132. Chữa trị lần nữa
Tùy Hầu Ngọc thua.
Vào set thứ ba thì Lưu Mặc đã có thể thích ứng với lối đánh của cậu, theo quan điểm của Lưu Mặc, cậu như là phiên bản thấp của Hầu Mạch, tuy linh hoạt hơn Hầu Mạch một phần, nhưng lại thiếu quá nhiều kinh nghiệm thực chiến.
Không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp trong phương diện đánh đơn, rốt cuộc vẫn không thể bằng Lưu Mặc đã được huấn luyện từ nhỏ.
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc vẫn không đấu lại được.
Tùy Hầu Ngọc cầm vợt đứng đó, cảm thấy thật khó chịu, nhưng dù sao cậu cũng đã nỗ lực hết sức, coi như là không tiếc nuối gì nữa.
Nếu là người khác, sợ rằng khi nghe được người định khiêu chiến là Lưu Mặc thì có lẽ sẽ trực tiếp bỏ cuộc. Tùy Hầu Ngọc lại có thể kiên trì tới giây phút cuối cùng, đến khi kết thúc trận đấu mới dừng lại.
Lưu Mặc còn đi tới nói với cậu: “Cậu trâu bò thật đấy, tôi áp lực lắm! Con bà nó, tôi đánh mà trong lòng run sợ, còn tưởng rằng thua đến nơi rồi.”
“Ừ, cậu rất giỏi.” Tùy Hầu Ngọc cố tỏ ra vui vẻ, nói.
“Đừng làm vẻ mặt như đưa đám thế, nếu đám người mới trong đội bọn tôi đạt được đến trình độ như cậu, thì bọn họ cũng có thể cười chảy cả nước mũi.”
Hầu Mạch bước nhanh tới: “Họ thay đổi quyết định rồi, đã có đường sống để xoay chuyển, đừng sợ, lát nữa sẽ nói rõ với em.”
Tùy Hầu Ngọc rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn lên tầng hai, phát hiện người trên đó đã rời đi.
Sau khi tìm một vòng, mới thấy huấn luyện viên Vương đang ở gần đó bưng cốc nước nóng uống.
“Thật?” Tâm tình thay đổi đột ngột, vẻ mặt của Tùy Hầu Ngọc không được tự nhiên.
“Ừ, không lừa em.”
Hầu Mạch nói với Lưu Mặc: “Lưu ca, lần sau sẽ đến tìm mày ăn cơm, tao mời, còn lần này đi trước đã nhé!”
Hiếm thấy Hầu Mạch khách sáo với mình, lại gọi Lưu ca, còn cực kỳ hào phóng bảo muốn mời hắn ăn cơm, Lưu Mặc cười không khép miệng được, gật đầu liên tục: “Được! Chờ mày đấy!”
“Ừ!”
Hầu Mạch kéo Tùy Hầu Ngọc đi về phía huấn luyện viên Vương, hai người cùng đỡ ông ra ngoài.
Huấn luyện viên Vương lái xe đến đây, tiếc là bệnh dạ dày tái phát nên không thể lái được, chỉ đành ngồi trong xe nghỉ một lát trước.
Sau khi lên xe, Hầu Mạch kể hai chuyện đó cho Tùy Hầu Ngọc.
Hầu Mạch hỏi thử: “Em có thể biết được Nhiễm Thuật có thể ở đâu không?”
Ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc hơi đờ đẫn.
Cậu đờ đẫn nhìn vào chỗ nào đó, một lúc lâu sau vẻ mặt không hề thay đổi, không khóc, cũng không khẩn trương, chỉ ngơ ngác, nhìn như thế lại càng khiến người khác lo lắng.
Lát sau cậu mới trả lời: “Lần trước… em đã bất lực không biết làm sao, lần này vẫn vậy. Đã qua lâu thế rồi mà em vẫn không tiến bộ chút nào hết.”
