Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?

Rút thăm


trước sau

Bình thường Nhiễm Thuật rất lười đánh chữ, gửi tin nhắn wechat toàn dùng dạng giọng nói, hôm nay hiếm hoi lắm mới có lần gửi tin nhắn bằng văn bản cho Tùy Hầu Ngọc.

R. S: Tớ tuyệt đối không nhìn lầm đâu! Là vết dao đó! Cắt cổ tay lấy máu hay sao ấy?

R. S: Bây giờ tớ đang là cộng sự của cậu ấy, ở chung trong một phòng, vạn nhất tớ lơ là, cậu ấy nhảy từ cửa sổ xuống thì biết làm sao bây giờ? Tớ phải chịu trách nhiệm là cái chắc!

R. S: Cậu nói xem, cậu ấy cao ráo, ngoại hình không đến nỗi tồi, ngoại trừ có chút lớn hơn tuổi thì không có khuyết điểm gì, nhà giàu, còn điều gì nghĩ không thông nữa chứ? Tự sát là không tốt, tuyệt đối không thể làm vậy, chúng ta phải liên tục tiến lên, hướng về phía ánh sáng, hướng về tương chứ chứ? Cậu nói có đúng không?

Ngọc ca: Ừm…

Ngọc ca: Để tôi hỏi thăm thử.

Ba phút sau.

Ngọc ca: Vẫn chưa giặt đồ xong, bảo là vừa làm vừa nói rất lao lực, lát nữa hỏi.

Ngọc ca: Có thể là trong nhà có chuyện gì đó, trong nhà cậu cũng đâu có yên ổn.

R. S: Nhưng mà tớ vẫn không hiểu! Mỗi ngày tớ có tiền tiêu là đã thấy hạnh phúc lắm rồi! Nhà cậu ấy còn rõ nhiều tiền, còn niềm vui nào mà không mua được?

Ngọc ca: Không biết, tôi cũng không biết nhiều về cậu ấy, thời gian lâu như vậy rồi mà cũng không làm quen được.

R. S: Cậu ấy chỉ có hứng thú với một mình Hầu Mạch thôi, hai người bọn họ chắc là không có… cái chuyện kia chứ?

Ngọc ca: Hẳn là không, nếu có thì Hầu Mạch mỗi ngày đều ở bên cạnh tôi, cậu ấy kiểu gì cũng sẽ chua hơn cả cậu.

R. S: Ngọc ca, tim tớ đang bịch bịch, tớ sợ lắm! Chúng ta nói chuyện gì vui vui đi.

Ngọc ca: Chờ lần tranh tài này có tiền thưởng, tôi sẽ mua quà cho cậu.

R. S: Được!

Ngọc ca: Sau đó ca kiếm tiền nuôi cậu.

Ngọc ca: Hôm nay tâm tình không tốt lắm, mở bản đồ ra mua một cái đảo đi.

R. S: Ha ha ha! Được!

Đang lúc mặt mày hớn hở tám chuyện, Nhiễm Thuật nhìn qua dư quang thấy Tang Hiến đứng dậy, cầm thẻ phòng định đi ra ngoài.

Nhiễm Thuật “roẹt” một phát bật dậy, cao giọng hỏi: “Cậu đi đâu thế?!”

Tang Hiến bị hành động của Nhiễm Thuật làm cho đơ người, hai giây sau mới trả lời: “Đi sang chỗ Tô An Di lấy nước, trên nhóm gửi thông báo.”

Nhiễm Thuật thoát ra khỏi khung chat với Tùy Hầu Ngọc, nhìn thấy trong nhóm chat của đội tennis có tin nhắn thông báo của Tô An Di, nói nước đã được đưa tới phòng cô, mọi người có thể tới lấy, nếu không vội thì lát nữa cô hết bận mới mang qua tận phòng được, dặn mọi người đừng uống nước có sẵn ở khách sạn, tránh gặp rắc rối.

Nhiễm Thuật thở phào nhẹ nhõm: “Ầu, vậy tôi cũng đi.”

Tang Hiến nghi hoặc đánh giá Nhiễm Thuật, nói: “Ừm.”

