Edit: Vũ Quân
Chủ nhiệm khi lên lớp thông báo tiết tự học tối nay hủy bỏ, trường học vì muốn giúp cho học sinh cao tam thả lỏng nên mời đoàn kịch đến trình diễn vở "Giông tố" vừa ra mắt.
"Cậu uống trà sữa không?!" Quý Tinh cầm điện thoại hỏi Thẩm Nhĩ Nhu, cô đang đặt cơm hộp muốn đem vào hội trường xem kịch vừa uống vừa thưởng thức.
"Quán nào?" Thẩm Nhĩ Nhu cũng có hứng thú, cô thích uống trà sữa, cũng thích đồ ngọt.
"Lattea hay là ChaGo*?" Quý Tinh do dự.
(*2 hãng trà sữa của Đài Loan)
"Lattea đi, trà sữa bốn mùa 50% đá, 100% đường." Thẩm Nhĩ Nhu thuần thục order.
"Tớ cũng thích trà sữa bốn mùa! Hỏi những người khác xem có ai đặt không chúng ta mua cùng nhau?" Nói xong, Quý Tinh bắt đầu dò hỏi mọi người xung quanh.
Thẩm Nhĩ Nhu lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Diễn Hàng, anh vẫn nằm trên bàn nghỉ ngơi.
Quý Tinh đi hỏi một vòng trở về, đang chuẩn bị chốt đơn.
Thẩm Nhĩ Nhu ngăn cô lại, lông mày nhướng lên: "Không cần hỏi Ôn Diễn Hàng sao?"
Vẻ mặt Quý Tinh hoảng sợ, sờ trán cô: "Cậu thật sự u mê cậu ta à? Muốn hỏi thì cậu đi mà hỏi, tớ không dám hỏi."
"Cậu so với những quả cầu lửa kia còn nóng hơn, cậu mới biết người ta mấy ngày mà đã yêu thành cái dạng này rồi hả? Tớ thấy đám tiểu cầu lửa kia còn chưa có nhiều người to gan như cậu đâu."
"Không phải...... Tớ không...... Tớ không yêu cậu ta. Cậu đừng nói bừa. Cậu không cảm thấy...... Một mình cậu ta rất cô độc sao?" Thẩm Nhĩ Nhu phủ nhận.
"Bảo bối, tớ biết cậu lương thiện, nhưng tớ sợ cậu dùng sai chỗ, cậu biết mặt nóng dán mông lạnh* là ý gì không?" Quý Tinh tận tình khuyên bảo mà nói.
(*một người nhiệt tình còn một người lạnh lùng, dửng dưng như không)
"Hơn nữa...... Cậu không thích người ta còn tùy tiện nhào lên làm gì?"
"Được được được...... Tớ không hỏi nữa." Thẩm Nhĩ Nhu nhận thua.
......
Khi Quý Tinh và Thẩm Nhĩ Nhu xách theo một túi lớn trà sữa tiến vào đại sảnh, các học sinh cao tam gần như đã ngồi hết xuống, đang ồn ào nói chuyện.
Các cô cẩn thận đi tìm lớp mình.
Thẩm Nhĩ Nhu theo bản năng tìm Ôn Diễn Hàng.
Anh ngồi ở vị trí cuối cùng, cách bạn học gần nhất cũng một khoảng rõ ràng.
Anh đang cúi đầu nghịch điện thoại, không hề hợp với không khí xung quanh.
Lồng ngực bên trái cô co rút lại đau đớn, Thẩm Nhĩ Nhu không do dự, cầm trà sữa của mình nói thầm với Quý Tinh: "Cậu muốn ngồi cạnh tớ à?"
"Đương nhiên." Quý Tinh gật đầu.
"Tớ muốn ngồi chỗ kia." Thẩm Nhĩ Nhu nhìn về phía Ôn Diễn Hàng.
"Vậy cậu đi một mình thôi." Quý Tinh vội vàng nói.
"Tớ hỏi cậu một vấn đề." Quý Tinh bắt lấy Thẩm Nhĩ Nhu sắp rời đi, biểu cảm nghiêm túc.
"Hả?"
"Kiếp trước cậu là mẹ cậu ta hay cậu thiếu nợ cậu ta?"
Thẩm Nhĩ Nhu suy nghĩ trong chốc lát, nghiêm túc nói: "Không biết.. có thể kiếp trước cậu ta là đại gia của tớ."
Hai người cùng nhau cười rộ lên.
Ôn Diễn Hàng chọn một dáng ngồi thoải mái, ngẩng đầu tùy ý nhìn thì thấy hai nữ sinh đang nhìn nhau cười không khép miệng được, sau đó liền đối diện với một cô gái trong đó.
Ôn Diễn Hàng chỉ dừng trong mười giây, rồi xoay mắt đi, cô gái trong tầm nhìn lại đi về phía anh.
Lúc Thẩm Nhĩ Nhu đi gần đến bên anh thì hối hận, vốn dĩ muốn ngồi bên cạnh anh, nhìn mặt anh không có cảm xúc cô lại có chút sợ, cuối cùng ngồi xuống phía trước anh.
Cô tự lấy cho mình một cái cớ làm gì cũng phải từ từ, không thể nóng vội.
"Chỗ này có người ngồi chưa?" Phía sau truyền đến giọng nói của con gái mềm nhẹ, ôn hòa.
Thẩm Nhĩ Nhu nhíu mày, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, một nữ sinh chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Ôn Diễn Hàng hỏi anh.
Thẩm Nhĩ Nhu liếc Ôn Diễn Hàng một cái, liền quay người lại.
"Không có." Giọng nam khàn khàn vang lên.
"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Cô gái lại hỏi.
"Cậu học lớp tôi à?" Câu hỏi không mang theo chút xíu cảm xúc nào.
......
Thẩm Nhĩ Nhu nghe vậy cũng xấu hổ thay nữ sinh kia.
Trong lòng cô âm thầm cảm thấy may mắn, may là mình không vội vàng dán lên mông lạnh của anh.
"Không phải......" Nữ sinh cực kì xấu hổ, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, cuối cùng bị bạn tốt kéo đi.
Điện thoại của Thẩm Nhĩ Nhu rung lên hai cái, Quý