Sau khi chọn vị trí trên sân xong, cả nhóm sẽ chụp một bức ảnh chung.
Hầu Mạch đứng bên cạnh Dương Hồng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai người chúng ta đứng cạnh nhau trông giống Hắc Bạch Vô Thường nhờ?”
Dương Hồng nhìn ống kính, ngoài cười nhưng trong không cười, tức đến nghiến răng, “Đừng có khoe khoang màu da nữa, đến tối nay bọn tôi sẽ được thấy cậu trắng hơn gấp vạn lần.”
“Khưa khưa, tối nay cậu chỉ có thể được nhìn một con chó mực chạy thôi.” Hầu Mạch mỉm cười, thanh âm xuyên qua kẽ răng, ngoài mặt vẫn tươi cười chói lóa.
Đội trưởng của Tỉnh Thể tên là Lưu Mặc, có biệt danh là Ngao Tây Tạng Đen.
Bởi vì Lưu Mặc vừa đen vừa cường tráng, ngoại hình cực kỳ hung dữ.
Thời gian huấn luyện của Tỉnh Thể khác Phong Dữ, tiết học văn hóa ít hơn so các trường trung học bình thường, ít nhất là buổi chiều gần như không có tiết. Thành viên của đội tennis toàn là kiểu tính cách hoang dã, ai cũng phơi đen như than, người không biết còn tưởng là mời tuyển thủ bên châu Phi về.
Trong lúc vào vị trí chuẩn bị, Dương Hồng nhìn bộ dạng của Hầu Mạch, không khỏi bật cười: “Cậu đã phải trải qua những gì thế?”
Trong lúc đồng đội phát bóng, người còn lại sẽ phải làm cái tư thế nửa ngồi nửa quỳ kia, nhìn không khác gì một tù nhân đang ngồi xổm, hận không thể vùi đầu xuống đất.
Hầu Mạch cong khóe môi trả lời: “Cậu chưa từng trải qua à?”
Dương Hồng cười “khà khà” hai tiếng: “Rất lâu rồi chưa gặp lại, dù sao cũng đã quen rồi.”
Hầu Mạch không trả lời.
Thực tế, Dương Hồng và Hồ Khánh Húc đã nhận ra sự thay đổi của Hầu Mạch.
Sự thay đổi này được gọi là thỏa hiệp.
Ban đầu Hầu Mạch cực kỳ bài xích đánh đôi, không chịu phối hợp, không muốn tập luyện, bây giờ lại cố gắng phối hợp cùng Tùy Hầu Ngọc, còn nguyện ý đánh phụ trợ, đây là một sự thay đổi rất lớn.
Cốt lõi của đánh đôi chính là sự phối hợp, bổ sung cho nhau, bù đắp khuyết điểm của nhau.
Trong lúc đánh, Hầu Mạch im lặng thầm chăm sóc cho người còn lại, bản thân hắn đã đủ mạnh, lại nguyện ý giảm bớt hào quang của bản thân, không tranh không đoạt, phối hợp với Tùy Hầu Ngọc.
Nhịp độ của các trận đấu đôi nam diễn ra cực kỳ nhanh, không giống đánh đơn, thỉnh thoảng xuất hiện vài tình huống đặc biệt. Tiết tấu của đánh đôi rất nhanh, vì vậy tuyển thủ cần phải theo kịp, nếu như không nắm lấy cơ hội sẽ thua điểm ngay.
Sau khi Tùy Hầu Ngọc phát bóng, hai người đối diện đều rất kinh ngạc.
Đừng tưởng dáng người của Tùy Hầu Ngọc gầy gò, thoạt nhìn không có tí sức mạnh nào, bóng phát ra có vận tốc và độ xoáy cực kỳ tốt.
Dương Hồng là người kiểm soát bóng trước lưới rất tốt, lao lên đón quả bóng của Tùy Hầu Ngọc, bóng xoáy khiến cho cậu ta chặn đánh rất vất vả.
Vì vậy, Dương Hồng quyết định tấn công một mình Tùy Hầu Ngọc.
Trong mắt cả hai, bóng sẽ rất nguy hiểm nếu vào tay Hầu Mạch, vì vậy bọn họ tránh Hầu Mạch, chỉ tấn công Tùy Hầu Ngọc.
Thể chất của Tùy Hầu Ngọc chính là một nhược điểm, cũng là kẽ hở lớn nhất của đối thủ.
Nhất định phải tận lực tấn công!
Điểm này Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc cũng đã tính đến, cho nên cứ coi như một mình Tùy Hầu Ngọc bị đánh liên tục thì trận tuyến của cả hai cũng không được rối loạn, mà phải tìm cách phản công.
Tâm thái thi đấu cực kỳ ổn định.
