Gió từ biển lùa vào, thật mạnh mẽ tựa hồ dọn đường cho một cơn vũ bão sắp quét tới. Hàng cây xào xạc lay động, trăng trên đỉnh đầu ánh sáng mờ ảo càng làm không gian thêm kì dị, tiếng cú đêm trong đêm tối đặc biệt thê lương, đêm nay là một đêm đặc biệt...
Khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm...
Một thân ảnh đang thắt dây thừng lên một nhánh cây, dưới chân người đó là một cái xác nữ sinh, mắt trợn trắng, máu từ hốc mắt, lỗ tai và miệng còn đang rỉ ra, trên mặt cô ta là hàng nghìn dấu vết cào xước, thâm tím hệt như bị nhiễm kịch độc, kim chỉ xâu miệng cô ta thành hình một cái khóa kéo, lỗ tai cũng bị bịt kín bằng nhiều cây kim thêu, cổ bị một vật sắc nhọn đêm xuyên qua, thân thể đồng dạng bị cắt đứt nhiều chỗ chỉ chừa lại một ít thịt níu kéo.
Nữ sinh này chính xác là Quan Nhiên.
Người đó đang chuyên tâm vào việc treo Quan Nhiên lên hiển nhiên không biết mọi việc mình làm đã sớm bị người khác phát hiện. Ngay lúc y đang nâng cái xác lên, một ánh đèn chíu thẳng vào mặt làm y phản xạ vứt cái xác xuống lấy tay che mắt.
-Ngại quá. Tôi lỡ phá hủy thời gian vui vẻ của cậu rồi.
Y cố gắng nheo mắt, tuy không thấy gì nhưng nghe âm thanh cũng đoán được là ai, tránh đi ánh sáng kia, liền có nhiều ánh sáng khác chiếu vào, tất cả mọi người đều đang ở đây, kinh ngạc há hốc vì cảnh trước mắt này.
-Các cậu không bất tỉnh?
Di Thiên cười cười, một bộ dáng bất đắc dĩ nhún vai:
-Không trách được. Lúc trước tôi cứ nghi hoặc, dù tôi cố gắng tỉnh táo thế nào cũng chìm vào giấc ngủ hóa ra ngay từ đầu đã bị bỏ thuốc để cậu có thời gian "làm việc" a.
Người đó không chút chột dạ vì bị phát giác, ngược lại tựa tiếu phi tiếu nhìn Di Thiên:
-Cậu phát hiện ra tôi từ khi nào?
Di Thiên cũng không keo kiệt liền trả lời y:
-Ban đầu tôi cũng bị cậu lừa nhưng sau khi tôi phát hiện cái xác của cô giáo lớp 2-2 tôi đã nghi ngờ.
Người đó ngửa mặt lên trời, cười ha hả:
-Tôi nên giết cậu trước tiên mới phải!!
Những học sinh sợ hãi lùi từng bước, có vài người còn không thể tin vào mắt mình, tay cầm điện thoại run run, giọng nói không còn bình thường được nữa:
-Nguyên...Nguyên Kỳ, tại sao lại là cậu? Không phải cậu đã chết rồi sao?
-Tôi không chết!
Nguyên Kỳ thực bình tĩnh, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi người Di Thiên.
-Nói láo! Rõ ràng cậu đã bị treo cổ ở trong căn nhà kia rồi mà.
Nguyên Kỳ thật khinh thường nhìn vào đám học sinh, một lũ ngu ngốc.
-Cứ có ai ăn mặc giống tôi thì đều là tôi sao?
Nói đoạn, nghiêng đầu qua nhìn Di Thiên thực ôn nhu:
-Cậu biết người đó không phải là tôi đúng không? Cho nên cậu mới một lần nữa kiểm tra cái xác đó.
Hóa ra là cô ấy có lên đó thật, y bị lừa thật ngoạn ngục. Tuy lúc chiều không nghe bọn họ bàn tán cái gì, nhưng nhìn sắc mặt và biểu cảm của đám học sinh này thì biết Di Thiên đã đoán ra gì đó, máy nhiễu sóng cũng đã hết tác dụng, y liền tối nay ra tay, không ngờ...
-Tại sao cậu đoán được? Tôi đã chọn người có thân hình rất giống tôi rồi đấy!
Nguyên Kỳ một mặt nghi vấn hỏi, y phải hỏi cho rõ cuối cùng mình sơ hở chỗ nào.
Di Thiên nhìn vào khuôn mặt thực vô hại kia, nhịn không được nuốt nước bọt:
-Bởi vì tôi không tìm thấy đầu của cậu!
Di Thiên không thể nói, cô là đội trưởng đội đặc công cho nên đối với tình trạng sức khỏe của cấp dưới không thể không nắm chắc, tuyển chọn lính mới là công việc thường ngày của cô, chỉ cần bọn họ cởi áo ra thì ít nhiều cô sẽ đoán ra được chỉ số cơ thể của họ. Tuy cái xác không còn toàn vẹn nhưng chỉ số các bộ phận đó cùng Nguyên Kỳ hoàn toàn bất đồng. Di Thiên chú ý Nguyên Kỳ vì chỉ số của cậu ta thấp đến đáng thương, là một người yếu hơn cả con gái. Vậy mà tại sao cậu ta có thể làm được như thế chứ?
-Chỉ có vậy? -Nguyên Kỳ không tin.
Đúng là ban đầu chặt đầu nam sinh đó để cho mọi người tin rằng y đã chết giống như những nạn nhân trước, nhưng y không tin Di Thiên đã tìm đầu của mình khắp khu nhà. Đầu của nam sinh đó mình tùy tiện vứt vào một nồi canh trong phòng ăn cũng bị Di Thiên phát hiện sao? Còn về tạo ra một cái xác khác thì đơn giản ghép vài bộ phận của những cái xác trước là được.
Di Thiên, người này rốt cuộc là ai? Phải biết những kế hoạch này không phải một nữ sinh có thể nhìn thấu.
-Còn...tất cả những người đã chết đều liên quan tới Quan Nhiên, bọn họ đã từng bắt nạt cậu, phải không?
Cái này là đêm bị trói cô nghe nữ sinh kia kể lại. Vừa nghe xong cô liền chắc chắn hung thủ là ai.
Nguyên Kỳ nghe xong, từ cười khục khục đến điên dại, ánh mắt tà ác quét qua tất cả một lượt:
-Phải, tất cả bọn họ nên chết hết đi!
Mọi người ánh mắt nhìn y không còn nhìn một người nữa, mà là nhìn một tên tâm thần, lấy giết người làm vui, lấy giết người làm thỏa mãn .
-Chỉ có vậy mà bọn họ phải chết? Cậu điên rồi!
Nguyên Kỳ cười, tiếng cười nồng đậm chua xót:
-Câm mồm!!! các người là tôi thử xem. Thử ăn những thứ người khác nhai rồi nhả xuống giày họ xem, thử bị lột sạch đồ rồi bị tạt nước lau nhà vệ sinh đi, thử bị ép mặc đồ con gái rồi bị chụp ảnh làm vui xem, thử bị ép khẩu giao với thằng khác xem...
Y càng nói giọng nói càng chấn động, Di Thiên không