—
Trong tiếng oán than thấu trời thấu đất, đợt huấn luyện quân sự lần hai của khối 11 đã được xác định.
Diện tích của trường Phong Hoa rất lớn, có thể trực tiếp huấn luyện quân sự ngay bên trong trường.
Trước đợt huấn luyện quân sự mấy ngày, Hầu Mạch và một vài thành viên của đội tennis cố ý đi tìm huấn luyện viên.
“Việc này thầy nghe nói rồi, mấy ngày tới các em tham gia huấn luyện quân sự đi. Đến chiều muộn thì qua chỗ thầy tập luyện thêm một lúc, thầy muốn sắp xếp cho các em đi thi đấu, việc tập luyện không thể gác lại được.”
Đám tuyển thủ cúi đầu ủ rũ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thực ra ý của bọn họ vốn là muốn nhờ huấn luyện viên hỗ trợ, giữ bọn họ lại ở sân tập luyện, không phải tham gia huấn luyện quân sự nữa, chủ yếu là vì tập quân sự quá nóng.
Ít ra bọn họ hoàn toàn nguyện ý đánh tennis, nhưng huấn luyện quân sự thì không.
Cuối cùng chỉ còn Hầu Mạch và Tang Hiến được giữ lại.
Huấn luyện viên nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, ngữ khí bất đắc dĩ cộng thêm vài tia tiếc nuối: “Hai người các em thực sự không thể đánh đôi à?”
Hầu Mạch và Tang Hiến cũng chẳng buồn nhìn đối phương, trầm mặc gật đầu.
Phong cách đánh bóng của Hầu Mạch và Tang Hiến hoàn toàn đối nghịch, bọn họ đã từng thử phối hợp đánh đôi hai lần, thực lực của đối phương rõ ràng không bằng bọn họ nhưng bọn họ vẫn thua toàn tập.
Hai người đều là những tuyển thủ có kỹ thuật cá nhân rất tốt, nhưng đáng tiếc đều thuộc loại hình muốn thể hiện thực lực quá mạnh, không có tinh thần nhường nhịn hi sinh, dẫn đến không thể hiểu nhau.
Lúc chơi bóng chỉ có thể liên tục va vào nhau, thậm chí còn suýt đánh nhau.
Nếu để một trong hai người phối hợp với người khác, đối phương sẽ bị ức chế đến mức để lại bóng ma tâm lý, người kia hợp tác với người khác nữa thì biểu hiện lại không tồi.
Hầu Mạch thở dài: “Đồng đội ai cũng kém.”
Huấn luyện viên Vương tức giận đến mức vểnh cả ria mép, trừng mắt: “Chỉ có mỗi em là giỏi hả?”
“Chẳng có ai phối hợp được với em hết, thực lực quá khác biệt.”
Huấn luyện viên Vương tiếc nuối không thôi, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau khi chính thức nhập học thầy sẽ để ý thêm trình độ của học sinh bên Thanh Dữ xem thế nào, tìm thử bên đó có ai đánh đôi được với hai em không…”
Hầu Mạch vẫn giữ nguyên bộ dạng chọc người tức chết, “Em cảm thấy rất khó để tìm được người xứng với em, chưa kể bên Thanh Dữ còn chẳng có lớp thể dục hay năng khiếu.”
“Cút! Lăn ngay và luôn đi!”
Hầu Mạch giơ một động tác tay “OK” rồi lủi mất.
Tang Hiến ngáp ngắn ngáp dài đi theo sau hắn.
Trên đường quay về lớp học, Hầu Mạch dừng lại ở một hành lang, nói với Tang Hiến: “Mày về trước đi, tao gọi điện thoại cho mẹ một lúc.”
Tang Hiến cũng chẳng ừ hử gì, gật đầu rồi cứ thế đi tiếp về lớp.
Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của mẹ Hầu: “Mạch Mạch, tan học rồi à?”