Dương Hồng lên lưới, dùng một đường bóng ngắn đánh trả về, hướng thẳng vào ngực Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc đoán được, nhưng khoảng cách quá gần, muốn lùi về sau cũng không kịp nữa, vì vậy cố gắng cong người, đưa vợt tới trước ngực đánh trả quả bóng kia.
Bóng qua lưới, nhẹ nhàng bay tới trước mặt Dương Hồng.
Dương Hồng có muốn đón cũng không kịp nữa, mất bóng.
Dương Hồng đứng vững trở lại, ngẩng đầu nhìn Tùy Hầu Ngọc, không nhịn được hỏi Hầu Mạch: “Cộng sự của cậu là chất lỏng à?”
Dáng dấp của Hầu Mạch vẫn là kiểu cười hi hi ha ha, đáp: “Bộ dạng chơi bóng của cậu ấy chính là một con mèo lỏng đang nhảy múa.”
Dương Hồng điều chỉnh trạng thái, thật mở mang tầm mắt.
Qua lại mấy lượt, Dương Hồng phát hiện Tùy Hầu Ngọc phát bóng rất thấp, cực kỳ sát lưới, cậu ta tung vợt chuẩn bị đánh trả về thì nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đã chạy đến gần lưới.
Trong nháy mắt Dương Hồng thay đổi đường đi của bóng, đánh về phía góc chết.
Không ngờ đấy lại là đòn tấn công giả của đối phương, Hầu Mạch đã lui về đường biên ngang, đón bóng ở đó rồi đánh trả bằng một cú cực kỳ xoáy.
Một quả bóng xoay tròn bay tới trước mặt Dương Hồng, cậu ta cắt đường bóng đánh trả, miễn cưỡng qua lưới, còn rất nhanh bị Tùy Hầu Ngọc đánh lại bằng một đường bóng cao.
Đùa giỡn, là thứ mà Hầu Mạch bị mắng nhiều nhất.
Hầu Mạch thích nhìn đối thủ của mình chạy khắp sân đón bóng, cuối cùng vì không phản ứng kịp mà mất điểm.
Đánh bóng với Hầu Mạch sẽ có cảm giác như bị trêu chọc, đường bóng xảo quyệt khó lường, không cố định, đối thủ chỉ có thể không ngừng chạy trái chạy phải, chạy trước chạy sau, chạy đủ các hướng.
Hầu Mạch luôn là người kiểm soát toàn cục.
Bây giờ, Hầu Mạch có thêm một cộng sự, cũng một phong cách tương tự, khiến cho Dương Hồng và Hồ Khánh chạy khắp sân, thậm chí bắt đầu hơi chật vật.
Năng lực kiểm soát và lên lưới nhanh của bọn họ bị khóa lại rồi.
Hồ Khánh Húc bị giữ lại ở đường biên ngang, chạy trái chạy phải, Dương Hồng đứng trước lưới, không biết có nên lùi ra sau không.
Cứ như là đang chơi thả diều vậy, Hầu Mạch là dây, Tùy Hầu Ngọc là người giữ dây, thả cho con diều bay qua bay lại tán loạn.
Trên khán đài, Lưu Mặc – người tạm thời chưa phải thi đấu – đang ngồi xem, càng xem sắc mặt càng trầm xuống.
Một người khác ở bên cạnh không nhịn được hỏi: “Dương Hồng và Hồ Khánh Húc bị khống chế rồi đúng không?”
“Người mới kia là thế nào vậy, rõ ràng nhìn rất gầy, sao lại có thể phát bóng làm cho Dương Hồng bó tay toàn tập? Thể lực hình như còn tốt hơn người bình thường.”
“Đâu chỉ thể lực tốt, cơ thể cứ như không xương ấy, cái độ linh hoạt này thật đáng sợ, cmn có phải là người không thế?”
Lưu Mặc tức giận nhưng không thể không thừa nhận: “Hai người bọn họ đã lợi dụng tối đa ưu thế phát bóng trước, toàn bộ trận đấu này đều nằm trong sự kiểm soát của bọn họ. Nhịp độ, chiến thuật, thậm chí là vị trí đứng của Dương Hồng và Hồ Khánh Húc đều bị bọn họ khống chế.”
Ai có thể ngờ một người bài xích đánh đôi như Hầu Mạch lần này lại phối hợp tốt như vậy?
Càng khiến người ta không ngờ hơn chính là, bộ dạng Tùy Hầu Ngọc nhìn như thiếu niên xinh đẹp yếu đuối lại có thể chơi được đến như thế?
Đây đâu phải là tổ hợp cho điểm? Đây là tổ hợp đòi mạng!
Phong Dữ đào được nhân tài này ở đâu ra vậy, mà sao lại giấu được kín như vậy? Chẳng lẽ thật sự là người mới mới luyện có một tháng?
Cứ tiếp tục đánh như vậy, sợ rằng Dương Hồng sẽ bị lưu lại bóng ma tâm lý mất.
Người bên cạnh thở dài: “Hầu Mạch kia không lo thi vào Hoa đại đi, còn đánh tennis làm quần gì không biết! Thích bắt nạt người à!?”
Lưu Mặc đã đối chiến với Hầu Mạch mấy lần, hiểu cái cảm giác ấm ức không tìm được đối sách kia, thực sự là rất ngột ngạt.
Bây giờ cậu ta không nghĩ đến chuyện phải khỏa thân chạy mà lo lắng Dương Hồng và Hồ Khánh Húc sẽ bị lưu lại bóng ma trong lòng.
—
Ngồi cách đó không xa là Đường Diệu và Cố Lê Bạc.
Đường Diệu chính là nam sinh của Đông Thể, ngày đó khiêu khích Hầu Mạch, kết quả bị Tùy Hầu Ngọc đánh bóng thẳng vào mặt.
Cố Lê Bạc là cộng sự của Đường Diệu, yên lặng ngồi bên cạnh, nghiêm túc theo dõi trận đấu.
Đường Diệu nhìn Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đã thắng được set đầu tiên, quay sang hỏi Cố Lê Bạc: “Cái sào tre kia thật sự chỉ mới tập có một tháng à?”
Bức ảnh cap màn hình tin nhắn của Hầu Mạch và Lưu Mặc đã lan truyền rộng khắp trong nhóm những người chơi tennis, Đường Diệu đương nhiên cũng biết chuyện này, tranh thủ lúc mình chưa có trận đấu tới
đây xem thử, xem Hầu Mạch lấy tự tin ở đâu ra mà lớn lối như vậy?
Kết quả được nhìn thấy sự phối hợp thần kỳ của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Đường Diệu căng thẳng cắn môi, lúc trước cậu ta cảm thấy Tùy Hầu Ngọc quá gầy, thể lực không ra sao.
Bây giờ thì… cảm giác mặt mình hơi rát rồi.
Cố Lê Bạc chống cằm, vẫn nghiêm túc xem thi đấu.
Người này có một thân hình đặc biệt, mặt nhỏ tay to, ngồi ở tư thế này khiến cho khuôn mặt trông càng nhỏ.
Môi cậu ta rất mỏng, trước khi nói chuyện có thói quen dùng đầu lưỡi liếm môi – chỉ là một thói quen cá nhân – nói: “Lần trước chúng ta đã xem bọn họ làm nóng người, người hỗ trợ đương nhiên sẽ không tấn công, nhưng đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một người hỗ trợ thể hiện sự háo thắng rất mạnh.”
Giọng của Cố Lê Bạc hơi nhỏ, xung quanh khu vực thi đấu tương đối ầm ĩ, Đường Diệu phải ghé sát lại gần mới nghe được những gì bạn mình nói.
“Thời gian một tháng, xem ra luyện tập rất chăm chỉ.” Điểm này Đường Diệu thừa nhận.
Cố Ly Bạc lạnh nhạt nói: “Có nhược điểm.”
“Chỗ nào?”
“Độ hiểu ngầm chưa đủ, giao lưu ánh mắt rất nhiều lần. Hơn nữa, Hầu Mạch còn dùng tay chỉ huy, nếu như chúng ta gặp bọn họ, tôi có lòng tin chúng ta sẽ thắng.”
Phong cách chơi của Cố Lê Bạc cũng là liên tục dự đoán đường bóng, thậm chí còn được gọi là máy tính bằng mắt thường.
Cố Lê Bạc không thua Hầu Mạch về năng lực tính toán và dự đoán, tâm cơ cũng rất nhiều, nhưng mà cậu ta chỉ có thể đánh đôi, nhược điểm của cậu ta là thể lực, kém tiêu chuẩn của một tuyển thủ tennis quá nhiều.
Tính cách của Đường Diệu rất dễ bị kích động, thường xuyên gây chuyện, nhưng Cố Lê Bạc vẫn nguyện ý làm cộng sự là bởi vì thể lực của Đường Diệu cực kỳ tốt, đánh đôi với Đường Diệu thoải mái dễ chịu nhất.
Hơn nữa, Đường Diệu rất biết nghe lời.
Thành tích tốt nhất của hai người bọn họ là hạng năm đánh đôi thanh thiếu niên toàn quốc.
—
Trên sân.
Vẻ mặt của Dương Hồng rất khó coi.
Lúc biết kết quả rút thăm cậu ta đã mừng như điên, không ngờ lại gặp được Hầu Mạch, đây là tổ hợp cho điểm còn gì?