Trước khi ra khỏi cửa Nhiễm Thuật còn phải soi gương, chỉnh lại quần áo, cuối cùng che lông mày đi cùng Tang Hiến, bộ dạng hơi lén lút, chỉ lo gặp phải người quen.

Đến phòng Tô An Di, nhìn thấy bên trong đang tụ tập một đống người, Nhiễm Thuật lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô An Di, Tô An Di rất nhanh đã mang nước ra, nói: “Để lát nữa tôi mang qua cho cậu cũng được mà.”

“Tớ, tớ đi cùng cậu ấy.” Nhiễm Thuật chỉ Tang Hiến.

Tang Hiến nhìn Nhiễm Thuật còn phải che lông mày, vì vậy tự nhận hết sáu chai nước, nói với Nhiễm Thuật: “Đi thôi.”

“Ừm.” Nhiễm Thuật vẫn che lông mày, rón rén như đặc vụ trở về phòng.

Tô An Di nhìn hai người rời đi, chênh lệch chiều cao 12cm, cân nặng hơn kém nhau 47 cân (23.5kg), phong cách ăn mặc cũng khác nhau, nhìn bóng lưng hai người đi cạnh nhau thoạt nhìn không khác gì bố dẫn theo con trai.



Hầu Mạch dùng khăn lau tóc, đi từ phòng tắm ra, hỏi: “Vừa rồi cậu muốn hỏi gì?”

“À, có ít chuyện.”

“Hỏi đi.”

“Tang Hiến…” Tùy Hầu Ngọc không biết nên hỏi như thế nào, cân nhắc dùng từ, nói: “Tâm trạng của cậu ấy có phải là không quá tốt?”

Hầu Mạch nghe được câu hỏi này, chần chừ một chút rồi ngồi lên giường hỏi lại: “Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Là…” Tùy Hầu Ngọc không biết có nên nói thẳng ra hay không, rơi vào xoắn xuýt.

Hầu Mạch cũng không làm khó dễ, chỉ trả lời câu hỏi của đối phương: “Cậu ấy đúng là bức bối trong một thời gian dài, tâm trạng không quá tốt.”

“Mắc bệnh trầm cảm à?”

“Có khuynh hướng trầm cảm nhưng không phải trầm cảm, đây là hai khái niệm khác nhau. Bệnh trầm cảm thực sự rất khó trị được tận gốc, còn phải uống thuốc. Khuynh hướng trầm cảm chỉ là tâm trạng cảm thấy ngột ngạt, có khá nhiều người cũng có tâm trạng này, ai cũng từng phải trải qua thời kỳ khó khăn mà.”

Nghe Hầu Mạch nói vậy, Tùy Hầu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, định báo lại cho Nhiễm Thuật yên tâm.

Không ngờ Hầu Mạch lại phang thêm cho một câu trong khi mới gõ chữ được một nửa: “Nhưng mà những lúc không phát bệnh thì Tang Hiến cơ bản giống hệt người bình thường.”

Tùy Hầu Ngọc ngẩng phắt đầu lên, tròn xoe mắt hỏi: “Phát bệnh?! Lúc phát bệnh sẽ thế nào?!”

“Yên tâm đi, cậu ấy không có khuynh hướng làm tổn thương người khác, chỉ có chút khuynh hướng tự ngược mà thôi. Hơn nữa… chỉ cần tôi không trêu vào cậu ấy thì cậu ấy cũng sẽ không phát bệnh.”

“Nghĩa là sao?”

Hầu Mạch cúi đầu, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thở dài một hơi.

Đợt hô hấp này như thể làm cho lồng ngực hắn âm ỉ đau, không kìm được mà nhíu mày.

Cuối cùng, Hầu Mạch dùng hết sức lực nở nụ cười qua loa, thanh âm cũng vô lực: “Nói chung là yên tâm đi, cậu ấy sẽ không làm tổn thương bạn cậu đâu.”

Tùy Hầu Ngọc biết Hầu Mạch không muốn nói tiếp nữa.

Cậu đột nhiên nhận ra, có một số việc, Hầu Mạch không hề giấu giếm gì với cậu.