“Vâng, thực ra cũng chưa chính thức khai giảng, ngày mai nhà trường muốn bọn con đi huấn luyện quân sự cùng khối 10 trong năm ngày.”
“Vậy có cần đóng thêm tiền không?”
“Không cần, tiền thưởng của con vẫn đủ, mẹ không cần lo lắng. Con gọi là để báo với mẹ cuối tuần này con không về nhà, ở lại trường huấn luyện quân sự. Sức khỏe của mẹ dạo này thế nào?”
“Thân thể rất tốt, không sao, con yên tâm đi.”
“Công việc kia nếu không được thì bỏ đi, đừng quá mệt nhọc.” Lúc nói chuyện với mẹ, thanh âm của Hầu Mạch cực kỳ dịu dàng, trong ngữ khí đều là sự lo lắng.
Mẹ Hầu lo việc quét tước dọn vệ sinh cho một vài nhà trong tiểu khu, mỗi ngày đi quét dọn một lần, tổng cộng có ba phòng.
Nếu như khách trọ không quá bừa bãi thì việc dọn dẹp cũng không mất nhiều thời gan, thỉnh thoảng gặp phải vài tên ở bẩn, một ngày cũng đủ bày bừa khắp nhà, mẹ Hầu dọn đến tối mới xong.
“Không mệt, trong đó có một nhà thuê dài hạn, chỉ về hai ngày cuối tuần, bình thường không có ai ở. Hơn nữa, người ta còn nhờ mẹ hỗ trợ chăm sóc cho con mèo, năm ngày thanh toán một lần, cho mèo ăn năm ngày mẹ được 300 tệ, người đó rất tốt.”
“Đúng là coi tiền như rác, giá thuê phòng ở đấy đắt gấp ba lần giá bình thường bên ngoài, lại còn thuê dài hạn?”
“Ừ, có thể là có suy nghĩ riêng.”
“Mẹ đừng làm việc quá mệt, cuối tuần con giúp mẹ đi dọn.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Hầu Mạch ngồi trên bệ cửa sổ ngẩn người một lúc.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào người Hầu Mạch, màu tóc sợi đay dưới ánh nắng nhìn càng nhạt, hơi mơ hồ ngả sang màu vàng. Lúc hắn ngước mặt lên, hàng lông mi dài phát sáng khi đón nắng.
Một hồi lâu sau, hắn thở dài một hơi rồi mới đứng dậy đi về lớp.
Khi về gần đến nơi thì nghe thấy tiếng đám bạn của mình đang tụ tập ở hành lang mắng người, đến gần thì thấy cả đám đang bị nhốt bên ngoài, tức giận mắng chửi người bên trong.
Cửa phòng học là loại thủy tinh có thể nhìn thấy bên trong, Hầu Mạch ngó đầu vào nhìn thì thấy Nhiễm Thuật đang làm động tác khiêu khích, làm cho đám học sinh thể dục tức đến đầu bốc khói, dậm chân liên tục.
Hầu Mạch hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Mọi người muốn nói lại thôi.
Hầu Mạch nhìn về phía Tang Hiến, Tang Hiến ngồi ở trên lan can nhún vai, lúc hắn về đến nơi đã như vậy rồi.
Hầu Mạch vặn tay nắm một cái, nói với bên trong: “Mở cửa ra.”
Sau khi nhìn thấy Hầu Mạch, Nhiễm Thuật quay vào kéo Tùy Hầu Ngọc tới.
Tùy Hầu Ngọc đứng cách một lớp cửa nói với hắn: “Cậu ấn F là mở được chốt cửa rồi nha.”
Hầu Mạch “hả” một tiếng, quay đầu ra sau hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyên nhân của vụ việc là Đặng Diệc Hành.
Cậu ta coi trọng Tô An Di – người có mối quan hệ tốt với Tùy Hầu Ngọc, muốn xin ID wechat của Tô An Di nhưng bị Tô An Di phớt lờ không để ý.
