117. Giải đấu quốc gia bắt đầu
Thật ra giải đấu càng tới gần, tuyển thủ chuẩn bị tham gia thi đấu càng chẳng buồn lo lắng.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không có gì to tát cả.
Kết thúc một trận đấu cấp tỉnh, Khương Duy và Lục Thanh Huy không tham gia, Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch giành giải quán quân hạng mục đánh đôi.
Hạng mục đánh đơn nam càng chả có gì bất ngờ, chức vô địch vẫn thuộc về Hầu Mạch.
Phỏng vấn sau trận đấu lần này có thêm một phần mới, các phóng viên hình như rất quan tâm đến hướng đi sau tốt nghiệp của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, dù sao chuyện này sẽ liên quan đến việc họ gia nhập đội nào trong tương lai.
Huấn luyện viên Vương cố ý dặn bọn họ đừng trả lời quá chắc chắn trước mặt công chúng, mập mờ qua loa chút là được rồi. Chuyện này tới trước khi tốt nghiệp không thể xác định, biến số còn quá lớn.
Hiện tại đã có trường đại học ngàn dặm xa xôi tìm đến muốn ký hợp đồng với Hầu Mạch. Sauk hi đợt thi đấu này kết thúc, ngay cả trường muốn ký với Tùy Hầu Ngọc cũng đã xuất hiện, thuộc tỉnh bọn họ.
Trong này tất nhiên có Đông Thể.
Một khi đã ký hợp đồng rồi, Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc không cần tham gia thi đại học nữa, nếu tham gia thì dù điểm văn hóa và điểm thể dục thấp cũng được nhận vào. Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ chỉ có thể đến học ở trường mình đã ký hợp đồng.
Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch có suy nghĩ riêng, bọn họ đương nhiên không ký.
Ý nghĩ của cả hai đều rất đơn giản…
Hầu Mạch: “Ngọc ca đi đâu em theo đó.”
Tùy Hầu Ngọc: “Hầu Mạch đi đâu em theo đó.”
Huấn luyện viên Vương và Âu Dương Cách chỉ biết nhìn hai đứa học trò hư đốn này.
Tuy nhiên giờ mới là học kỳ hai lớp mười một, chờ lên lớp mười mai bàn tiếp cũng được. Vì thế nên hai thầy không tư vấn gì nhiều, dù sao hai đứa này đều đang đợi tin tức từ trường Thanh Bắc.
Cuộc thi kết thúc, sau khi trở về phòng ở khách sạn, Tùy Hầu Ngọc nằm ì trên giường không chịu dậy.
Hầu Mạch đi qua giúp cậu cởi tất, nói: “Em mau tắm đi, tí nữa anh xoa bóp cho.”
Tùy Hầu Ngọc nằm bất động trên giường chơi điện thoại, thuận miệng lái sang chuyện khác: “Khi nào đi Thành Đô?”
Giải đấu tennis thanh thiếu niên cấp quốc gia lần này được tổ chức ở Thành Đô, bọn họ phải tới sớm hơn vài ngày, tránh cho đi đường mệt mỏi ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu.
“Ngày hai tháng tám bay, đến đó rồi điều chỉnh trạng thái.” Hầu Mạch nói rồi đi vào phòng tắm xả nước.
Hầu Mạch bọc túi dùng một lần quanh bồn tắm, tiếp theo xả nước, thử nhiệt độ thấy thích hợp mới quay trở lại phòng bế Tùy Hầu Ngọc lên, trực tiếp ôm vào phòng tắm.
Tùy Hầu Ngọc đặt điện thoại xuống, giơ hai tay phối hợp để Hầu Mạch dễ dàng giúp cậu cởi áo.
Tùy Hầu Ngọc lại hỏi: “Sáng mai đi lúc mấy giờ vậy?”
Bọn họ vừa thi đấu suốt một tuần, tất cả đều mệt mỏi nên đội quyết định sáng mai mới đi, cho tuyển thủ nghỉ ngơi một đêm.
Nhất là Hầu Mạch, người mà sáng tham gia chung kết đánh đôi, chiều phải tham gia chung kết đánh đơn.
Thế mà không nghĩ tới, thành viên mệt nhất lúc về khách sạn còn đang hầu hạ bạn hợp tác đánh đôi của hắn.
“Huấn luyện viên để chúng ta ngủ thêm một lúc, mười giờ ăn nhẹ, mười một giờ xuất phát.” Hầu Mạch vừa trả lời vừa cởi quần áo.
Tùy Hầu Ngọc ngồi ở mép bồn tắm nhìn hắn, hỏi: “Muốn tắm cùng em à?”
