Sao Thủy

Dục vọng chiếm hữu


trước sau

Edit: Vũ Quân

Quả cầu lửa số 2 tới.

Buộc tóc đuôi ngựa đáng yêu, ngượng ngùng xoắn xuýt ngoài cửa sổ nói chuyện cùng các bạn.

Thẩm Nhĩ Nhu vừa định đi lấy nước, thì nghe thấy đoạn đối thoại của các cô.

"Tớ phải đưa cho anh ấy như thế nào?" Quả cầu lửa số 2 hỏi chị em của mình.

"Cứ trực tiếp đưa thôi, cậu nói, học trưởng có thể nhận lấy không?" chị em giáp lên tiếng.

"Như vậy có thể bị từ chối không?" Chị em Ất nghi ngờ.

"Nếu anh ấy nói không thể có lẽ tớ sẽ trực tiếp chết vì mất mặt." Quả cầu lửa nôn nóng nói.

Thẩm Nhĩ Nhu nghẹn cười, đi đến chỗ lấy nước nóng.

Lúc trở về các cô ấy vẫn đang thảo luận.

Thẩm Nhĩ Nhu đi qua các cô ngồi xuống chỗ của mình.

"Haiz quả cầu lửa số 2 của đại gia nhà cậu tới kìa." Quý Tinh kéo Thẩm Nhĩ Nhu, ánh mắt nhìn về các cô gái phía ngoài cửa sổ.

"Quả cầu lửa số hai là một học muội." Thẩm Nhĩ Nhu không chút để ý nói, cô mở sách ra.

Quả cầu lửa số hai đi vào.

Lập tức đi đến trước mặt Ôn Diễn Hàng đang nghịch điện thoại.

Vẻ mặt của Thẩm Nhĩ Nhu và Quý Tinh giống như đang xem kịch vui, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Ôn Diễn Hàng, chờ phản ứng của anh.

"Học trưởng, xin hỏi anh có thể nhận không?" Quả cầu lửa số 2 hỏi anh, trong tay cầm một chiếc túi màu hồng phấn.

Ôn Diễn Hàng vốn đang chơi di động, nghe được tiếng của cô, dừng lại một chút.

Ánh mắt lười biếng vừa chuyển, nhấc mí mắt lên nhìn cô, anh nhìn chằm chằm trong chốc lát, không nói chuyện, ý tứ không cần nói cũng biết.

Không thể, không nhận, đi đi.

Quả cầu lửa số 2 bị anh nhìn chằm chằm giây thứ nhất cảm thấy thẹn thùng, giây thứ hai cảm thấy nghi hoặc, giây thứ ba cảm thấy xấu hổ, giây thứ tư cảm thấy tủi thân.

Cuối cùng quả cầu lửa số hai chạy nhanh ra khỏi phòng học, lập tức bổ nhào vào trong lòng các chị em, cúi đầu khóc nức nở.

Ôn Diễn Hàng thấy cô đi rồi, ánh mắt nhìn ra chỗ khác đặt trên người Thẩm Nhĩ Nhu.

Thẩm Nhĩ Nhu thấy ánh mắt anh sâu kín nhìn mình chằm chằm, hóng hớt còn bị bắt tại trận, cảm thấy xấu hổ, lôi kéo Quý Tinh ngồi nghiêm chỉnh lại.

Vẻ mặt Quý Tinh tiếc hận, "Đại gia của cậu vẫn là đại gia của cậu. Một câu cũng chưa nói mà đã trực tiếp đem con gái nhà người ta đánh lui."

"Đúng vậy, quá lợi hại."

"Cậu thử tặng quà xem cậu ta có nhận hay không?" Vẻ mặt Quý Tinh bát quái, đề xuất.

"Sao tớ phải tặng quà cho cậu ta?" Thẩm Nhĩ Nhu nghi hoặc hỏi lại.

"Thử xem cậu ta đối với cậu có gì đặc biệt không?"

