Ánh nắng sớm ôn hòa bên ngoài cửa sổ như vui mừng nhảy nhót, Di Thiên tay nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, tia nắng tức khắc lọt vào, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nét cười dịu dàng. Cô hít một hơi, hài lòng với hương vị tươi mát sáng sớm này.
Trên chiếc giường, nam nhân đang say giấc, tiếng hít thở đều, trầm ổn, hiển nhiên ngủ rất an tâm. Bên cạnh là một chậu nước đầy máu, ẩn hiện trong lớp áo mỏng kia là vết quấn băng chằn chịt, khắp thân thể đều băng cầm máu qua một lượt.
Nhìn người đàn ông ngủ trên giường, cô thật sự muốn thổ huyết. Anh ta thì hay rồi, ngủ ngon lành như vậy. Còn cô bây giờ toàn thân đau nhức a, nhất là tay, chắc là sắp rụng luôn rồi.
Bốn giờ sáng, Di Thiên bị đánh thức bởi một tiếng động lớn ở dưới nhà, tưởng có ăn trộm liền nhanh chóng chạy xuống xem tình hình. Không ngờ gặp X một thân toàn máu dựa vào cửa, trên người rất nhiều vết chém, vết đạn cũng không thiếu. Cô hốt hoảng, ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ hắn vào nhà, để nằm tạm trên sô pha, còn mình thì nhanh chóng lau vết máu ở cửa, vết máu rất dài, phải tốn một phen công sức mới làm mất đi vết máu trước cổng, hẳn là hắn bị truy đuổi rất lâu đi.
Đặt quần áo sạch một bên, Di Thiên giúp hắn cầm máu, mở từng cúc áo ra, để lộ cơ thể rắn chắc,cơ bụng rõ ràng, làn da màu đồng tôn lên vẻ nam tính mãnh liệt. Cô thở không gấp, mắt không chớp, tim không đập nhanh cầm khăn lau thân thể hắn, rồi quấn băng cầm máu. Ờ, vấn đề là áo còn tự nhiên mở được, chứ quần thì...
Bình tĩnh, bình tĩnh... không thấy gì hết...không thấy gì hết!!
Di Thiên nhắm tịt mắt cởi quần hắn ra, luống cuống cầm khăn lau sơ qua đùi cùng chân. Song lại vụng về băng bó lên những vết thương. Cô vội vàng mà không nhận ra, bạc thần dưới lớp mặt nạ khẽ nhếch lên.
Di Thiên sau khi xong việc lại liếc mắt qua khuôn mặt, tự hỏi không biết mặt hắn có bị thương không. Nhưng nhìn cái mặt nạ vẫn nguyên vẹn, hay là thôi đi.
Hậu vấn đề này là X an ổn ngủ ngon lành, còn tay cô hiện giờ còn đang run run.
Chết tiệt! Lúc đỡ hắn về phòng mới biết, hắn vừa cao vừa nặng. Thân thể mỏng manh của cô thiếu chút nữa bị ép chết.
Đang phân vân không biết có nên để hắn ở lại một mình không, lỡ đâu phát sốt thì nguy to. Nhưng là bây giờ Di Thiên có việc phải đến công ty .Lão già Quách Hùng kia không biết giở chứng gì bảo cô tới công ty LD một chuyến. Còn biện hộ cái gì mà nhà đầu tư cần gặp chủ tịch này nọ lọ chai.
Nhìn X khỏe mạnh như trâu, sức lực như bò kia, chắc hẳn sốt không chết đâu nhỉ. Cứ quyết định để hắn ở nhà đi. Có gì cô có thể lo hậu sự mà =))
Lên chiếc xe Ferrari quen thuộc, Di Thiên cảm động xém chút nữa chảy nước mắt. Sau vụ anh hùng nhảy cầu hôm bữa, đinh ninh là đôi ta chia tay nhau từ đây rồi, không ngờ cảnh sát đem ẻm về trả lại cho cô, còn dặn dò lần sau phải cẩn thận. Ngay hôm sau đó cô liền đem nó sơn lại đồng thời tu sửa một phen, cải tiến thêm liền biến nó thành một "hung thần xa lộ" a. Dù gì cô cũng rất vừa ý chiếc xe này.
Lúc bước vào cửa công ty liền có người đến đón, không ai khác chính là người đã thay mặt Di Thiên thông báo di chúc của Hạ Uyên hôm tổ chức buổi tiệc, Hạ Minh, là anh họ của bà.
-Cậu! –Di Thiên rất lịch sự đưa tay ra.
-Lâu quá không gặp con- Hạ Minh bắt tay cô, cười đúng chuẩn kinh doanh.
Hai người song bước lên phòng chủ tịch hội đồng, Hạ Minh bảo Di Thiên ngồi xuống, cũng không lãng phí thời gian liền đưa một xấp hợp đồng trước mặt cô. "Đây là hợp đồng của một số đối tác của công ty, cháu xem qua một chút đi".
Di Thiên mắt cũng không them liếc đến đống nháp kia, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Minh, sau một lúc, cô mới nói chuyện
-Cậu, con không hề muốn kế thừa công ty. Con còn quá nhỏ.
-Không sao, đi theo cậu một thời gian con sẽ quen thôi.
Hạ Minh hai tay đan vào nhau, ngồi đối diện cô, trả lời rất nghiêm túc. Mặc dù ông ta cũng không phải hạng tầm thường, cũng là một con cáo già gian thương, nhưng sự trung thành với LD này, là thật.
-Nếu con nói con sẽ nhường công ty lại cho cậu.
Hạ Minh sững người, không khí trầm mặc, hai người không ai nói gì. Di Thiên rất kiên nhẫn chờ ông ta trả lời, miếng thịt béo dâng đến miệng chỉ có kẻ ngu mới không nhận, mà Hạ Minh, đương nhiên là không ngu.
-Con nói thật?
-Đúng! Chỉ là...con muốn có 20% cổ phần của công ty.
Dù là ai đi nữa, cũng đừng mơ chiếm được tiện nghi trên người cô.
Hạ Minh tiếp tục im lặng, ông ta đang tính toán thiệt hơn, 20% tuyệt không ít, công ty càng phát triển thì Di Thiên càng lời, đứa cháu này, cũng quá giảo hoạt rồi.
Ông ta không nói gì nhưng cô đã biết đáp án, cũng không vội dọa chạy ông ta, cô liền mở giọng:
-Cậu suy nghĩ đề nghị của con một chút. Nếu cậu đồng ý, hãy đem một bản hợp đồng đến, con sẽ kí. Con sẽ ngồi đây chờ, thời hạn là 2 tiếng!
Di Thiên cười tuyệt đối là ngây thơ. Nhìn không ra cô