Edit: Vũ Quân
"Ôi, sao đây, định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?" Diệp Băng Thanh cười nhạo một tiếng.
Ôn Diễn Hàng chỉ nhìn Thẩm Nhĩ Nhu một giây, sau đó giống như không dám xem nhiều.
Anh đến gần Diệp Băng Thanh, "Không đi phải không? Chờ tôi báo cảnh sát hả? Ba cô nếu biết cô làm ra việc này có lẽ sẽ rất vui vẻ nhỉ?" Âm thanh giống như khối băng không có độ ấm.
Diệp Băng Thanh có chút sợ, cô ta sợ ba, đã không ít lần cô ta bị ba cảnh cáo không được gây sóng gió ở trường học.
Cô ta chỉnh Thẩm Nhĩ Nhu là bởi vì biết ba cô chỉ là một nhà giàu mới nổi, thật ra không có quan hệ hậu trường gì.
Bây giờ vừa nghe Ôn Diễn Hàng nói như vậy, ba cô ta nếu biết cô ta đến cục cảnh sát chắc chắn cô ta sẽ không có trái ngọt ăn.
"Gái ngành như nó mà cậu cũng thích?" Diệp Băng Thanh giả vờ như không hề sợ hãi, liếc mắt nhìn Thẩm Nhĩ Nhu đang khóc.
Ôn Diễn Hàng không muốn nhiều lời cùng cô ta, nhàn nhạt nói một câu: "Cút."
Không ai thấy bàn tay anh đang dần dần nắm chặt lại.
Diệp Băng Thanh và đám người rời đi.
Ôn Diễn Hàng muốn tiến lên nhưng bộ dáng cô quần áo lộn xộn khiến anh không thể đến gần.
Biết hiện tại nghĩ đến điều này là không nên nhưng Ôn Diễn Hàng thật sự rất muốn tiến lên cởi cả cái nội y đang vướng bận của cô ra.
Thẩm Nhĩ Nhu còn ngồi tại chỗ khóc, đồng phục trên người bị cởi bỏ, lộ ra nội y của cô, da thịt bị nội y buộc chặt, cao cao phập phồng.
Chỉ cần nhìn như vậy Ôn Diễn Hàng đã có thể tưởng tượng ra cảm xúc thoải mái khi vuốt lên.
Ngón tay cô run rẩy đóng từng cúc lại.
Thấy cô đã mặc tốt quần áo, Ôn Diễn Hàng mới tới gần, đưa khăn giấy cho cô.
"Cậu... Sao lại ở chỗ này?" Thẩm Nhĩ Nhu tiếp nhận, nghẹn ngào hỏi anh.
"Tôi vừa vặn đi qua." Ôn Diễn Hàng tùy ý nói.
Thẩm Nhĩ Nhu trầm mặc, cô không ngốc, sao lại có trùng hợp thế chứ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhìn chằm chằm vào con ngươi anh. Đôi mắt đen sâu hun hút cất giấu sự quan tâm tha thiết chân thành.
"Cảm ơn cậu." Thẩm Nhĩ Nhu chậm rì rì nói.
"Có muốn đi vuốt mèo không?" Ôn Diễn Hàng hỏi cô.
"Hả?" Thẩm Nhĩ Nhu nghi hoặc.
"Đi xem con mèo nhỏ nhà tôi." Ôn Diễn Hàng nói thêm.
"Được.." Thẩm Nhĩ Nhu suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý, bây giờ khóc thành như vậy, trở về bị Vương Lệ Trân thấy được chắc chắn bà sẽ lo lắng.
...
Thẩm Nhĩ Nhu ngồi trên sofa nhà anh, mèo của anh nằm trên đầu gối cô, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nó, tâm tình của Thẩm Nhĩ Nhu cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
Ôn Diễn Hàng đưa cho cô một ly sữa bò nóng.
"Cảm ơn." Thẩm Nhĩ Nhu cười.
"Tiểu Băng." Ôn Diễn Hàng đứng bên cạnh cô, khom lưng nghịch con mèo.
"Nó tên Tiểu Băng hả?" Thẩm Nhĩ Nhu buông sữa bò, sờ sờ đầu nhỏ của nó.
"Ừ." Ôn Diễn Hàng đáp.
Con mèo đúng lúc kêu một tiếng, xoay đầu liếm ngón tay Thẩm Nhĩ Nhu.
Hai người đều cười, Ôn Diễn Hàng quay đầu đối diện với cô.
Thẩm Nhĩ Nhu sửng sốt, hiện tại khoảng cách của hai người quá gần, Ôn Diễn Hàng chỉ cần cúi đầu một cái là có thể đụng tới môi cô, hơn nữa hiện tại Ôn Diễn Hàng còn đang nhìn chằm chằm vào môi cô, trong mắt là dục vọng không thèm che dấu.
Đột nhiên cô nhớ tới cảnh tượng cô bị cởi áo lộ ra nội y, mặt cô lập tức đỏ bừng lên, nhẹ nhàng phun ra hơi thở nóng.
Đang lúc không khí kiều diễm một tiếng "Meo~" đã đánh vỡ hai người đang giằng co.
Biểu cảm trên mặt Ôn Diễn Hàng không thay đổi, ngồi trên sofa bên cạnh cô, anh thoáng nhìn đã thấy lỗ tai đang đỏ như máu của Thẩm Nhĩ Nhu.
"Vết thương trên mặt cậu là sao?" Ánh mắt Ôn Diễn Hàng trầm xuống.
"Vừa rồi bị cào... Làm sao vậy? Rất kinh khủng à?" Thẩm Nhĩ Nhu che mặt mình lại.
"không." Rất đẹp, cả khuôn mặt đều rất đẹp.
"Bọn họ vì sao lại làm thế với cậu?" Ôn Diễn Hàng hỏi cô, khống chế được dục vọng mãnh liệt muốn đem cô ôm vào trong lòng.
"Buổi chiều bọn họ bắt nạt nữ sinh trong WC, tôi ngăn lại." Vẻ mặt Thẩm Nhĩ Nhu cứng lại một chút, lại cố tình giả vờ như không sao cả, chơi đùa với con mèo.
Ôn Diễn Hàng thật lâu không nói chuyện, khi mở miệng giọng nói của anh đã trở nên khó khăn: "Bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu."
"Tôi biết... Cùng lắm thì thôi học. Rốt cuộc cô ta cũng không thể đi theo tôi"
Đột nhiên cô nhớ tới bộ dáng Ôn Diễn Hàng vừa rồi, vì mình mà anh đã đối chọi gay gắt với Diệp Băng Thanh, trong lòng cô lại dâng lên