguy hiểm, hơn nữa lại gần như vậy làm cô có chút hoảng sợ.
Tiếng bước chân dừng lại, Di Thiên đoán là hắn đang đứng xem xét thứ gì đó, cô liếc qua xung quanh phạm vi căn phòng, xem có chỗ nào chạy được không? Đang còn nghĩ ngợi trốn thoát bằng cách nào, một âm thanh từ phía đỉnh đầu vang lên :
-Còn trốn nữa? Mau ra đi.
Di Thiên lông tóc dựng đứng, một dòng điệm chạy dọc sóng lưng, trong lòng thầm mặc niệm "Anh hai à, đừng phát hiện ra em. Thần linh ơi, nhầm thôi mà nhầm thôi!!!"
Một loạt âm thanh bén nhọn xuất hiện, Di Thiên chớp mắt nhận ra đây là tiếng thủy tinh va chạm vào nhau, một tia sáng xẹt qua, cô tức khắc bật người nhảy ra phía sau. Ngay khi cô vừa rời khỏi chỗ ẩn nấp, những dòng chất lỏng xanh xanh đỏ đỏ thay nhau đổ xuống, ướt đẫm một mảng nền nhà. Tiếng xèo xèo như trên chảo nóng, nền nhà tỏa ra một làn khói trắng...
Thanh niên này chơi lớn thật đấy!!! Nếu mà lúc nãy không phản ứng nhanh thì...
Sunsilk xin hân hạnh tài trợ chương trình này!!!
Nếu đã phát hiện ra thì không còn cách nào khác, Di Thiên ngước mặt lên nhìn xem dáng dấp hắn như thế nào, khuôn mặt quấn kín băng hiện ra trước mắt, cô đứng ngây ngốc nhìn trong 3s. Là hắn à? Sao mọi chuyện càng lúc càng rắc rối vậy???
Nam nhân quấn băng đứng nhìn cô một lúc, sau đó hắn chậm rãi mở từng lớp băng ra. Di Thiên rất kiên nhẫn đứng quan sát, đến khi khuôn mặt dần lộ ra, cô mới gọi là bị hù đến bay mất ba hồn bảy vía.
Vĩ Mặc???
Cái quái gì đang diễn ra trên cái thế giới này vậy??? Ai đó trả đĩa bay lại để bà về hành tinh của bà đi!!!
-Anh...anh là ông chủ ở đây à?
Di Thiên không thể tin mở miệng hỏi, thế quái nào lại trùng hợp như vậy được?
-Cái đó cô còn phải hỏi sao?
Hóa ra cô đã bị tính kế ngay từ đầu. Ngay cả cái trò chơi sát hại người khác kia cô cũng bị hắn một tay kéo vào. Nhưng mà... tại sao chứ?
-Chuyện của Tử Duệ...cũng là anh làm?
Vĩ Mặc phì cười, vươn vai tỏ vẻ bất lực "Biết làm sao được? Tôi vốn định cho y dằn vặt đến chết, không ngờ lại hợp với gien dị biến, kết quả thì như cô thấy đấy"
Di Thiên hít một ngụm khí, cảm giác người bình thường mình quen biết lại có thể là người thao túng mạng sống kẻ khác thật sự quá kích thích rồi. Quả nhiên trong cái tiểu thuyết 3 xu này không ai là người bình thường cả!!!
Vĩ Mặc thấy Di Thiên đứng bất động, nếu cô không động thì hắn sẽ là người ra tay trước. Vĩ Mặc chống một tay lên bàn để nhảy qua, giọng điệu thập phần cợt nhả :
-Di Thiên, lần này cô chạy không thoát đâu. Sở Ngạo của cô chắc hẳn đang vui vẻ với Mạc Quân Ly rồi nha~.
Di