"Tớ nói rồi, tớ xem cậu ta như đại gia của mình, tớ không thích cậu ta." Thẩm Nhĩ Nhu bất đắc dĩ giải thích.

"Tớ chỉ nói là đặc biệt thôi, chưa nói cậu thích cậu ta mà, cậu xem cậu ta như đại gia còn chưa đặc biệt hả?"

"Tớ chỉ là bạn bè của cậu ấy, tặng quà cái gì, kì cục."

"Thật ra tớ cảm thấy đại gia của cậu rất thảm, cả ngày chỉ có một mình cô đơn chiếc bóng, cậu xem cậu ta như bạn bè lại không tặng quà, không hẹn cậu ta ra ngoài chơi, cậu thấy cậu ta cô đơn không?"

Thẩm Nhĩ Nhu trầm mặc.

Quý Tinh nói cũng có đạo lý, cô muốn làm bạn của anh nhưng trừ ngẫu nhiên nói chuyện phiếm cùng anh dường như không có bất luận hành động thực chất nào.

...

"Cuối tuần cậu có rảnh không?" Thẩm Nhĩ Nhu đứng bên cạnh anh, hỏi.

"Cái gì?" Ôn Diễn Hàng không nghe rõ, hỏi lại một lần.

"Thứ bảy cậu có thời gian không?"

Da mặt Thẩm Nhĩ Nhu lúc này thật sự rất dày.

"Có." Ôn Diễn Hàng cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô, tóc mái lưa thưa che đi đôi mắt anh, nhưng ánh mắt thâm thúy vẫn khiến Thẩm Nhĩ Nhu suýt chút nữa đắm chìm trong đó.

Cô hắng giọng nói, thiếu chút nữa đã bị sắc đẹp dụ hoặc.

"Vậy có thể cùng tôi ra ngoài đi dạo trung tâm thương mại không?" Thẩm Nhĩ Nhu nói.

Ôn Diễn Hàng động cơ thể, nhìn chằm chằm vào Quý Tinh đang nhìn về bên này, nói: "Cô ấy có đi không?"

"... Có thể không?" Thẩm Nhĩ Nhu căng da đầu hỏi.

"Không thể." Ôn Diễn Hàng trực tiếp đáp.

Sự chờ mong đang căng phồng ngay lập tức bị một kim châm cho xẹp lép.

"Vậy hai chúng ta đi?"

Ôn Diễn Hàng nghĩ nghĩ, trả lời có thể.

...

Thẩm

Nhĩ Nhu có thêm bạn mới.

Là Hạ Sùng Xuyên trước đó Quý Tinh nhắc tới.

Hai người quen nhau như thế nào?

Tiếng Anh của Thẩm Nhĩ Nhu khá tốt, bị giáo viên tiếng Anh cứng rắn buộc phải tham gia một cuộc thi tiếng Anh trong phạm vi cả nước.

Trường học vì thành tích thi đua nên đã lập một lớp.

Hạ Sùng Xuyên cũng ở trong đó.

Thẩm Nhĩ Nhu bởi vì mới chuyển tới dịp khai giảng, bạn bè duy nhất cô quen biết Quý Tinh, trong lớp mọi người cũng đều quen nhau từ trước nên ngồi cạnh nhau.

Chỉ có cô là ngồi một mình, bởi vì tiếng Anh của Quý Tinh không tốt.

Ôn Diễn Hàng lại không ghi danh thi đấu, có thể là do anh ngại phiền toái...

Tiết thứ nhất Hạ Sùng Xuyên đến muộn cho nên cũng ngồi một mình.

Hai người ngồi riêng liền ngồi cùng 1 bàn.

Sau đó Thẩm Nhĩ Nhu phát hiện, Hạ Sùng Xuyên cũng chẳng phải thân sĩ gì, cậu ta hay lảm nhảm.

Hai tiết tiếng Anh, cô cơ bản không nghe được chữ nào, vẫn luôn trả lời câu hỏi của Hạ Sùng Xuyên.