Hầu Mạch không dám nói Tang Hiến cũng luống cuống giống cậu, chỉ đành an ủi: “Chúng ta không toàn năng như nhân vật trong phim, chúng ta đều là những người bình thường, gặp chuyện như thế này cũng sẽ bó tay bó chân. Trước tiên em đừng nôn nóng, chúng ta sẽ thử nghĩ cách. Quan hệ của Tang Hiến rất rộng, dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra, sẽ không để cho ba cậu ấy được yên.”
Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại ra, xem tin nhắn chưa đọc, rồi lại đi lục danh bạ, cuối cùng đành bỏ xuống.
Cậu không làm được gì cả.
Ba Nhiễm nhất định sẽ chọn một nơi cậu không thể nghĩ ra được, cho dù cậu có liên lạc với mẹ Nhiễm cũng chẳng ích gì.
Ba Nhiễm và mẹ Nhiễm đều đang tranh quyền nuôi con. Mẹ Nhiễm cũng chẳng phải yêu thương Nhiễm Thuật gì nhiều, chỉ là vì khi Nhiễm Thuật ở với bà thì mới được ba Nhiễm đưa tiền nuôi dưỡng.
Cậu không có cách gì cả, giống như năm đó.
Không thể giúp được gì, do dự, tự mắng bản thân vô năng.
Cảm giác bất lực vô cùng nặng nề.
Cậu không được nổi giận, cậu không được khóc, cậu không thể làm phiền người khác thêm nữa.
Cậu chỉ có thể cố gắng tỉnh táo lại, nghĩ xem mình có thể làm gì.
Điều bây giờ cậu cần làm nhất là gì.
Thật lâu sau, Tùy Hầu Ngọc mới hỏi: “Chỉ cần trong bản báo cáo kiểm tra, chúng ta cho ra các chỉ tiêu đạt mức bình thường là được đúng không ạ?”
Huấn luyện viên Vương đáp: “Ừ.”
“Vậy thì chữa đi, chứng hưng cảm của em sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vấn đề, chỉ là nó phát tác vào lúc này mà thôi. Nếu làm thế thì em cũng có thể trở lại như bình thường, không sao cả nên đừng lo lắng.”
“Vậy việc thi đại học của em…” Huấn luyện viên Vương muốn nói lại thôi, luôn cảm thấy nếu vì tennis mà làm chậm trễ thời gian học tập lớp mười hai Tùy Hầu Ngọc thì hơi ích kỷ.
Tùy Hầu Ngọc dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, giọng nói bình tĩnh: “Không sao, em đã từng như vậy một lần rồi. Lần trước nếu em không thể thi được điểm trên trung bình thì em sẽ ở lại một năm, em cũng có thể nhanh chóng đuổi kịp. Lại nói, những thứ cần học cũng đã học rồi, cả một năm mười hai cũng chỉ để ôn tập, chậm trễ mấy ngày cũng không sao.”
“Anh sẽ giúp em.” Hầu Mạch bỗng nắm lấy tay Tùy Hầu Ngọc, nói.
“Không phải anh định tham gia giải đấu ư?”
“Anh không đi.”
Tùy Hầu Ngọc mở mắt lần nữa, nghiêng đầu nhìn sang phía Hầu Mạch, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Hầu Mạch biết cậu chắc chắn sẽ không đồng ý nên vội nói: “Anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại em một lần nữa.”
Tùy Hầu Ngọc cầm điện thoại lên xem lịch, rồi tính nhẩm, nói: “Nếu ngày mai em bắt đầu nằm viện, sau năm lần chữa là vừa lúc anh phải ra nước ngoài, sau khi anh đi thi đấu, tự em…”
“Anh ở lại với em!” Hầu Mạch khăng khăng bổ sung.
Huấn luyện viên Vương cũng cảm thấy buồn bực, nhưng chỉ ngồi lặng ở trên ghế lái, không nói một lời.
Tùy Hầu Ngọc chăm chú nhìn Hầu Mạch một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kiềm được tính khí của mình: “Con mẹ nó anh có bệnh hả?! Có tin em đánh gãy chân anh không?”
“Vậy anh sẽ ngồi xe lăn để giúp em.”
Tùy Hầu Ngọc rất muốn đánh người, nhưng không nỡ ra tay với Hầu Mạch, chỉ có thể một mình mở cửa xe, bước xuống đá lề đường.
“Đm! Đm! Thật con mẹ nó phiền bỏ mẹ!” Cậu thô bạo đá từng cú từng cú vào cục đá vô tội kia, động tác ấy khiến cả sợi tóc trên đỉnh đầu và vạt áo khoác đang mặc rung rung.
Siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, tất cả đều thể hiện sự bực bội của cậu.
Hầu Mạch chỉ đành xuống xe theo, ôm chặt lấy tay cậu từ sau lưng: “Ngọc ca, anh nghĩ rồi. Anh không bị lỡ mất cái gì cả, anh chỉ muốn ở bên em, tình trạng của em như thế này anh không thể đi được!”
“Buông ra!” Cậu tức giận hét to.
“Không buông, có đánh chết cũng không, Ngọc ca… Em đừng vậy, em như thế anh đau lòng lắm.” Hầu Mạch như keo da chó ôm dính lấy cậu, ôm rất chặt, hoàn toàn không chịu buông tay.
Cậu chỉ có thể cúi thấp đầu, cố gắng nén lại nỗi lòng.
Nhiễm Thuật lại bị ba cậu ấy tách khỏi mình một lần nữa.
Cậu vì tennis, cần tiếp nhận chữa trị thêm lần nữa.
Thật ra nằm viện là nguồn gốc của bóng ma trong lòng cậu, cậu chưa bao giờ nói với bất cứ ai, tuy giờ lại phải đối mặt, nhưng cậu không hề do dự.
Tại sao…
Tại sao phải xảy ra chuyện như thế vào giờ phút quan trọng nhường này?
Dường như bất cứ chuyện gì cũng đang cản trở cậu.
Mỗi một chuyện đều có thể ép chết cậu.
“Năm lần.” Tùy Hầu Ngọc bỗng nói: “Trong năm lần chữa trị mà em có thể khôi phục được về chỉ số bình thường thì em sẽ ra nước ngoài thi đấu với anh. Nếu không được thì thi đấu xong chúng ta sẽ tiến hành chữa trị lại, hai người chúng ta cùng làm…”
“Nhưng sau khi em chữa trị sẽ để lại di chứng, thời gian ngồi máy bay để ra nước ngoài dài như thế, em sẽ không chịu được.”
“Chúng ta sẽ lên đường sớm hơn một ngày, giữa chừng nghỉ ngơi nhiều hơn, tìm thử xem có chuyến bay chuyển tiếp nào không. Em còn có thể mang sách đi, lúc anh không có trận đấu em sẽ học, sẽ không trượt thi đại học, được không?”
Hầu Mạch im lặng một lát, dường như vẫn còn đang do dự.
Tùy Hầu Ngọc đợi một lát rồi nói: “Còn có một lựa chọn nữa.”
“Là gì?”
“Chia tay.”
“…”
Hầu Mạch hít sâu một hơi, cả lồng ngực nhói đau.
Hầu Mạch buông Tùy Hầu Ngọc ra, đẩy cậu lên xe, sau khi đóng cửa giúp cậu, hắn lên xe và nói với huấn luyện viên Vương: “Huấn luyện viên, thầy đỡ hơn chưa? Chúng ta đến thẳng bệnh viện, những thứ cần cho việc nhập viện của Ngọc ca em sẽ đưa tới sau.”
“Được.” Huấn luyện viên Vương trả lời, trực tiếp lái xe đi.
Ban ngày Tùy Hầu Ngọc vẫn rất bận rộn.
Sáng sớm bị gọi đến trường Phong Hoa, buổi trưa ở bệnh viện, buổi chiều bận thi đấu.
Buổi tối, cậu nhập viện, sau khi làm các loại xét nghiệm thì cậu mới được đưa đi cấp cứu, ngay tối hôm đó sẽ tiến hành điều trị sốc điện lần thứ nhất.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, tay cậu còn cầm điện thoại, nhắn tin cho Tô An Di nắm được tình huống.
