Tiếng vũ khí va chạm vang lên tứ phía, Di Thiên đứng dựa vào thang máy, im lặng quan sát tình hình. Trận chiến đã bắt đầu rồi nhưng bên phía cô không một chút động tĩnh, xem ra Chấn Phong nuôi con át chủ bài này đợi tình hình khó khăn mới ngửa ra a.
Nhìn qua tấm kính thủy tinh trong suốt, Di Thiên thấy phe của Từ Thịnh đang thắng thế áp đảo, mà bên kia Sở Ngạo không cần nói cũng biết kết quả. Tâm lý đang chuẩn bị sẵn sàng thì đuôi mắt thấy một tên lính ngã xuống không tiếng động nới góc khuất.
Đến rồi!!!
Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất có thể đưa hai tay xuống đùi, rút ra hai khẩu súng ngắn để ở đó, nhắm thẳng bóng đen vừa mới vút qua, hàng loạt phát súng vang lên. Bóng đen giật mình, thân mình vừa chuyển tránh né tất cả, lộn vài vòng rồi tiếp đất. Đến lúc bóng đen ngước mặt lên vừa lúc đối diện với tầm mắt Di Thiên. Cả hai đồng loạt sửng sốt.
Di Thiên?!!!
Tôn Điệp Hạ?!!!
Cái quỷ gì vậy? Thế quái nào mà Tôn Điệp Hạ lại xuất hiện ở đây? Kịch tình rẻ tiền còn biết lừa gạt nữa!!
Cả hai đình chỉ động tác, Tôn Điệp Hạ nhìn từ trên xuống dưới Di Thiên một, sau lại như nhẹ nhàng thở ra một hơi:
-Hóa ra em không sao.
Di Thiên nhanh chóng hiểu ý câu nói này, chuyện hai lớp đi du lịch gặp chuyện không may ai ai cũng biết, một số chết thảm một số mất tích số còn lại không biết vì lí do gì rơi vào trầm mặc, một chữ cũng không chịu nói. Và cô vừa vặn rơi vào số mất tích a~.
-Chị theo phe Thiên Hổ?
Di Thiên không hẳn là nghi vấn mà là khẳng định. Tuy có chút không nắm rõ sự thật này nhưng cô cần xác minh một chuyện.
-Không rõ ràng sao?
Tôn Điệp Hạ khẽ cười, cô cũng khá ngạc nhiên khi đối đầu với Di Thiên tại chỗ này, vậy Di Thiên sẽ theo ai đây? Sở Ngạo hay Từ Thịnh? Không đợi Di Thiên kịp phản ứng, Tôn Điệp Hạ lao lên, một cước tấn công.
Di Thiên vứt ngay mấy cái suy nghĩ với mấy lời chửi rủa tình tiết kia ra sau đầu, tập trung ứng phó. Nói gì đi nữa hai người đang là địch nhân, lơ đãng một tí là báo một suất canh mạnh bà không thể chối cãi a~.
Tôn Điệp Hạ với Di Thiên phải đánh giá là cùng một dạng, họ chiến đấu tốc độ với kĩ thuật, không đụng tới sức mạnh. Di Thiên vừa đánh vừa đem Sở ngạo cung phụng lên chín tầng mây. Mẹ nó, hắn thật sự là thánh nhân trong chốn nhân loại à, đến đối thủ của cô là Tôn Điệp Hạ cũng biết, người ta mạnh như thế nào cần loại đối thủ gì hắn cũng biết.
Đệch, con đường trở thành quân nhân dẹp tan hắc đạo thật sự là quá xa vời T.T
Hai người hăng máu đến quên béng thời gian, dù mồ hôi thấm ướt một thân vẫn gắng sức hạ gục đối phương, thiết bị truyền âm của Tôn Điệp Hạ vang lên ba tiếng tít rất nhỏ, đây là ám hiệu rút lui. Song tuy tiếc nuối nhưng cô nhìn thoáng qua Di Thiên một cái rồi xoay lưng bỏ chạy.
Di Thiên đuổi theo, mắt thấy bên ngoài tấm kính trong suốt kia có máy bay chiến đấu, hướng tầng của cô đang đứng phóng hỏa lực. Cô cả kinh, ánh sáng lóe lên, một tiếng nổ ầm trời vang lên, trước khi nhắm mắt cam chịu cô tuôn ra một loạt chửi thầm "Chấn Phong, tên khốn kia, mi chơi lớn như vậy làm gì, [email protected]!#@$#$%$#" Một cánh tay vòng ngang eo cô kéo cô vào thang máy, Di Thiên cứ nghĩ kết thúc rồi liền cảm nhận một trận khô nóng ập vào từ sau lưng, tiếng đồ vật ầm ầm đổ nát, tiếng gương vỡ kèm theo tiếng xé gió bay tứ tung, sau cả người cô nhẹ bẫng. Cô mở mắt ra thấy Tôn Điệp Hạ thở hồng hộc, tay còn để trên người cô. Di Thiên gần như ngay lập tức phản xạ "Cảm ơn".
Tôn Điệp Hạ cười yếu ớt "Ráng giữ mạng, chuyện chúng ta chưa xong đâu".
Ngay lúc thang máy ở ra Tôn Điệp Hạ lao ra ngoài, Di Thiên theo sát phía sau, ánh sáng đột nhiên chíu thẳng vào mắt làm cô có chút khó chịu, gió nhanh chóng lùa vào từ bốn phương tám hướng, Di Thiên mới nhận ra cô đang ở trên sân thượng.
Từ trên cao quang cảnh không bị thứ gì cản trở này nhìn xuống, Di Thiên mới bi tráng nhận ra, cuộc chiến này có bao nhiêu đẫm máu. Máu phía dưới đã đỏ một mảng, trên không lại có những chiếc máy bay chiến đấu đang đối đầu, bắn nhau, vỡ nát, nổ tung, cứ thế lập đi lập lại.
Không thể nghi ngờ, giống hệt một cuộc