Di Thiên tay nâng ly rượu nho, tâm lí vui vẻ mà thưởng thức, lâu lâu còn bồi thêm một ánh mắt khoái trá cho Y Nhã. Hiện tại khách mời còn đang ra ra vào vào, Ngưu tiểu thư rất luận lí thành chương mà tiếp đãi Chấn Phong, thân cận mà không ai có thể phản bác bất kì điều gì, nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Y Nhã, Di Thiên thiếu chút nữa vỗ tay bật cười thành tiếng.
Em gái đáng yêu à, em không cần lo, Chấn Phong làm sao lên được chức nam chính? Đơn giản vì hắn bá đạo, đẹp trai và CHUNG TÌNH. Dù có ong bướm đẹp tựa thiên tiên lượn qua bay lại thì hắn cũng không thèm liếc mắt một cái, tất cả tình cảm đều dành cho Y Nhã, nên em gái không có cần ghen chi cho mệt!!! Mà bà đây, thì không có ngu đâu mà nói cho cưng biết điều đó...
Dạo này axit rẻ không nhỉ? Hay nên đi kinh doanh một tiệm chuyên bán và cho thuê axit?
Y Nhã trừng mắt một lúc cũng không thấy Chấn Phong có biểu cảm gì, chán nản dời tầm mắt, vừa nhìn qua liền thấy Di Thiên cười tủm tỉm nhìn cô. Ánh mắt lóe lên, Y Nhã nhanh chóng trưng ra một bộ mặt vui vẻ.
-Anh Phong, chị Di Thiên tới rồi, chúng ta nên qua chào hỏi một chút đi.
Nói rồi khoác tay Chấn Phong, hắn cũng tự nhiên đứng dậy theo chân cô, hắn kìm nén khó chịu từ nãy đến giờ, chán ghét Ngưu tiểu thư tự dung nổi hứng quấn chặt lấy hắn, ánh mắt mê đắm đó làm hắn nổi da gà, nhớ đến người nào đó lúc trước giống hệt như vậy, Chấn Phong bất giác dời tầm mắt lên người Di Thiên.
Ngưu tiểu thư thấy Chấn Phong đột nhiên rời đi, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo sau, nhưng đi được một đoạn thì bị bồi bàn chặn lại. Y Nhã dừng trước mặt Di Thiên, tươi cười lấy lòng :
-Chị, hôm nay chị cũng đến sao?
-Hôm nay đông vui như vậy. Không đi thật lãng phí.
Y Nhã dừng tầm mắt tại Sở Ngạo, Từ Thịnh lúc nãy Ngưu tiểu thư đã bỏ cuộc, muốn cô ta đừng dây dưa với Chấn Phong nữa chỉ còn cách đẩy mớ rắc rối này sang Di Thiên mà thôi. Mãi lo suy nghĩ, Y Nhã chợt lạnh sống lưng, bừng tỉnh lại mới thấy Sở Ngạo đối mặt với cô, ánh mắt lạnh băng tựa như nhìn thấu tâm can, Y Nhã run lên, không tự chủ được phải dời tầm mắt qua chỗ khác. Hẳn là ánh mắt Sở Ngạo quá mãnh liệt, không khí xung quanh trầm xuống.
Vân Trà : "Điều hòa bị hư sao? Sao lạnh quá vậy?"
Di Thiên "..." Chị thật có lòng nhắc nhở nhỉ?
Từ Thịnh : " Lạnh thì uống cái này đi, sẽ ấm lên chút đó".
Di Thiên "..." Thái độ ta đứng ngoài xem kịch công thêm đổ thêm dầu vào lửa này là thế quái nào?
Di Thiên thở dài, nhìn vẻ mặt nguy hiểm của Chấn Phong cùng vẻ mặt sợ hãi của Y Nhã, song lại liếc mắt qua nhìn máy lạnh tự nhiên bên cạnh, có một chút bất đắc dĩ. Cô gắp một miếng thịt nhỏ, quệt nước chấm, để lên bên môi Sở Ngạo.
-Ngoan, há miệng ra nào.
Sở Ngạo "..."