Mấy người Tô An Di và Tang Hiến đang cố gắng, tiếc là vẫn chưa tìm được Nhiễm Thuật.
Tô An Di khuyên cậu điều trị cho tốt, chuyện này cứ giao cho họ là được, hiện tại điều cậu cần làm là chuẩn bị cho đợt kiểm tra, như vậy khi Nhiễm Thuật trở về sẽ bớt áy náy.
Tùy Hầu Ngọc nhìn màn hình điện thoại, thật đáng chết, mỗi lần mở màn hình khóa ra đều thấy được ảnh cậu chụp chung với Nhiễm Thuật.
Mỗi lần thấy đều rất khó chịu.
Cuối cùng cậu cũng đưa điện thoại giao cho Hầu Mạch, theo y tá đi về hướng phòng phẫu thuật.
Hầu Mạch luôn đi theo cậu đến tận cửa phòng phẫu thuật, thấy cơ thể gầy gò mặc quần áo của bệnh nhân của cậu, dáng vẻ ốm yếu ấy, càng nhìn càng cảm thấy thật đau thương.
Nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, lòng Hầu Mạch cũng theo đó mà thắt chặt lại, thậm chí còn hơi không thở được.
Hắn tựa vào vách tường, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới trở về phòng bệnh của Tùy Hầu Ngọc.
Bọn họ đến vội, có rất nhiều thứ cần phải sắp xếp lại, giường đã có y tá dọn giúp, một mình Hầu Mạch ở trong phòng bệnh chuẩn bị hết mấy thứ như dép, khăn bông.
Thu dọn phòng bệnh xong, hắn lại chạy đi hỏi y tá những điều cần chú ý.
Hắn hỏi rất nhiều chuyện, to có nhỏ có, y tá vẫn kiên nhẫn trả lời hết. Y tá trưởng nhìn
hắn, hỏi: “Người thân của bệnh nhân không đến ư?”
“Em là người thân.”
“Anh trai à?”
“Ừm… Em trai.”
“Dáng vẻ của cậu nhìn như anh trai vậy.”
“Anh ấy nhìn hơi non.”
Hầu Mạch ỷ mình trí nhớ tốt, nhớ hết những điều cần chú ý. Sau này chỉ mình hắn ở trong phòng với cậu, nên hắn cần phải chăm sóc thật tốt, mà phẫu thuật xong lại vào lúc đêm khuya, hắn phải chuẩn bị tươm tất trước.
Tính thấy thời gian phẫu thuật sắp kết thúc, hắn đi tới phòng phẫu thuật, đứng chờ ở ngoài cửa, nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai.
Chuyện này khiến hắn cực kỳ sốt ruột, thấy có nhân viên y tế bước ra vội tới hỏi.
“Ồ, cậu ấy đang tiếp nhận kiểm tra đo lường trong khoa phục hồi chức năng đấy, có lẽ khi khôi phục được ý thức sẽ tỉnh lại, thuốc mê lúc ấy mới hết được.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
Hắn chỉ đành dựa vào bức tường trên hành lang, chờ đợi.
Trên cửa phòng giải phẫu có đồng hồ báo giờ, hắn nhìn thời gian, đã 3 giờ sáng, nhưng hắn không hề thấy buồn ngủ.
Từng nhịp thở đều mang theo từng cơn đau đớn.
Lần ấy Tùy Hầu Ngọc nằm viện chỉ có một mình, lại còn là một thiếu niên mười hai tuổi, cậu ấy có sợ không? Cậu ấy có cô đơn không?
Dù có tiêm thuốc tê thì cơ thể cũng đâu chịu nổi?
Đang suy nghĩ, cửa phòng phẩu thuật mở ra, Tùy Hầu Ngọc được đẩy ra ngoài.
Hầu Mạch vội vàng lại đón, hỏi: “Cháu có thể làm gì không?”
“Người thân của bệnh nhân lát nữa giúp chuyển bệnh nhân lên giường nhé.”
” Được.”
Tùy Hầu Ngọc rất nhẹ, một mình Hầu Mạch có thể chuyển được, nhưng vì để chuyển Tùy Hầu Ngọc vững vàng hơn, hắn vẫn thực hiện theo cách mà y tá nói.
Chờ Tùy Hầu Ngọc nằm xuống, hắn ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch, rồi lại xem tình trạng của Tùy Hầu Ngọc.
Hình như Tùy Hầu Ngọc vẫn còn hơi mơ màng, hắn bèn ngồi bên mép giường bóp chân cho Tùy Hầu Ngọc, nói: “Anh xem tin nhắn rồi, Tô An Di không nói gì thêm nữa, Tang Hiến cũng không nhắn thêm tin gì cho anh biết. Lát nữa em ngủ đi, anh trông cho.”
Hắn hiểu Tùy Hầu Ngọc muốn biết gì.
Tùy Hầu Ngọc không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt lại, cũng không biết là đang nhắm mắt dưỡng thần hay là định ngủ.
Có lẽ vì có Hầu Mạch luôn ở bên cậu, giúp cậu làm giảm cảm giác chết lặng trên người, khiến cậu dần dần cảm thấy buồn ngủ, nằm trên giường chưa được bao lâu đã thiếp đi.
Hầu Mạch vẫn luôn thức, chăm chăm nhìn vào chai truyền dịch, chờ thuốc truyền hết thì nhấn chuông gọi, có y tá tới rút kim giúp.
Hắn đưa tay đỡ người Tùy Hầu Ngọc nghiêng sang một bên, xoa lưng giúp Tùy Hầu Ngọc để cậu không bị khó chịu khi phải nằm lâu.
Làm xong những việc này thì trời đã sáng, hắn vẫn không buồn ngủ, dứt khoát ngồi trên ghế chăm chú nhìn Tùy Hầu Ngọc.
Liệu pháp sốc điện sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ trong một thời gian ngắn, thậm chí sẽ dẫn đến tình huống trong quá trình chữa trị, người mắc bệnh mơ mơ màng màng, chân trước phải làm gì, chân sau liền quên mất.
Dù thế, Tùy Hầu Ngọc vẫn còn nhớ chuyện của Nhiễm Thuật.
Ngày hôm sau tỉnh lại luôn xem thử điện thoại, hoặc là hỏi Hầu Mạch.
Trong khoảng thời gian này, vào buổi sáng huấn luyện viên Vương sẽ đến, thay phiên chăm sóc Tùy Hầu Ngọc với Hầu Mạch, cho Hầu Mạch có thời gian ngủ bù.
Buổi tối Tô An Di, Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh, Ngải Mộng Điềm đều đã đến bệnh viện thăm Tùy Hầu Ngọc một lần. Hai ngày tới là cuối tuần, nhưng bọn họ cũng chỉ được nghỉ một ngày nên đành nhân thời gian tự học buổi tối tới thăm một lát.
Đến khuya sẽ chỉ để lại một mình Hầu Mạch trông nom.
Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh tỏ ý rằng hôm chủ nhật sẽ tới giúp, Hầu Mạch do dự một lát rồi đồng ý, hắn thật sự không phải làm bằng sắt, cần phải lượng sức mà làm.
Những người đó rời đi trước khi bệnh viện đóng cửa, Hầu Mạch tiễn họ xong, quay về phòng bệnh, hắn đứng ở cửa nhìn Tùy Hầu Ngọc, cậu vẫn đang nằm trên giường, nhắm mắt không nói một lời.
Hắn đi tới ngồi bên mép giường, đưa tay muốn kéo tay Tùy Hầu Ngọc, nhưng hắn cảm nhận được ngón tay Tùy Hầu Ngọc run rẩy, dường như bị dọa hết hồn, mở mắt ra thấy là hắn thì mới yên tĩnh lại.
Rốt cuộc hắn đã biết được, Tùy Hầu Ngọc không thích bệnh viện.
Sau khi vào bệnh viện, cả người Tùy Hầu Ngọc cũng trở nên gò bó.