Ngày hôm nay sau khi Tô An Di đi rửa tay quay lại thì đột nhiên bị Đặng Diệc Hành chặn ngay trước cửa, không cho cô đi vào lớp, nói là nếu không cho cậu ta ID wechat thì sẽ không cho vào.
Tùy Hầu Ngọc nhìn thấy, đi tới trực tiếp dùng một cước đạp bay Đặng Diệc Hành.
Đám học sinh thể dục ỷ thế người đông, bảo kê lẫn nhau, nhìn thấy Đặng Diệc Hành bị đạp thì ùa ra như một tổ ong bị vỡ, bộ dạng như muốn đánh nhau với Tùy Hầu Ngọc.
Ai ngờ Tùy Hầu Ngọc kéo Tô An Di vào phòng học rồi khóa luôn cửa lại, nhốt cả đám học sinh thể dục ở bên ngoài.
Hầu Mạch nghe xong, nghiến răng nghiến lợi bất đắc dĩ nói với Đặng Diệc Hành: “Đặng Diệc Hành, lần thứ mấy mày vì nữ sinh mà chọc vào cậu ta rồi?”
Đặng Diệc Hành cũng tủi thân kêu oan: “Tao mười bảy tuổi rồi, nếu còn không yêu đương sẽ muộn mất.”
Có người không rõ chân tướng hỏi: “Còn có tiền án rồi cơ à?”
Đặng Diệc Hành sợ bị lộ ra việc mình bị đập một trận nên vội vàng lắc đầu với Hầu Mạch, may là hắn cũng chưa nói.
Hầu Mạch điều chỉnh lại biểu cảm một chút, cười thân thiện với Tùy Hầu Ngọc, nhẹ giọng nói: “Thật ngại quá, bạn tôi toàn một lũ ngốc, tôi thay họ xin lỗi cậu, có thể cho chúng tôi đi vào được không?”
Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: “Không.”
Hầu Mạch nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đến hại nước hại dân của Tùy Hầu Ngọc, vốn là trong lòng đang tức giận, trong nháy mắt cơn tức đã tan biến hết.
“Tiểu Ngọc Ngọc, bạn tôi sai rồi, đến đây, xin lỗi người ta đi.” Hầu Mạch vừa nói vừa ấn cổ Đặng Diệc Hành xuống, cưỡng ép cậu ta xin lỗi người bên trong.
Nghe thấy cái xưng hô Tiểu Ngọc Ngọc kia, Tùy Hầu Ngọc tức đến mức suýt chút nữa lao ra ngoài đánh người.
Đặng Diệc Hành cực kỳ nghe lời Hầu Mạch, rối rít cúi đầu nói xin lỗi.
Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn về phía Tô An Di, Tô An Di không lên tiếng, thế nhưng đã đi về chỗ ngồi, thể hiện thái độ không chấp nữa.
Vì vậy Tùy Hầu Ngọc bước tới mở khóa cửa lớp.
Sau khi mở cửa, Hầu Mạch đi vào đầu tiên, lúc đi ngang qua Tùy Hầu Ngọc nhỏ
giọng thầm thì: “Tôi còn tưởng cậu sẽ đánh nhau cơ.”
“Tôi thích lấy gậy ông đập lưng ông hơn.”
“Ừm, rất có nguyên tắc.”
“Đương nhiên.”
Hầu Mạch trở lại chỗ ngồi, thấy đèn thông báo của điện thoại nhấp nháy, mở màn hình lên thì có một tin nhắn wechat mới.
Chú Tang: Tiểu Hầu à, nghe nói mấy đứa sắp phải huấn luyến quân sự? Con nộp tiền đồng phục mới chưa? Cha nuôi chuyển cho con 5 vạn tệ, con cầm đi, không được phép trả lại.