Mọi người "..."
Cuối cùng, sau một hồi tôi nhìn anh anh trừng tôi, điện giật mãnh liệt, khói thuốc súng bắn ra tứ phương tám hướng, hai người giằng co qua ánh mắt, không khí thoắt cái trở lại bình thường, Sở Ngạo nhìn sang Di Thiên đang cười lấy lòng, tự nhiên há miệng. Thấy hắn đã ăn, khung cảnh giương cung bạt kiếm đã hết, cô thở phào nhẹ nhõm.
-Mùi vị thế nào?
-Tạm được.
Y Nhã đã bình tĩnh hơn một chút, cô theo bản năng rất sợ người đàn ông này, giống như lúc cô đến nhà Di Thiên tìm nam nhân đeo mặt nạ. Nhưng dù sao hắn cũng không thể làm gì cô ngay chỗ đông người được (chắc không?), nên rắc rối Ngưu hồ li tinh kia phải nhanh chóng giải quyết một chút. Y Nhã lấy hết dũng khí nói chuyện với Sở Ngạo vừa vặn lúc Ngưu tiểu thư tới chỗ bọn họ.
-Sở lão đại. Đã gặp không ít lần nhưng chưa chào hỏi bao giờ. Hân hạnh gặp mặt.
Ngưu tiểu thư quả nhiên nhìn sang Sở Ngạo, mặt cô ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên sau đó chuyển thành kinh diễm, cuối cùng là nét thèm muốn. Y Nhã cười lạnh, tiếp tục kế hoạch của cô ta.
-Nghe danh Sở lão đại đã lâu, uy danh bốn phía, trẻ tuổi đã đạt được thành tựu như vậy. Thật đáng để người khác ngưỡng mộ.
Mắt Ngưu tiểu thư đã sáng rực nóng bỏng, thiếu điều chảy cả nước miếng nữa thôi, do Sở Ngạo đang khuất tầm cái bàn nên cô ta không thấy hắn ngồi xe lăn. Di Thiên ban đầu còn không biết Y Nhã đến chào hỏi Sở Ngạo là có chuyện kinh thiên động địa gì, thử độ đập của tim? Nhưng sau khi thấy ánh mắt của Ngưu tiểu thư, cô mà không nhìn ra thì thật xin lỗi 28 năm sống trên đời này đi.
Di Thiên đầu tiên là nắm lấy tay Sở Ngạo, sau đó nhìn Y Nhã cười áy náy :
-Làm sao mà bằng Âu Dương lão đại của em gái chị được? Sở Ngạo hắn đôi chân đã xảy ra biến cố thì cái gì mà uy danh bốn phía? chỉ là lời đồn mà thôi.
Ngưu tiểu thư nghe rõ lời nói của Di Thiên, hơn nữa cô đã nói rất chậm sợ rằng cô ta nghe không lọt. Ánh mắt Ngưu tiểu thư để ý liền thấy Sở Ngạo ngồi xe lăn, ánh mắt thèm muốn giảm không phanh, chốc lát đã không thấy nữa.
Di Thiên cười lạnh, lũ trẻ ranh, chỉ có mê vẻ bề ngoài của một người thì làm thế quái nào mà hạnh phúc cho được? Hừ, dám mơ tưởng đến người của bà? Nằm mơ giữa ban ngày!!!
Vân Trà bên cạnh thấy chuyện đang tới đoạn cao trào, chỉ sợ thiên hạ không loạn:
-Đúng đó, bản thân là người trong giới thời trang mà còn nghe qua danh của Âu Dương lão đại, anh mới đúng là khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Nhấp một ngụm trà, Di Thiên tiếp lời :
-Hơn nữa, so về độ cưng chiều dành cho người yêu, Sở Ngạo làm sao mà qua được Âu Dương lão đại đây?
Chấn Phong hừ khinh thường : "Quách Linh tiểu thư quá khen".
Ánh mắt Ngưu tiểu thư lại nhìn Chấn Phong nóng bỏng, nếu cô ta là bạn gái của hắn, chẳng phải là hắn nên cưng chiều cô ta