“Ngọc ca, anh ở đây, anh ở đây với em này.” Hắn kéo tay Tùy Hầu Ngọc nói, cố hết sức vỗ về.
“Ừ.” Tùy Hầu Ngọc đáp.
Trước lần chữa trị thứ hai, Hầu Mạch theo thói quen cùng đến cửa phòng phẫu thuật với Tùy Hầu Ngọc.
Khi Tùy Hầu Ngọc sắp vào phòng phẫu thuật, cậu đột nhiên xoay đầu lại tìm Hầu Mạch, hắn vội vàng chạy tới.
Kết quả hắn bước tới, Tùy Hầu Ngọc lại nhìn hắn, ngơ ngác, dường như quên mất mình muốn nói gì.
Suy nghĩ một lát vẫn không nhớ ra được, cuối cùng cậu chỉ nói: “Thôi.”
Sau đó vào phòng phẫu thuật.
Hầu Mạch nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, nhìn ra xung quanh, tìm thấy cầu thang rồi bước vào, ngồi xổm trên bậc thang, cuối cùng không thể nén được, bật khóc.
Hắn vốn là một quỷ khóc nhè, mấy ngày trước vẫn luôn nhịn xuống, hôm nay thấy dáng vẻ Tùy Hầu Ngọc quên mất chuyện, rốt cuộc không nhịn được nữa, xót xa bật khóc.
Là hắn dụ dỗ Tùy Hầu Ngọc chơi tennis.
Thật ra Tùy Hầu Ngọc có thể bỏ chơi tennis.
Tùy Hầu Ngọc hoàn toàn có thể không cần trải qua chuyện như này…
Hầu Mạch nhanh chóng lau sạch nước mắt, cố để vui vẻ trở lại, hắn còn phải chăm sóc Tùy Hầu Ngọc mà.
Kết quả vừa đứng dậy là lại khóc, chỉ đành một tay chống tường, tiếp tục rơi nước mắt.
Kiên cường quá lâu, cũng muốn được yếu đuối trong phút chốc, thút thít để trút hết nỗi lòng.
Hắn bắt đầu vui mừng, lựa chọn sai lầm lúc nhỏ của mình còn có đường để quay lại.
Thật ra hắn rất may mắn, thời niên thiếu có thể gặp được người mình thích, mở ra một đoạn tình cảm tươi đẹp, làm phai mờ sự tàn bạo tuổi thiếu niên của hắn, dành cho hắn sự dịu dàng.
Hắn quý trọng phần tình cảm tưởng như đã mất mà tìm lại được này, cũng thương yêu người đã đối xử chân thành với hắn.
Nếu có thể…
Hắn rất muốn nhận hết mọi đau đớn bệnh tật vào người mình, không muốn để Tùy Hầu Ngọc phải một mình chịu đựng những chuyện này.
Đối mặt với bức tường, từ từ khôi phục lại tâm tình, hắn lau nước mắt lần nữa rồi bước ra, chờ Tùy Hầu Ngọc ra ngoài.
Hắn nên vì người hắn thích, trở thành một anh hùng có thể vượt mọi chông gai.
Trước mặt người đó, hắn phải bình tĩnh, phải mạnh mẽ.
Tùy Hầu Ngọc trở về phòng bệnh, sau khi tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên là ngắm xung quanh, cuối cùng là nhìn về phía Hầu Mạch.
Hầu Mạch há miệng, rốt cuộc không thể nói nên lời, chỉ nắm lấy tay Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc không có sức, nhưng vẫn rất cố gắng nương theo đó kéo tay Hầu Mạch, nắm thật chặt.
Tùy Hầu Ngọc chậm rãi lấy lại tinh thần, cổ họng rốt cuộc tốt hơn nhiều, mở miệng nói câu đầu tiên: “Em muốn Nhiễm Thuật.”
Cậu đã quên rất nhiều thứ.
Đầu óc cũng đang hồ đồ.
Nhưng… cậu muốn Nhiễm Thuật.
==========
Hết chương 132