Hầu Mạch nhìn tin nhắn trên điện thoại rồi nhìn Tang Hiến, đối phương tỏ vẻ chẳng có liên quan gì đến mình.
Hắn không nên nói với Tang Hiến là sẽ gọi điện về cho mẹ…
Lúc mua nước uống, người ta mua Bách Tuế Sơn, hắn mua Khang Sư Phụ, quay đầu chú Tang lập tức gửi tiền cho hắn.
Hắn không muốn đi bơi, nói mình không có quần bơi nên không đi, quay đầu chú Tang lập tức gửi tiền cho hắn.
Chỉ cần có một lý do, vị đại nhân kia sẽ lập tức gửi tiền cho hắn.
Gửi tiền gửi tiền. Dùng tiền đè chết mi!
Tiền Vào Như Nước: Không cần, con có tiền thưởng thi đấu rồi.
Chú Tang: Chỗ tiền thưởng đó của con còn chẳng đủ mua một đôi giày.
Tiền Vào Như Nước: Đội bóng có nhà tài trợ, quần áo giày dép của con đều được tài trợ miễn phí.
Chú Tang: Bảo con cầm thì con cầm đi!
Tiền Vào Như Nước: Thật sự không cần mà.
Gửi xong câu cuối cùng thì thấy hiện ra biểu tượng chấm than màu đỏ chứng minh đã bị bên kia xóa bạn bè.
Hầu Mạch thực sự phục vị này rồi, không từ bất cứ thủ đoạn nào chỉ để hắn nhận tiền.
Có điều chú Tang chuyển khoản trực tiếp vào thẻ, Hầu Mạch còn đang muốn chuyển trả lại, xóa bạn bè trên wechat cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng mà hắn cũng quen rồi, gửi một tin nhắn qua số điện thoại: Vâng, vậy số tiền này con nhận, đề phòng tình huống khẩn cấp.
Một lát sau, chú Tang thêm lại bạn bè trên wechat, hồi âm: Thế có phải ngoan không?
Tiền Vào Như Nước: [mỉm cười.jpg]
—
Ngày đi học đầu tiên đến trường chỉ để giới thiệu bản thân, phát sách giáo khoa và đồng phục.
Buổi chiều phải làm tổng vệ sinh, dù sao diện tích trường cũng lớn, trong thời gian ngắn không dọn xong ngay được, sau đó giải tán và bắt đầu đợt huấn luyện quân sự vào ngày mai.
Giờ nghỉ trưa, nhóm Tùy Hầu Ngọc không đi xuống cantin, Nhiễm Thuật lấy điện thoại ra nghiên cứu xem xung quanh đây có quán đồ ăn nào ngon không, “Vừa, vừa chọn một chỗ rồi, đặt đồ ăn mà cứ như đánh bạc vậy.” Nói xong quay sang nhìn về phía đám học sinh thể dục, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Tùy Hầu Ngọc biết Nhiễm Thuật muốn nói gì, nhưng mà ấn tượng của cậu đối với đám học sinh thể dục kia không tốt lắm, vì vậy chỉ nói: “Cứ chọn chỗ nào cậu thích.”
“Ừm.”
Đồ ăn của nhóm học sinh thể dục là suất đặt biệt, được chuyển tới tận phòng học, mỗi người một hộp cơm. Bọn họ chỉ dám ăn đồ ăn trong trường vì thực phẩm đã được tuyển chọn qua kiểm định nghiêm ngặt.
Đến giờ ăn cơm, học sinh thể dục ở những lớp khác cũng tụ tập về lớp 17, ồn ào như một cái chợ.
Một lúc sau, có người giao đồ ăn đến cho Nhiễm Thuật, một số học sinh ở lớp khác ra lấy giúp, trong tay ôm một đống hộp, nhưng rõ ràng chỉ có ba người ăn.