"Lớp một các cậu áp lực có lớn không? Giáo viên có châm chước cho các cậu không? Kì thi vừa rồi cậu xếp thứ bao nhiêu? Ôn Diễn Hàng ở lớp cậu như thế nào?"

Cứ như vậy mất một tiếng Thẩm Nhĩ Nhu cảm thấy Hạ Sùng Xuyên đúng là bạn bè tốt.

Cậu ta hài hước, Thẩm Nhĩ Nhu cũng vui vẻ làm bạn cùng cậu ta.

...

Quý Tinh từ trong phòng học ló đầu ra, nhìn thấy Thẩm Nhĩ Nhu và Hạ Sùng Xuyên đi tới cùng nhau, hai người còn vừa nói vừa cười, âm thầm nói một câu: "Trai tài gái sắc thật xứng đôi."

Phía sau liền xẹt qua một cơn gió, lực ống tay áo người nọ lớn đến mức chút nữa thì chụp lên mặt Quý Tinh.

Cô vừa định chửi ầm lên, khi tập trung nhìn vào lại là Ôn Diễn Hàng đi bên ngoài phòng học trở về.

Cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại, phun một tiếng: "Thiên tài đều đi đường mang theo gió à?"

Mới vừa nói xong câu này chỗ Ôn Diễn Hàng đã truyền đến tiếng chân ghế ma sát với mặt đất, cực kì chói tai.

Thiên tài lại đi ra ngoài.

Quý Tinh yên lặng cầu nguyện không phải mình chọc tới anh.

Thẩm Nhĩ Nhu về đến lớp ngồi xuống, Quý Tinh liền nhắc nhở bên tai cô: "Đại gia của cậu hình như tức giận?"

"Làm sao vậy?"

"Không biết, đi WC về đã hùng hổ. Chẳng lẽ là phương diện kia không thoải mái?"

"Cậu đừng nói bừa." Thẩm Nhĩ Nhu cười nhẹ đẩy cô.

Thiên tài đã trở lại, lại mang theo một trận gió.

"Cảm nhận được không?" Quý Tinh tới gần Thẩm Nhĩ Nhu.

"Cái gì?"

"Tức giận."

...

Ôn Diễn Hàng đúng là tức giận.

Giận Thẩm Nhĩ Nhu.

Khi anh đi rửa tay về, thấy cô và một nam sinh đi cùng nhau vừa nói vừa cười.

Trong lòng lập tức bốc lên lửa giận, rất hụt hẫng.

Hơn nữa tâm trạng này còn khiến anh giằng co cả một ngày.

Cho dù làm chuyện gì cũng đều mang theo một chút tức giận và xúc động.

Lúc rảnh rỗi anh lại nghĩ đến cảm xúc và hành động của mình.

Anh vẫn luôn biết mình có bệnh, nội tâm âm u, máu lạnh vô tình.

Đương nhiên, còn có dục vọng chiếm hữu rất mạnh.

Hiện tại đây chính là sự thật.

Anh có dục vọng chiếm hữu với Thẩm Nhĩ Nhu.

Hơn nữa loại dục vọng chiếm hữu này rất mạnh, mạnh đến mức có thể ảnh hưởng đến tâm tình của anh, quấy rầy tiết tấu của anh, phá hư sinh hoạt của anh.

Đây là một việc ngoài ý muốn.

Anh không biết đây là dấu hiệu tốt hay xấu.

Dường như với loại khát vọng ngoài ý muốn này anh không hề bài xích.

Anh theo bản năng không muốn thay đổi cuộc sống của mình, cũng sợ phải thay đổi cuộc sống của mình, nhưng anh cũng ẩn ẩn chờ mong thay đổi này.

Anh đã nghĩ tới có phải mình thích Thẩm Nhĩ Nhu không nhưng anh không giải thích rõ được.

Hiện tại anh chỉ hy vọng Thẩm Nhĩ Nhu sẽ không có bất kì tiếp xúc với nam sinh nào khác, trừ anh.

=========


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện