Sáng sớm tinh mơ, trên con tàu buôn đầy ắp người, từng tiếng trả giá,ra giá huyên náo khắp một vùng. Trên lan can tàu, một cô gái trẻ tựa người vào, gió hất bay mái tóc xoăn uốn nhẹ phần đuôi, bồng bềnh như thác nước nhẹ nhàng chảy xuống. Mặt trời dần dần ló dạng, tạo thành một khung cảnh tuyệt mĩ.
Một phụ nhân thấy người lạ, buồn miệng hỏi:
-Cô gái trẻ, mới tới sao?
Di Thiên xoay người lại, thấy có người bắt chuyện, dành cho phụ nhân một nụ cười thật tươi:
-Vâng, tôi muốn đi đến vùng biển S.
Không kiêu ngạo, không siểm nịch, làm cho phụ nhân cảm giác rất tốt : "Tốt, tốt, tuổi trẻ nên đi chơi cho thoải mái" Nói xong không đợi Di Thiên trả lời, nhấc chân rời khỏi.
Sau khi phụ nhân rời khỏi, nụ cười trên môi Di Thiên lập tức biến mất, khuôn mặt trầm xuống. Xem ra cô không nhầm, thật sự không nhầm. Đây là chuyện gì? Cô tới đây từ sớm, âm thầm đánh giá con tàu một phen nhưng lại thu hoạch ngoài ý muốn, những người trên tàu này có gì đó rất lạ. Rõ ràng là tàu buôn thủy sản nhưng những kho hàng vác lên không có mùi vị của nước biển hay những con buôn này làn da rất trắng, không giống những người lớn lên trên vùng biển. Người phụ nhân lúc nãy, cô quan sát rất kĩ, vết chai trên tay kia, là người lâu năm dùng súng, là loại đoạn 5.2 ly, dù trên mặt là tươi cười nhưng tuyệt đối là trong lòng đang thầm đánh giá cô.
Họ là ai? Tại sao phải giả làm con buôn? Đột nhiên cô có cảm giác không lành. Haizz, chắc là trời bắt đầu trở gió rồi.
Quả nhiên dự cảm hình thành sau 13 năm tu luyện của cô không sai, lúc cô đang dùng bữa chiều trong sảnh ăn thì tiếng súng vang lên, mọi người hét lên, bỏ chạy bốn phía. Di Thiên lập tức chui xuống một góc, tinh quang bắn ra bốn phía. Tiếng súng càng ngày càng gần, sau đó là một đoạn đọ súng lệch trời đất. Theo như một hồi quan sát, cô rút ra kết luận: "À, đã để mọi người đợi lâu, đây là truyền hình trực tiếp kênh S00-M1, tại hiện trường lúc này có 2 bên đọ súng rất chi là hăng say, bỏ quên luôn cả tôi".
Cô thầm chú ý đến những tên mafia trên ngực trái có đeo một kí hiệu gì đó, xa quá cô không nhìn rõ. Nhưng từ kĩ thuật, tài năng hay độ phản xạ, chính xác đều không thể coi thường, có thể nói là áp đảo phe còn lại. Uầy, nếu họ là đặc công thì hay rồi, Di Thiên không cần phải lo nữa. Chậc, đáng tiếc, đáng tiếc a.
Được rồi, quan sát và im lặng không phải tác phong của cô, phải góp vui chút thời thế mới loạn ha! Tìm đến một cái xác gần đó, cô nhặt lên một cây shortgun, không nhanh không chậm lên đạn, từ trong góc bắn ra, từng tên vest đen ngã xuống, đến lúc nhắm mắt vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
Dường như bọn chúng cảm giác sự khác thường, trực tiếp