Nhiễm Thuật chẳng biết chỗ nào ăn ngon nên mỗi chỗ đặt mấy món, chỗ nào ngon thì ăn, không ngon thì bỏ. Như vậy ít nhất sẽ không bị đói bụng, hoặc là không phải cố nuốt đồ không ngon.
Người ngốc nhưng nhiều tiền nên tha hồ tùy hứng.
Đám học sinh thể dục ngồi bên cạnh nhìn trên bàn phủ kín một đống đồ ăn, tò mò lũ lượt nhìn sang.
“Nhà giàu kìa…”
“Có thể ăn được hết không?”
Đặng Diệc Hành biết rõ sức ăn của Tùy Hầu Ngọc, cũng đã xem qua hiện trường “càn quét đồ ăn” của Tùy Hầu Ngọc nên mở miệng phán: “Có thể.”
Mọi người lại đồng thời nhìn về phía Đặng Diệc Hành, kinh ngạc vì không ngờ Đặng Diệc Hành lại biết rõ như vậy.
Đặng Diệc Hành nhìn logo trên hộp thức ăn ngoài của bọn họ, đột nhiên muốn nói điều gì đó: “Ơ, cái kia…”
Hầu Mạch cũng nhìn thấy, lập tức căn dặn: “Ngậm miệng.”
Đặng Diệc Hành nghe lời ngậm miệng, ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, trong lúc Tùy Hầu Ngọc đang dọn dẹp đống hộp trên bàn thì Hầu Mạch đi vứt rác quay lại, đứng ở bên cạnh thuận miệng nói: “Rác này nên vứt ở thùng rác dưới tầng 1, còn phải phân loại nữa.”
Tùy Hầu Ngọc tùy tiện liếc Hầu Mạch một cái, lạnh nhạt đáp lại: “Ờ.”
Hầu Mạch đột nhiên cong môi nở nụ cười, ngập tràn sự giảo hoạt trên khuôn mặt giả vờ lo lắng: “Thực ra nếu mấy cậu đặt thức ăn bên ngoài như vậy có thể biết được quán nào ăn ngon, nhưng… sẽ không thể biết được rốt cuộc là quán nào làm cho mấy cậu bị đau bụng.”
Động tác của Tùy Hầu Ngọc đột ngột dừng lại.
Ban nãy khi Đặng Diệc Hành muốn nói lại thôi đã bị Hầu Mạch ngăn lại, Tùy Hầu Ngọc cũng nhìn thấy. Lúc đó cậu không hiểu, bây giờ xem ra hiểu rồi, Hầu Mạch muốn chờ bọn họ ăn xong mới nói.
Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nhìn Hầu Mạch, nhìn cái biểu cảm thiếu đòn kia.
Thực ra nếu Hầu Mạch chẳng nói gì thì Tùy Hầu Ngọc cũng sẽ không tức giận, dù sao người ta cũng không có nghĩa vụ nói cho cậu biết.
Thế nhưng lại cố ý cười trên nỗi đau của người khác, cố ý làm đối phương tức giận, cũng cố ý làm cho đối phương cảm thấy chán ghét.
Nhiễm Thuật không nhịn được, mở miệng mắng: “Cái người, người này, sao lại xấu tính như vậy?!”
Hầu Mạch tỏ vẻ cực kỳ vô tội: “Xấu tính chỗ nào chứ? Mấy cậu cũng đâu có hỏi.”
Tùy Hầu Ngọc xách túi rác ra ngoài, lúc đi ngang qua Hầu Mạch còn cố ý đụng vào vai hắn. Hầu Mạch cũng chẳng thèm để ý, xoa vai nói: “Phòng y tế ở tầng 6, nhớ đến nhé, sau năm giờ sẽ không còn ai nữa đâu.”
Tùy Hầu Ngọc trừng mắt nhìn Hầu Mạch một cái rồi rời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi lớp, Tùy Hầu Ngọc loáng thoáng nghe thấy một trận cười ầm ĩ của đám học sinh thể dục.
*** Hết chương 5