Nhưng vẫn có một phần nhỏ nào đó được Hầu Mạch giấu rất kín, không chịu nhắc tới, điều này làm cho cậu càng lưu ý, như là tầng sâu nhất của tảng băng, một sự tồn tại khó lường, không được để cho người khác nhìn thấy.

Tùy Hầu Ngọc cũng biết mình không nên hỏi, vì vậy chỉ có thể nhịn xuống.

Trong lúc hai người im lặng, ngoài cửa có tiếng gõ truyền đến.

Hầu Mạch ở gần cửa hơn, vì vậy hắn ra mở cửa, Tô An Di mang nước đi vào, nói với Hầu Mạch: “Sáng sớm mai cậu phải đi rút thăm, trước đó nhớ dẫn theo Ngọc ca, huấn luyện viên sợ Ngọc ca mới ăn kiêng có một tháng, kiểm tra nước tiểu không hợp quy định lại xuất hiện tình trạng không ứng phó được, cho nên để cậu ấy đi kiểm tra trước, nửa giờ sau sẽ có kết quả.”

Hầu Mạch nhận nước từ tay Tô An Di: “Ừ, tôi biết rồi.”

Tô An Di nhìn Tùy Hầu Ngọc, dặn: “Hai cậu ngày mai phải dậy sớm, ít nhất là trước nghi thức khai mạc hai tiếng, còn phải tranh thủ làm cho cơ bắp tỉnh lại, cậu và Hầu Mạch nhớ bàn nhau, nếu như ngày mai sáu giờ tôi chưa thấy hai cậu thì sẽ tới phòng nhấn chuông cửa.”

Tùy Hầu Ngọc gật đầu: “Ừ.”

Chờ Tô An Di rời khỏi phòng, Hầu Mạch đặt nước xuống bàn, cảm thán: “Cậu ấy làm việc cẩn thận ghê.”

“Ừ, tính cách cậu ấy vốn là như vậy, rõ ràng là không cần theo tới lớp 17.”

“Vì Nhiễm Thuật?”

“Cậu ấy đoán tôi sẽ theo Nhiễm Thuật tới lớp 17 nên mới đến.”

Hầu Mạch nhướng mày, vặn nắp chai nước ra uống một ngụm, làm như lơ đãng hỏi: “Tại sao? Thầm mến cậu à?”

“Cậu ấy sợ chứng hưng cảm của tôi tái phát nên đi theo sang trông chừng, sợ một mình Nhiễm Thuật không khống chế tôi được.”

Hầu Mạch trở nên nghiêm túc, đặt chai nước xuống bàn, hỏi: “Lúc tái phát sẽ thế nào?”

“Tính công kích rất mạnh, rất điên, bất chấp hậu quả.”

Bởi vậy nên mới có lời đồn Tùy Hầu Ngọc đánh nhau không cần mạng.

Mà thật sự đúng là như vậy, rất đáng sợ, sau đó còn phải nhốt lại vài ngày.

Hầu Mạch nói: “Vậy thì từ bây giờ tôi cũng sẽ trông chừng cậu.”

Tùy Hầu Ngọc dựa vào thành giường gõ chữ, lạnh nhạt đáp: “Ừm.”

Hầu Mạch xé bao ngoài của chai nước mình vừa uống, nói với Tùy Hầu Ngọc: “Chai này là của tôi, xé bao ngoài, đừng có uống sai nữa.”

Tay gõ chữ của Tùy Hầu Ngọc hơi khựng lại, hóa ra Hầu Mạch đã sớm đoán được.

Hầu Mạch không có gì để làm, định đi sang phòng Đặng Diệc Hành nói chuyện phiếm, còn chưa ra khỏi cửa đã nghe Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Đi đâu?”

“Tìm bọn Đặng Diệc Hành hỏi thêm một chút về đánh đôi.”

“Quay lại, đi ngủ.”

“Ò…” Hầu Mạch ngoan ngoãn trở về, ngồi bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

Rất nhanh Tùy Hầu Ngọc đã nhận được tin nhắn của
Hầu Mạch.

Cặn Bã Không Biết Xấu Hổ: Tôi về rồi đây!

Tùy Hầu Ngọc lẩm bẩm: “Đồ thần kinh!”

