Edit: Vũ Quân
Ngày hôm sau, Thẩm Nhĩ Nhu và Ôn Diễn Hàng đi hẹn hò, giống như các cặp đôi bình thường đi ăn cơm, xem phim, dạo phố.
Nhưng mà cơm nước xong lúc đi xem phim lại xảy ra một chút nhạc đệm nho nhỏ.
Bọn họ ở ven đường gặp được Diệp Băng Thanh, bên cạnh cô ta có một chàng trai, Thẩm Nhĩ Nhu tập trung nhìn cảm thấy có chút quen mắt, cô lục tìm trong đầu chốc lát, chợt nhớ tới thiếu niên kia chính là người đêm đó bị Ôn Diễn Hàng khống chế.
Ôn Diễn Hàng có thể cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của cô, trong chớp mắt biểu cảm cứng lại.
Anh theo bản năng muốn giấu giếm hành động trước đó của mình, tuy rằng cô đã biết, hơn nữa còn không ngại cùng mình ở bên nhau, nhưng anh vẫn không muốn cho cô biết mình âm u đến cỡ nào.
"Cậu ta là ai?" Thẩm Nhĩ Nhu thấy anh không nói chuyện, nên hỏi trước.
"Em trai của Diệp Băng Thanh...."
"Buổi tối ngày hôm đó vì sao anh bóp cổ cậu ta?" Thẩm Nhĩ Nhu tiếp tục hỏi.
"Cậu ta tới trút giận thay chị gái, đã đi theo anh cả đoạn đường." Ôn Diễn Hàng nhàn nhạt nói, phảng phất như tình huống lúc đó không nguy hiểm nhưng thật ra lúc ấy Ôn Diễn Hàng đã ăn vài gậy của cậu ta.
Thẩm Nhĩ Nhu không nói nữa.
Ôn Diễn Hàng tự nhiên lại cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi.
Đi đến cửa rạp chiếu phim, cô mới một lần nữa mở miệng, con ngươi sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh trịnh trọng nói: "Chuyện em trai cô ta thì thôi. Nhưng lần sau không cho phép anh tùy ý làm tổn thương người khác, nếu không em sẽ tức giận."
Ôn Diễn Hàng cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, anh thở ra một hơi, nắm chặt tay cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Xem phim là một bộ tình yêu không quá hot, căn bản là chỉ có vài người xem.
Ôn Diễn Hàng xem một nửa thì cảm thấy nhàm chán không thú vị, liền đi xem thứ mà mình cảm thấy hứng thú.
Anh nhìn thử Thẩm Nhĩ Nhu đang làm gì.
Thật ra cô cũng cảm thấy nhàm chán, nhưng vẫn cố gắng xem, trong lúc đó rất nhiều lần cầm điện thoại lướt vòng bạn bè.
Lực chú ý của cô bị cặp đôi phía trước hấp dẫn.
Cô chỉ nhìn bọn họ một giây sau đó đã chuyển mắt, trong miệng lắp bắp: "Nơi này cũng có thể......" Khuôn mặt nhỏ trắng nõn bắt đầu nóng lên.
"Không những có thể hôn môi, còn có thể làm chuyện khác......" Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp có từ tính, dụ hoặc, nồng đậm vị tình dục.
Thẩm Nhĩ Nhu quay đầu nhìn anh, miệng cô lập tức bị hôn lấy.
Cánh môi mềm mại bị anh ngậm vào miệng, hoặc nhẹ hoặc nặng liếm láp, đầu lưỡi cực kì có tính xâm lược tiến vào trong miệng cô, liếm lên hàm răng cô, lại đi vào trong thăm dò, đi tìm đầu lưỡi cô, dây dưa khó có thể chia lìa.
Thẩm Nhĩ Nhu bị hơi thở của anh làm cho đầu óc hôn mê, thiếu chút nữa không thể hô hấp, sau khi đẩy anh ra cô mới phát hiện giữa môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội.
Xong rồi.
Mắc cỡ chết đi được.
"Không xem nữa." Ôn Diễn Hàng kéo tay cô rời đi.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Thẩm Nhĩ Nhu thấp giọng hỏi anh.
"Đi đến nơi có thể làm, hay là em muốn làm tại đây?" Ôn Diễn Hàng ở bên tai cô nói nhỏ, còn nhân cơ hội cắn tai cô.
"Cái gì....." Thẩm Nhĩ Nhu bị câu nói của anh làm cho khiếp sợ không biết nên nói gì.
Rất rõ ràng, anh muốn, ngay lập tức, anh muốn cô.
....
Cô bị anh kéo ra khỏi rạp chiếu phim.
Anh buông tay cô ra, hôn một chút lên trán cô: "Chờ anh một lát." Dứt lời, anh đi vào WC nam.
Không tới một phút đồng hồ, anh đi ra kéo tay Thẩm Nhĩ Nhu vào.
"Em không đi... Chúng ta về nhà