“Ừm, bồn tắm lớn mà.” Hầu Mạch cười đáp, nhấc chân ngồi vào bồn tắm, sau khi ngồi xuống ngoắc ngoắc cậu: “Đến đây, dựa vào lòng lão công này.”
Tùy Hầu Ngọc không vào, ngồi trên mép bồn xoay người lại, duỗi chân vào trong giẫm giẫm Hầu Mạch, nói: “Lần trước thứ đồ chời này của anh làm em đau lưng.”
“Tại nó thích em mà!”
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc cũng tiến vào bồn tắm, ngồi đằng trước Hầu Mạch, hôn lên khóe miệng hắn một cái rồi mới điều chỉnh vị trí ngồi.
Các phương diện khác Tùy Hầu Ngọc rất chịu khó, chỉ riêng hết lần này tới lần khác ngẫu nhiên không muốn tắm.
Hầu Mạch lại rất để ý chuyện này, cẩn thận giúp cậu tắm rửa.
Trong lúc giúp Tùy Hầu Ngọc tắm rửa, Hầu Mạch cầm mắt cá chân của cậu nâng lên nhìn: “Sao chân em bị đỏ thế này?”
Cậu dựa vào ngực hắn, biếng nhác trả lời: “Giày tài trợ lần này hơi cọ vào chân.”
“Lần sau đừng đi nữa, lỡ ảnh hưởng đến thi đấu thì làm sao?”
“Ừm.”
Hầu Mạch thuận tay xoa chân cho cậu, hỏi: “Có đau không?”
“Hơi hơi, có khi mai là ổn rồi.”
Hầu Mạch ngồi sau lưng Tùy Hầu Ngọc mà lại giữ chân như vậy làm chân cậu cuộn tròn lại.
Thời điểm Hầu Mạch chú ý tới điều này thì Tùy Hầu Ngọc đang ngẩng đầu tựa vào ngực hắn, hắn cúi xuống là có thể thấy hết toàn thân cậu.
Hên đây là Tùy Hầu Ngọc, nếu là người khác chắc chắn không làm nổi tư thế giống như vậy.
Đột nhiên Hầu Mạch nổi hứng, kéo bắp chân Tùy Hầu Ngọc theo nhiều góc độ khác nhau, như thể đang chời đùa một món đồ chơi, thậm chí hắn còn giơ chân cậu lên, T1an một chút một bên vết thương*.
*Đoạn này raw viết thế nha mình không hiểu gì lắm nên giữ nguyên. T1an 了一下一侧的伤口.
Mới đầu Tùy Hầu Ngọc chả buồn để ý, dần dần mới bắt đầu tức giận, đánh nhau với Hầu Mạch trong phòng tắm. Động tác loạn xạ làm văng nước tùm lum, hậu quả là đến lúc họ bước ra tí thì trượt chân.
Hai người náo loạn nửa ngày, cuối cùng vẫn là Hầu Mạch bế Tùy Hầu Ngọc về giường.
Ban đầu, Tùy Hầu Ngọc tưởng Hầu Mạch sẽ không xoa bóp thật mà thay thế bằng súng mát xa.
Sau khi xác định quan hệ, Hầu Mạch giờ thản nhiên xoa bóp cho cậu, thuận tiện chiếm chút tiện nghi, tuy nhiên không thể không khen tay nghề mát xa của Hầu Mạch quả thật rất tốt.
Xoa bóp được một nửa, Tùy Hầu Ngọc nằm lỳ trên giường thiếp đi.
Hầu Mạch một mình đứng dậy thu dọn qua căn phòng, tiếp theo lấy một hộp băng dán cá nhân hoạt hình từ trong ba lô ra, vén chăn lên nhìn chân Tùy Hầu Ngọc, dán một miếng cho cậu.
Từ lần trước Tùy Hầu Ngọc bị thương, Hầu Mạch đã chuẩn bị sẵn những thứ này.
Bận rộng xong, Hầu Mạch nằm xuống bên cạnh, dùng ngón tay gẩy gẩy lọn tóc ngang trán Tùy Hầu Ngọc, sau đó tiến lại gần hôn lên trán cậu một cái.
“Ngủ ngon.”
Ban đêm yên tĩnh, giọng nói cực kỳ rõ ràng, mang theo ý cười.
Ngày năm tháng tám, giải đấu quốc gia chính thức khai mạc.
Các đội viên dự thi thức dậy rất sớm, tập hợp trong hội trường để ký tên, nhận quà lưu niệm, xem rút thăm trận đấu, vân vân và mây mây.
Ban tổ chức cuộc thi cầm bảng ghi chép lần lượt điểm danh các trường tham gia thí đấu, đội trưởng hoặc trợ lý của mỗi đội phụ trách trả lời.
Tập trung ở đây đều là đội hình mạnh đến từ các tỉnh khắp cả nước. Xét cho cùng các tuyển thủ đến từ các trường phổ thông bình thường khi tham gia thi đấu cấp tỉnh không đủ điểm để tham gia giải đấu này.
Lúc điểm danh đến một trường, bỗng nhiên tạm ngừng.
“Cấp ba quốc tế Phong Tự đã tới chưa?” Nhân viên ban tổ chức hỏi lần nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa truyền tới: “Có mặt.”
Đi cùng âm thanh là một đội ngũ ung dung tới muộn.
Cửa bật mở, mang đến một luồng ánh sáng sắc bén giống như gai nhọn, cực kỳ chói mắt. May là rất nhanh đã đóng lại, thay vào đó là một đội hình tỏa sáng lấp lánh.
(Tự động insert nhạc nền Almost paradise =))))))))Dẫn đầu chính giữa đội ngũ là một nữ sinh lạnh lùng, tóc cắt kiểu công chúa, mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, khí thế mạnh mẽ.
Ngay bên cạnh cô là cặp đôi phối hợp đánh đôi nổi tiếng trong thời gian gần đây.
Nam sinh tóc xoăn có gương mặt cực kỳ tinh xảo, rõ
ràng nhìn mềm mại búng ra sữa nhưng lại mím môi, vẻ mặt nghiêm túc thận trọng.
Bên cạnh cậu là chàng trai vẫn luôn tươi cười, ý cười sảng khoái tự nhiên, làn da trắng nõn khác lạ đến mức gầy yếu, tóc và mắt đều là màu đay, màu sắc cả người dường như nhợt nhạt hẳn.
Một bên khác là nam sinh có vóc dáng cao lớn, trông cực kỳ điềm tĩnh, khí thế siêu phàm, nhìn không giống thiếu niên.
Bên cạnh anh là thiếu niên có vẻ ngoài trái ngược hẳn, khuông mặt nhỏ, ngũ quan lớn, khi cười lên sáng rực, thoạt nhìn là người có tính cách rất tốt, mang cảm giác dễ gần gũi.
Giá trị nhan sắc của đội hình tuyển thủ không hề thấp, trông như đang bước trên thảm đỏ.
Toàn bộ đội hình mặc nguyên cây quần áo thể thao màu đen, khí thế đi đường hùng mạnh, không giống như tới tham gia thi đấu mà tới đánh bom.
Thiếu niên tóc màu đay lên tiếng: “Thật xin lỗi, chúng tôi đi rút thăm, cả đội chỉ có thể cùng qua cổng an ninh nên hơi mất thời gian.”
Việc rút thăm là đặc quyền của quán quân kỳ trước, nhân viên công tác không thể nói gì.
Tuy nhiên, màn ra mắt hoành tráng này vẫn khiến tất cả các đội khác phải ngước nhìn, nhiều người đổ dồn ánh mắt vào chàng trai tóc màu đay, dù sao ở đây hắn rất nổi tiếng.
Lưu Mặc đội Tỉnh Thể nhìn đám người này, không nhịn được trách mắng: “Chỉ cần trong đội có một tên như Hầu Mạch là toàn bộ đội ngũ đều lẳng lơ như vậy, cách thức ra sân khác hẳn mọi người.”
Dương Hồng than thở: “Trận đấu lần trước tao không đụng cặp đó, nhưng nghe bảo họ đánh bại Đường Diệu và Cố Ly Bạc mà gần như không gặp chút khó khăn nào.”
“Bây giờ là giải đấu toàn quốc, không còn dễ dàng như vậy đâu, còn một đội nữa… Ấy, sao không thấy trường trung học Nam Vân?”
Ngay lúc này, lại có một đội nữa xuất hiện.
Tùy Hầu Ngọc thấy Hà Thị Bích trong đám người, gật đầu chào hỏi.
Hà Thị Bích cũng thấy cậu, gật đầu đáp lại.
Hai đội ngũ cùng đứng ở cửa ra vào, tự nhiên sẽ nhìn về phía đối phương, tuy nhiên mọi việc chỉ diễn ra trong giây lát.
Một nam sinh điềm tĩnh bên đó nói: “Thật xin lỗi, chúng ta đi rút thăm, trường trung học Nam Vân.”
Người nói chuyện là bạn hợp tác của Hà Thị Bích.
“Tìm một chỗ tập hợp.” Nhân viên công tác nói.
Hai đội ngũ cùng bước vào, chỉ còn một khoảng trống gần cửa sổ sát đất cho nên bọn họ chỉ có thể đứng cạnh nhau.
Hầu Mạch ổn định chỗ đứng rồi nhỏ giọng nói với Tùy Hầu Ngọc: “Khương Duy và Lục Thanh Huy cũng tới.”
“Ừm, đúng lúc đánh bại bọn họ luôn.” Tùy Hầu Ngọc vẫn luôn muốn rửa sạch nỗi nhục này.
Hầu Mạch liếc mắt ra sau: “Đội Hà Thị Bích không dễ chơi đâu.”
“Tại sao?”
“Em quan sát chút là biết.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn theo hướng ánh mắt của Hầu Mạch, cậu thấy Hà Thị Bích đứng sóng vai với bạn hợp tác của hắn, người bạn kia đang cúi đầu bảo Hà Thị Bích lấy gì đó, bộ dáng không có gì không ổn.
Tùy Hầu Ngọc không nhìn ra điều gì, nhỏ giọng thì thầm: “Do bọn họ cao à?”
“Không phải, bọn họ không cãi nhau.”
“Ớ…” Cái này có liên quan gì?
“Lúc rút thăm chúng ta đều ở trong phòng, anh nhìn thấy hai người họ uống cùng một chai nước. Này, đánh tennis đôi thật sự giúp người ta yêu đương đấy…”
Tùy Hầu Ngọc nghe thế kinh hãi, hỏi: “Bọn họ đánh nhau thành như vậy, còn có thể…”
Cậu đột nhiên nhớ lại, ban đầu cậu và Hầu Mạch cũng đánh nhau.
Hầu Mạch nhỏ giọng cười cười: “Bây giờ anh nhìn Đường Diệu và Cố Ly Bạc, còn cả Khương Duy và Lục Thanh Huy, ánh mắt bọn họ đều không trong sáng gì đâu.”
“Anh mau thu hồi cái suy nghĩ đó lại đi, đừng có thấy mình nhớ thương bạn hợp tác thì nghĩ ai cũng có ý đồ như vậy. Uống chung một chai nước thì sao, không phải là kiểu quan hệ đó đâu, anh đừng nghĩ nhiều.”
“À… Chắc là do anh nghĩ nhiều rồi.”
“Ừm.”
Đám tuyển thủ đánh đôi bọn họ sao có thể có nhiều gay như vậy được? Chẳng qua là do sớm chiều ở chung nên độ ăn ý tương đối cao, quan hệ cũng tốt mà thôi.
Không phải vẫn còn Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh là trai thẳng à?
Gay cũng không phải sản phẩm trông trong nhà kính mà sản xuất hàng loạt.
Chỉ có đôi mắt nát của Hầu Mạch mới nhìn thành quan hệ đó được thôi.
Tùy Hầu Ngọc lia mắt qua phía Hà Thị Bích, thấy Hà Thị Bích đeo tấm mặt nạ “Vong mệnh chi đồ” mỉm cười với bạn hợp tác của hắn.
Tùy Hầu Ngọc: “???”
==========
Hết chương 117
Tác giả có lời muốn nói:
Phát ngẫu nhiên tám mươi tám cái bao lì xì.
Cảm ơn đã mặt mua.
【 Cái này không xem một mình được, gửi tặng các bạn 1 tiểu kịch trường】
Hai tay Nhiễm Thuật chống tường, chân phải lót miếng đệm mới có thể phối hợp được với Tang Hiến.
(Chênh lệch chiều cao lại còn dduj đứng trong truyền thuyết…)
Cái tên ngốc thối tha này cứ muốn đứng đây làm!!!
Tang Hiến cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp truyền vào lỗ tai Nhiễm Thuật: “Đứng lên đệm chân có mệt không?”
Cậu nén nước mắt, không trả lời.
Tang Hiến không biết lôi từ đâu ra đôi giày cao gót đá tới: “Đi vào.”
Nhiễm Thuật không chịu, Tang Hiến liền ngừng lại, cảm giác nửa vời cục kỳ khó chịu, cậu đành cam chịu đi giày.
Kích cỡ vừa vặn luôn.
Chó của cậu còn tốt hơn chán cái loại bạn trai này. Gì đâu suốt ngày mua giày cho cậu mệt nghỉ.
Quả nhiên, sau khi thấy cậu xỏ chân vào giày, con chó kia càng hưng phấn hơn.
Cuối cùng Nhiễm Thuật vẫn phải khóc rất to.