Còn bây giờ thì lại lo lắng bồn chồn, chẳng lẽ thua ngay ở trận đầu tiên?
Dựa theo thể chế thi đấu, ba set thắng hai.
Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc đã thắng được một set, set này lại tiếp tục chiếm ưu thế làm cho Dương Hồng bắt đầu cuống lên.
Hồ Khánh Húc chuẩn bị phát bóng, thời gian do dự hơi dài, bị trọng tài nhắc nhở, chỉ có thể nhanh chóng tự điều chỉnh trạng thái.
Lúc này bỗng dưng nghe được một tiếng rống của Lưu Mặc: “Nghĩ cái gì thế?! Cứ đánh hết sức là được!”
Một tiếng rống tràn ngập khí thế long trời lở đất, kéo tới một trận cười to.
Hầu Mạch không nhịn được lẩm bẩm: “Mịa cái con Ngao Đen này…”
Ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc đảo qua hàng ghế khán giả, chú ý tới một điều bất thường, không nhịn được chăm chú nhìn thêm.
Có nhiều trận đấu diễn ra cùng một lúc, huấn luyện viên Vương quan tâm tới lần đầu tiên đánh đôi của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc nên tới sân này xem bọn họ thi đấu.
Đột nhiên Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy Tô An Di chạy đến, đứng bên cạnh huấn luyện viên nói cái gì đó.
Huấn luyện viên Vương nghe xong giận tím mặt, đưa đồ trong tay cho Tô An Di, quay vào khu vực nghỉ ngơi.
Tô An Di lại cầm đồ đuổi theo.
Trong ấn tượng của Tùy Hầu Ngọc, huấn luyện viên Vương đã lớn tuổi, lại còn có vết thương cũ năm xưa nên rất ít khi chạy.
Còn Tô An Di là người có tính cách trầm ổn, không xảy ra chuyện lớn thì sẽ không lo lắng thành như vậy.
Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Sự mất tập trung của Tùy Hầu Ngọc bị Hầu Mạch phát hiện.
Tùy Hầu Ngọc rất dễ bị mất tập trung, tự mình không thể khống chế được, suy nghĩ rất dễ phiêu tán, nếu không thì bình thường đã không phải dùng những tư thế kì dị để đọc sách.
Điểm ấy Hầu Mạch đã sớm biết.
Hầu Mạch nhìn theo ánh mắt của Tùy Hầu Ngọc, cao giọng nói: “Bước lên trước hai bước, vung vợt ở hướng bốn giờ!”
Tùy Hầu Ngọc không chút do dự, hoàn hồn trong nháy mắt, làm theo hướng dẫn của Hầu Mạch, vung vợt theo đúng góc độ và cảm nhận được một quả bóng vừa được đánh tới.
Là dự đoán của Hầu Mạch.
Sau khi đánh trả, Tùy Hầu Ngọc hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng điều chỉnh vị trí đứng.
Tùy Hầu Ngọc liên tục lùi về sau, quán tính ban nãy vẫn chưa hết.
Cậu vừa nhảy lên vung vợt giữa không trung, nếu như chờ bóng bay xuống thấp sẽ không thể đuổi kịp, điều này cũng làm cho Tùy Hầu Ngọc di chuyển có chút chật vật.
Hầu Mạch vươn tay đỡ sau lưng Tùy Hầu Ngọc, nói: “Chúng ta đánh phần của chúng ta, đừng nhìn chỗ khác.”
“Ừm.”
Hầu Mạch chưa quay về vị trí của mình mà dùng ngón tay búng trán Tùy Hầu Ngọc: “Nếu cậu làm hại tôi phải khỏa thân chạy thì lúc về tôi sẽ tụt quần cậu cạo sạch lông.”
“…” Tùy Hầu Ngọc lườm hắn một cái.
Hầu Mạch mỉm cười, quay lại vị trí của mình, chuẩn bị cho một lượt đánh mới.
Mặt trời từ từ lên cao, chiếu xuống toàn bộ mặt đất, khắp nơi bị ánh sáng chói mắt bao phủ.
Dưới ánh mặt trời, Tùy Hầu Ngọc nhìn bóng lưng của Hầu Mạch cùng bộ quần áo thể thao kết hợp hai màu đen đỏ, vóc người rắn chắc cao ráo, tay chân đầy sức mạnh, thoạt nhìn rất đáng tin cậy.
Có lẽ, chỉ có làm cộng sự của cậu ấy thì mới có thể cảm nhận được điều đó.
Tùy Hầu Ngọc triệt để tỉnh táo hoàn toàn.
Tiếp tục thi đấu.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hầu Mạch: Kể cả thắng tôi cũng muốn tụt quần của cậu.
*** Hết chương 46