Edit: Vũ Quân
Thẩm Nhĩ Nhu che ô của anh trở về, lo sợ bất an, cô nghe bên tai tiếng mưa rơi càng ngày càng lớn, trong lòng lo lắng Ôn Diễn Hàng đi về như vậy có thể sinh bệnh không.
Quả nhiên ngày hôm sau anh không đến lớp.
Lúc cô đi đến văn phòng của giáo viên nộp bài tập thì nghe thấy giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện phiếm với giáo viên dạy Vật lý.
"Vì sao Ôn Diễn Hàng hôm nay không đi học?" Giáo viên Vật lý hỏi.
"Hình như là bị ốm, vẫn tự mình xin nghỉ."
"Thằng bé lớn lên trong gia đình như vậy, mà không tự sa ngã thật sự rất giỏi." Giáo viên Vật lý cảm thán.
Thẩm Nhĩ Nhu buông bài tập rồi đi.
Bởi vì anh đưa ô cho cô nên bị ốm.
Áy náy thật lớn vây quanh cô, cô lại vì lo lắng cho anh sinh bệnh mà cả ngày đều thất hồn lạc phách, Quý Tinh đùa cô như thế nào cô cũng không cười nổi.
...
Đợi đến khi phản ứng lại cô đã đi tới dưới nhà Ôn Diễn Hàng.
Một đường đến đây cô đã hỏi chính mình, cô thích Ôn Diễn Hàng sao? Đáp án không thể nghi ngờ là thích, rất thích.
Vậy cô có thể ở bên cạnh anh không? Cô không biết.
Nhưng nhìn anh buồn bã thương tâm như vậy, dưới đáy lòng cô cực kì khó chịu.
Vì sao lại đi đến nhà anh cô cũng không biết, cô chỉ muốn tận mắt xác nhận anh không có việc gì.
Theo ký ức đi đến trước cửa nhà anh.
Cô thử gõ cửa, lại không có ai đáp lại.
Nếu không phải anh ra ngoài thì chính là ngủ rồi.
Thẩm Nhĩ Nhu chưa từ bỏ ý định thử gõ vài cái, chờ khi biết bên trong thật sự không có âm thanh gì cô mới thở dài chuẩn bị rời đi.
Phía sau truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Ôn Diễn Hàng: "Tới tìm tôi?"
Trong đầu Thẩm Nhĩ Nhu rõ ràng đã suy nghĩ kĩ nên đối mặt với anh như thế nào, nhưng mà hiện tại đại não trống rỗng.
Cô cứng đờ xoay người.
Trên người Ôn Diễn Hàng mặc một chiếc áo khoác có mũ màu đen, chiếc mũ to rộng bị anh đội lên, hơn nữa ánh đèn ngoài hành lang không sáng lắm, hơn nửa mặt mày anh phủ lên một tầng đen nhánh, Thẩm Nhĩ Nhu chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng lạnh nhạt và cằm anh.
Thẩm Nhĩ Nhu ừ một tiếng.
Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười nhạt: "Tới đưa bài tập?"
Anh rõ ràng đang cười nhưng Thẩm Nhĩ Nhu lại nhìn ra một loại ý vị lạnh lùng.
"Không phải."
"Đặc biệt tới đây quan tâm tôi?"
Thẩm Nhĩ Nhu có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của anh, giống như dao nhỏ đâm vào trong lòng cô, cô đau đến hít thở không thông.
"Ngày hôm qua tôi đã nói không cần, tôi không cần bạn bè." anh lạnh như băng đem cô cách xa ngàn dặm.
Một câu Thẩm Nhĩ Nhu cũng không nói nên lời, thì ra lời nói thật sự có thể làm tổn thương người khác, cô không khống chế được xúc động muốn rơi nước mắt.
Trầm mặc thật lâu.
Ôn Diễn Hàng móc chìa khóa mở cửa ra: "Không có việc gì thì đi đi, tôi bị bệnh, không tiễn."
Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, Thẩm Nhĩ Nhu duỗi tay ngăn cản.
Cô đẩy ra, đi vào trong phòng anh.
Ôn Diễn Hàng vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, nét mặt không mang theo độ ấm.
Thẩm Nhĩ Nhu đến gần anh, Ôn Diễn Hàng cũng không lui lại, hoặc là không kịp lui về phía sau...
Giây tiếp theo Thẩm Nhĩ Nhu đã duỗi tay bắt lấy ống tay áo anh kéo xuống phía dưới.
Ôn Diễn Hàng đột ngột không kịp phòng ngừa, khom lưng cúi đầu, sau đó hơi thở của cô tiến gần về phía anh, không thể ngăn cản tới gần.
Cô hôn anh.
Chỉ là môi dán môi, nhưng tim Ôn Diễn Hàng đã đập nhanh thình thịch.
Chỉ chạm vào một chút Thẩm Nhĩ Nhu đã rời đi, cô thử thăm dò dựa vào trên ngực anh, khuôn mặt nóng bỏng dán lên áo khoác hơi lạnh của anh.
"Tim anh đập nhanh quá." Thẩm Nhĩ Nhu lẩm bẩm nói.
Ôn Diễn Hàng kinh ngạc, vui mừng đến nỗi chân tay luống cuống, mặt nạ khắc nghiệt cố tình bày ra trên mặt hoàn toàn vỡ vụn.
"Em đang làm gì vậy?" Ôn Diễn Hàng cứng người hỏi.
"Em muốn... em phải làm bạn gái anh."
"Em thích anh. Ôn Diễn Hàng, em cũng thích anh." Thẩm Nhĩ Nhu ngẩng đầu hôn một chút lên cằm anh.
Không hề nghĩ nhiều đến những băn khoăn.
Cô chính là muốn thích anh, muốn cùng anh ở bên nhau, cô phải làm bạn gái anh.
"Anh bị bệnh, em sẽ bị lây bệnh." Ôn Diễn Hàng nói như vậy, nhưng vẫn ôm cô vào trong lòng ngực.
"Không sao cả, cùng nhau sinh bệnh." Thẩm Nhĩ Nhu cười hì hì ngẩng đầu nhìn anh.
Cằm Thẩm Nhĩ Nhu bị anh nhẹ nhàng nâng lên, tay Ôn Diễn Hàng run nhè nhẹ, nhưng vẫn chuẩn xác hôn lên môi cô.
Nụ hôn này không ngây thơ như trước.
Anh thử dùng đầu lưỡi cạy môi cô ra, đôi môi mềm mại mang theo mùi thơm.
Thẩm Nhĩ Nhu không giãy giụa, thuận theo há miệng, mặc cho đầu lưỡi anh xâm nhập, đầu lưỡi anh xẹt qua mỗi một tấc trên môi cô, tham lam mút vào cánh môi mềm mại.
Cô bắt lấy quần áo anh, vòng eo mảnh khảnh bị anh ôm thật chặt, cả người bị dẫn đi về phía trước, cô bị hôn đến toàn thân vô lực.
Ôn Diễn Hàng rời khỏi môi cô, tựa trán vào trán cô, hai người dán cực sát vào nhau, gần đến mức Thẩm Nhĩ Nhu cảm thấy hai người đang đoạt không khí của nhau.
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve cằm và môi cô.
"Em biết anh đang nghĩ gì không?" Anh than nhẹ hỏi cô.
"Nghĩ gì?" Thẩm Nhĩ Nhu nóng đến đỏ bừng mặt.
"Muốn hôn em, ôm em, sờ em, thao em." Ôn Diễn Hàng nói xong lời ái muội, ngón tay duỗi vào trong cái miệng đang khẽ nhếch lên của cô.
Thẩm Nhĩ Nhu một bên bởi vì câu nói của anh mà xấu hổ mặt đỏ tai hồng, một bên không biết nên làm cách nào lấy ngón tay trong miệng ra.
"Ngậm lấy." Ôn Diễn Hàng gần sát bên tai cô nói.
Thẩm Nhĩ Nhu theo bản năng im lặng, nghe lời ngậm lấy, cảm giác vừa thẹn lại kích thích thổi quét qua toàn bộ cơ thể cô.
Bộ phận sinh dục tự nhiên cảm thấy khó chịu ẩm ướt.
"Ngoan. Dùng đầu lưỡi liếm."
Thẩm Nhĩ Nhu cũng không biết mình đang nghĩ gì, cũng làm theo.
Cái lưỡi theo móng tay anh liếm một lần lại một lần.
Ôn Diễn Hàng thấp giọng chửi bậy một câu.
Sau đó Thẩm Nhĩ Nhu bị anh bế lên, bàn tay to của anh nhéo mông cô, cô theo bản năng duỗi tay vòng lấy đầu anh, đề phòng bị ngã xuống, bộ ngực cũng theo đó dán sát lên mặt anh.
Cô buông tay ra một chút nhưng lại không dám cách quá xa.
Ôn Diễn Hàng khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn mặt cô, biểu cảm của anh rất sinh động, Thẩm Nhĩ Nhu ít khi thấy anh sinh động như vậy, tươi cười giống như ánh mặt trời.
"Anh nhìn thấy rồi, không nhỏ. Thì ra còn mềm như vậy?" Anh cười nói, trong mắt là đùa giỡn Thẩm Nhĩ Nhu.
"Lưu manh." Thẩm Nhĩ Nhu trừng mắt với anh một cái.
Ôn Diễn Hàng lại cười, đem cô ôm vào phòng ngủ, ném lên giường.
Giường lớn rất mềm, nhưng Thẩm Nhĩ Nhu vẫn bị hoảng sợ.
Ôn Diễn Hàng đứng ở mép giường đã bắt đầu cởi quần áo, lộ ra áo thun trắng ngắn tay.
Nhìn ánh mắt anh tràn ngập dục vọng nhất định phải đạt được, Thẩm Nhĩ Nhu cảm thấy mình giống như tiểu bạch thỏ bò lên giường của sói xám.
Cô theo bản năng lật người muốn bò đi chỗ khác.
Hai chân đã bị bắt lấy, kéo một cái, cô lập tức ghé vào trên giường, mông cong lên cao cao.
Ôn Diễn Hàng trực tiếp duỗi tay vén váy cô lên, kéo quần lót cô xuống.
Toàn bộ quá trình nhanh đến nỗi Thẩm Nhĩ Nhu chưa kịp nói một câu ngăn cản, đợi đến khi cô phản ứng lại mông cô đã trần trụi ghé trước mặt anh.
Cô muốn xoay người, vòng eo lại bị Ôn Diễn Hàng bắt lấy.
"Làm gì vậy!" Cô kinh hô.
Cánh mông mượt mà no đủ trắng đến lóa mắt, giữa hai cánh mông cất giấu một khe nhỏ hồng nhạt, loáng thoáng có thể nhìn thấy thấm ra ái dịch.
"Làm tình." Ôn Diễn Hàng trả lời cô.