Dưới sự cứng rắn từ chối, kiên định phủ quyết và năn nỉ thảm thương được về nhà của Di Thiên, dì Trần mới buông tha giữ cô ở lại. Trước lúc lên đường còn kiên quyết níu kéo, dặn dò cẩn thận một phen, lấy khăn lau nước mắt nhìn hai người một lớn một nhỏ lên tàu điện ngầm.
Di Thiên sau khi thoát khỏi hoàn cảnh "mẹ tiễn con gái về nhà chồng" này thì thở phào một hơi. Mấy ngày nay cô phiền chán không thôi, bọn họ hiếu khách như vậy có chút không được tự nhiên, dù sao cũng là người lạ mà lại để cô động tay động chân vào sổ thu chi. Nghĩ mãi vẫn không ra lí do nào thích hợp, cô vẫn là nên ném ra sau đầu thì hơn.
Nhìn khung cảnh lướt nhanh qua trước mắt, Di Thiên một tay ôm Shinji bỏ ngoài tai những lời bàn tán xung quanh:
-Nhìn xem! Còn trẻ như vậy...
-Đúng là trời sinh xinh đẹp thật có công dụng a!
Mấy người phụ nữ nhịn không được âm thầm khinh thường, cái loại bình hoa chuyên câu dẫn đàn ông thật đáng ngưỡng mộ, còn sinh ra dã chủng, đúng là loại người không có giáo dưỡng.
Cô khẽ thở dài : "Ai nói chỉ có thiếu nữ 18 mới hay mơ mộng? Thời đại bây giờ đến những phụ nữ gần đất xa trời kia độ ảo tưởng cũng là trình độ cao rồi a!" Cô cảm thấy mình già đi rồi, không còn bắt kịp thời thế nữa.
Đứng trước cổng nhà quen thuộc, Di Thiên trừng mắt nhìn những tên áo đen đứng trong sân. Khi phát giác ra cô thì họ đồng loạt cúi đầu, tỏ vẻ cung kính.
Từ khi nào nhà cô thành nơi công cộng vậy? Với lại kĩ năng mặt dày tự nhiên xâm phạm gia cư bất hợp pháp này cũng luyện đến đẳng cấp vô địch rồi sao?
Họ rất thành thục mở cửa, hướng tay mời cô vào. Di Thiên có cảm giác như đi vào nhà hàng năm sao chứ không phải là nhà mình.
-Cô đã về?
Bước vào phòng khách là lúc cô chứng kiến cảnh đẹp ý vui. Người hầu rất tự nhiên pha cho người đàn ông đang tiêu sái ngồi yên vị trên ghế một ly cà phê đen, khói còn nghi ngút. Nhìn đến tay hắn, ờ, ly của cô, báo của cô, ghế salon cũng của cô, không thể nghi ngờ là cà phê cũng của cô nốt.
-Từ lão đại, đây là nhà tôi!
-Ân.
Thái độ hiển nhiên "đương nhiên là tôi biết" của Từ Thịnh làm cô phát hỏa. Còn một bộ dáng thảnh thơi như vậy? Sao đồ của tôi anh không mặc luôn đi?
Hiện tại xung quanh đều là người của hắn, từng lời chửi rủa muốn phun ra lại bị Di Thiên nuốt vào, nghẹn ứ ở họng. Cô cũng không muốn có một cái kết thập phần mỹ mãn vào lúc này, cư nhiên là chết không nhắm mắt.
-Hôm nay rồng đến nhà tôm, Từ lão đại có gì muốn nói?-Rất tự nhiên ngồi xuống đối diện, kêu thêm một ly trà nóng, nếu hắn xem nhà cô của nhà hắn thì cô xem người hầu của hắn thành ôsin của mình.
Từ Thịnh liếc mắt qua nhìn Shinji, đang thở phì phò, nước miếng chảy xuống cằm, miệng còn đầy những bong bóng nhỏ to, một bộ dáng ghét bỏ hiện lên trên mặt.
-Tôi nghe nói cô bị ám sát.
Vâng, tôi về đến đây luôn anh mới nghe tin tôi bị ám sát, chuyện của cả tuần trước rồi đấy, có phải thông tin bị tắc nghẽn giữa đường rồi không?
-Cảm ơn đã quan tâm, tôi cũng nghe nói chuyện đó mấy hôm trước.
Như không nhìn ra giọng điệu châm chọc của Di Thiên, sau một lúc im lặng, Từ Thịnh chậm rãi mở lời:
-Chắc cô cũng biết chuyện của hắn.
Tầm mắt vẫn dừng tại vị đại nhân nào đó đang mút tay.
-Đương nhiên biết... "còn rõ hơn cả anh ".
-Cứ để cô chăm nom hắn sẽ nguy hiểm cho cả hai, chuyện này cứ giao cho tôi xử lí .
Di Thiên chấn kinh, Từ Thịnh định thò một chân vào chuyện này sao? Dù gì thì có liên quan viền rìa gì tới hắn đâu? Chẳng lẽ vì Shinji một bộ dáng "không giống lông cũng giống cánh" với hắn?
Từ Thịnh trầm mặc, kì thật hắn cũng không vừa mắt tên nhị thiếu gia ra tay với chính ruột thịt của mình. Kenshin thừa biết anh mình không thể tranh giành cũng không có ý định đó nhưng cũng không chừa một con đường sống. Dạo gần đây lại có vẻ "quan tâm" tới thị trường khu vực, chắc hẳn đang định đóng một nhánh ở nơi này, anh không thể tiếp tục làm lơ sự uy hiếp như vậy được.
-Anh đừng làm tôi thất vọng! –Nói xong đưa đứa nhóc tới trước mặt hắn.
Người hầu một bên thuần thục nhận lấy, lại cười khách khí :
-Tiểu thư yên tâm, lão Mộc cũng tham gia lần này!
Di Thiên gật đầu, tỏ vẻ đã biết, Từ Thịnh hợp tác với Mộc Linh hiển nhiên chân thực hơn hợp tác với Chấn Phong.
Từ Thịnh nhìn cô, cái nhìn như muốn đem cô lột trần làm Di Thiên khẽ rùng mình một cái. Có gì trên mặt cô sao?
Hắn mấy ngày nay cũng không tra ra được