Hầu Mạch chỉ cười không nói, nằm xuống giường đi ngủ.



Hầu Mạch đã từng tới sân này thi đấu một lần, dù sao thì mấy giải cấp tỉnh quanh quẩn chỉ có từng đó, bọn họ đã sớm quen rồi.

Hầu Mạch dẫn Tùy Hầu Ngọc đi làm kiểm tra nước tiểu, sau khi nhận cốc đựng, Hầu Mạch cầm cốc hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Có cần tôi cầm cốc giúp không?”

Tùy Hầu Ngọc vung tay đoạt lại, mắng: “Phắn mẹ đi.”

Hầu Mạch không phắn, tiếp tục chỉ trỏ: “Đi tới chỗ này, thấy chưa, đi tiếp sang chỗ này…”

Tùy Hầu Ngọc tức nổ phổi đá cho Hầu Mạch một cước, sau đó mới cầm cốc đi vào nhà vệ sinh.

Hầu Mạch lùi ra sau, nói: “Tôi đi rút thăm đây, cậu ở đây chờ kết quả nhé, xem ai nhanh hơn, nhớ liên lạc qua wechat.”

“Ừ.” Tiếng Tùy Hầu Ngọc trong nhà vệ sinh hàm hồ đáp lại.

Lần rút thăm chia đội này được thực hiện bởi quán quân mùa trước đó. Quán quân đội nữ rút cho đội nam, Hầu Mạch rút cho đội nữ.

Trước khi kết quả rút thăm được công bố ra ngoài, Hầu Mạch là người đầu  tiên biết kết quả.

Hầu Mạch đi vào, nhân viên công tác cười chào hắn, còn hỏi: “Năm nay em lại khiêu chiến đánh đôi à?”

Thực ra là huấn luyện viên Vương muốn dùng giải đấu này để luyện tập.

Lần trước ông cũng dùng giải đấu này để thử nghiệm bộ đôi Hầu Mạch và Tang Hiến, kết quả thất bại thảm hại, nhưng mà Hầu Mạch vẫn là quán quân đánh đơn.

Lần thi đấu năm nay Hầu Mạch lại báo danh đánh đôi, cộng sự là một cái tên xa lạ, khiến nhiều người hoài nghi phải chăng Hầu Mạch đang giúp đỡ rèn luyện người mới.

Hầu Mạch cười trả lời: “Vâng ạ, không thể bỏ cuộc quá nhanh được.”

Trong lúc ngồi chờ đợi, hắn thấy thoáng qua bóng người quen thuộc, hai nam sinh thân hình cao lớn đi qua trước mặt.

Ánh mắt của hắn nhìn theo hai người kia, hai người kia cũng nhìn lại.

Hai bên đều nhìn thấy đối phương quen mắt nhưng lại không quen biết nên không tới chào hỏi.

Hầu Mạch biết hai người kia, học sinh của trung học Đông Thể, nhưng đã gia nhập đội tuyển của tỉnh.

Vốn dĩ hai vị này rất ít khi tham gia những giải đấu kiểu này, chăm chỉ huấn luyện cùng đội tuyển của tỉnh mà thôi, không hiểu sao lần này lại đến?

Xem ra thi đấu đánh đôi lần này không dễ dàng rồi.

Dù sao thì… bọn họ cũng từng là hạng hai đánh đôi thanh thiếu niên toàn quốc.

Vị trí thứ hai này giành được là do giằng co một hồi lâu với đối thủ, nếu như lúc đầu ném đồng xu may mắn hơn một chút thì có khi sẽ hạng nhất luôn rồi.

Quyền lựa chọn vị trí trên sân thi đấu cũng rất quan trọng.

Nếu như thi đấu lúc vẫn còn mặt trời, tuyển thủ sẽ chọn hướng quay lưng về phía mặt trời, khi phát bóng sẽ đỡ bị ánh sáng làm ảnh hưởng.

Tuyển thủ chọn sai sẽ dễ bị căng thẳng vì áp lực.

Đi thi đấu chính là như vậy.

Hầu Mạch rất có tự tin vào trình đánh đơn của mình, cũng có lòng tin vào Tùy Hầu Ngọc.

Nhưng dù sao thì bọn họ cũng mới chỉ luyện được có một tháng mà thôi, độ hiểu ngầm không đủ, chiến thuật cũng chưa tích lũy đủ, thậm chí còn chưa học được một nửa.

Vừa mới chân ướt chân ráo đã gặp phải cấp bậc đại thần, đến chính Hầu Mạch cũng cảm thấy áp lực tăng gấp bội.

Thời khắc này bỗng dưng hắn có hi vọng kết quả kiểm tra nước tiểu của Tùy Hầu Ngọc không đạt, vậy thì sẽ không cần phải tham gia thi đấu nữa, cũng sẽ không cần gặp phải đối thủ mạnh nữa. Nếu như tâm hiếu thắng của Tùy Hầu Ngọc không được thỏa mãn, sợ là sẽ khó chịu một thời gian dài.

Hắn đã sớm nhìn ra tâm hiếu thắng của Tùy Hầu Ngọc rất mạnh, từ lúc thua hắn ba set tennis là đã có thể nhìn ra.

Đánh đơn rút thăm trước, Hầu Mạch rút xong lại ngồi ở một bên chờ đợi, trước khi công bố kết quả hắn không thể đi.

Lúc này huấn luyện viên Vương đi tới đưa danh sách báo danh đánh đôi, tùy tiện liếc Hầu Mạch một cái rồi đi vào trong, cũng nhìn thấy hai người đánh đôi của trường Đông Thể.

Hầu Mạch đi tới nháy mắt với huấn luyện viên Vương: “Đừng để Ngọc ca tham gia, bọn họ đến rồi.”

Huấn luyện viên Vương nhìn cặp tuyển thủ bên kia, nói: “Hai đứa không muốn lấy giải nhất à? Thầy muốn hai em có thêm kinh nghiệm thực chiến.”

“Tính cách của Ngọc ca không thích bị thua.”

“Nếu đã trở thành vận động viên thì phải giác ngộ được điều đó, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp. Nếu như em cứ một mực che chở cho em ấy thì cũng không phải là cách, em đâu thể dùng cách này bảo vệ em ấy cả đời.” Huấn luyện viên Vương rút ra một tờ giấy, đưa cho Hầu Mạch: “Kết quả kiểm tra nước tiểu thông qua rồi, được phép tham gia.”



Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích một chút về tên trong wechat, dưới góc độ mỗi người sẽ có tên khác nhau, R. S là tên của Nhiễm Thuật, Ngọc ca là ghi chú tên của Nhiễm Thuật dành cho Tùy Hầu Ngọc.

Còn lúc Tùy Hầu Ngọc tán gẫu với Hầu Mạch thì tên của Tùy Hầu Ngọc là Roronoa, của Hầu Mạch là Cặn Bã Không Biết Xấu Hổ.

Thiết lập cụ thể hơn:

Tùy Hầu Ngọc, cao 1m83, trước mắt nặng 113 cân (vốn là 118 cân), size giày 43, sinh nhật ngày 5 tháng 4.

Hầu Mạch, cao 1m88, nặng 144 cân, size giày 44, sinh nhật ngày 31 tháng 8.

Nhiễm Thuật, cao 1m78, nặng 115 cân, size giày 41, sinh nhật ngày 7 tháng 11 (lớn hơn Tùy Hầu Ngọc tận 5 tháng nhưng vẫn thích gọi Ngọc ca)

Tang Hiến, cao 1m90, nặng 162 cân, size giày 44, sinh nhật này 11 tháng 1 (cùng năm với Nhiễm Thuật, lớn hơn Nhiễm Thuật gần 10 tháng)

Chiều cao cân nặng của Hầu Mạch và Tang Hiến có tham khảo chỉ số của những vận động viên tennis quốc tế, nhưng giảm bớt xuống một ít, vì dù sao họ cũng mới chỉ là thiếu niên. Còn cân nặng của Ngọc ca… cậu ấy… nói như thế nào nhỉ? Cậu ấy không phải người bình thường.

Trước mắt chỉ mới có Tang Hiến thành niên, Nhiễm Thuật sắp rồi.

*** Hết chương 44

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện