Hầu Mạch biết, nếu Tùy Hầu Ngọc muốn giãy ra thì hắn không thể ngăn được, có khi lại còn bị đập cho một trận.
Nhưng Tùy Hầu Ngọc cũng không giãy giụa quá mức mà dừng lại, như mèo con bỗng chốc dịu ngoan, thật giống như là ban ơn.
Điều này khiến hắn được voi bắt đầu đòi tiên, tiếp tục hôn lên, không muốn buông ra.
Lần đầu tiên hôn một người, hắn tỏ ra hơi bị non xanh, thật ra thì không phải thế, tất cả cũng chỉ xuất phát từ một loại bản năng.
Dựa vào bản năng muốn hôn Tùy Hầu Ngọc, muốn kiếm tìm, muốn được nếm trải nhiều hơn.
Muốn rất nhiều, vì vậy không định buông cậu ra.
Lúc này hắn mới cảm thấy sống mũi cao thật vướng víu, chỉ có thể nghiêng nghiêng đầu.
Mà khi bị ngộp thở thì hắn mới nghĩ ra rằng có thể dùng mũi để hô hấp.
Ừm, mũi vẫn còn có ích.
Đã lâu lắm rồi hắn không được hưởng niềm vui sướng như thế này.
Lúc đạt được hạng nhất trong các kỳ thi trở thành chuyện quá đỗi bình thường, khi thi đấu tennis giành chức vô địch cũng không hề ngạc nhiên hay mừng rỡ, nhưng cái cảm giác người mình thích bất ngờ hôn mình lại có thể làm cho trái tim của Hầu Mạch bắt đầu đập loạn xạ.
Hắn xác định Tùy Hầu Ngọc không phải thẳng nam.
Hắn biết Tùy Hầu Ngọc dường như không bài xích hắn, thậm chí cũng có cảm tình với hắn, niềm vui sướng càng dâng cao.
Nếu không phải cơ thể của Tùy Hầu Ngọc đột nhiên trượt xuống, rồi ngoẹo đầu ngủ khò trong ngực hắn, hắn chắc chắn sẽ không dừng lại.
Sau khi thấy dáng vẻ khi ngủ của Tùy Hầu Ngọc, hắn thật sự muốn sụp đổ…
Tiếp sau đây không phải là nên bày tỏ với nhau, rồi xác định quan hệ à?
Sau khi ngừng nụ hôn này, hắn sẽ bày tỏ, dù cho Tùy Hầu Ngọc không thể chấp nhận chuyện yêu đương với nam sinh ngay được thì hắn cũng có thể chờ đợi, hoặc sẽ theo đuổi cậu ấy, nhưng mà… ngủ là sao?
Nhưng nghĩ đến ngày hôm qua Tùy Hầu Ngọc mất ngủ cả đêm, hắn không đánh thức Tùy Hầu Ngọc nữa mà vội lấy mu bàn tay lau môi, sau đó dùng ngón tay cái lau sạch vết ướt trên bờ môi Tùy Hầu Ngọc.
Nhìn dáng vẻ say ngủ của Tùy Hầu Ngọc, hắn vừa cam chịu vừa thấy thinh thích, khi ôm lấy Tùy Hầu Ngọc còn lẩm bẩm: “Nếu không phải ban đầu lưỡi cậu cũng chuyển động thì tôi đã nghĩ là mình đang cưỡng hôn người đang ngủ đấy, như thế chắc súc sinh lắm?”
Xung quanh bóng tennis nằm rải rác, Hầu Mạch chỉ có thể nhón chân, đi lướt qua để tránh khi hắn bế Tùy Hầu Ngọc bị trượt ngã.
Thật ra hắn hơi đói, tập luyện cả chiều, đến giờ cơm tối lại không đi ăn, kiên trì đến lúc này đã không dễ gì.
Nhưng bây giờ hắn lại cực kỳ phấn khích, có đói bụng hay không cũng chẳng sao hết, trước tiên phải ôm Ngọc ca về phòng ngủ bù, buổi huấn luyện tối cũng không có ý muốn đi.
Lần ôm Tùy Hầu Ngọc này khác hẳn ngày trước.
Lần trước những học sinh khác cũng tan học, học sinh ban thể dục bọn họ mệt như cún, chẳng rảnh đi ngó xem người khác nhếch nhác ra sao hay có bị ôm đi không, thế nên không mấy ai thấy được.
Mà hiện tại là thời điểm tan học, rất nhiều học sinh ăn cơm tối xong đi dạo ở trong trường, bắt gặp Hầu Mạch bế một người đi ngang qua, nhiều cặp mắt đều dán vào.
Còn có người bàn chuyện: “Người cậu ta ôm hình như là nam?”
“Nhìn tóc xoăn xoăn có vẻ giống Tùy Hầu Ngọc.”
“Không thể nào?”
Thậm chí có mấy cô nữ sinh đuổi kịp Hầu Mạch, vòng vèo xem thử người Hầu Mạch ôm trong ngực là ai, Hầu Mạch chỉ có thể vừa ôm Tùy Hầu Ngọc vừa cố hết sức né tránh tầm mắt của các cô.
Mấy nữ sinh kia có lẽ đã xác định được, một cô gái trong nhóm đó đột nhiên “Xí” Hầu Mạch.
Hầu Mạch bị “Xí” chả hiểu thế nào.
“Đáng ghét!” Có người mắng Hầu Mạch thế.
Lúc này Hầu Mạch mới nhớ ra, Tùy Hầu Ngọc là bảo vật trấn trường của Thanh Tự hồi trước, nếu một ngày nào đó Tùy Hầu Ngọc yêu đương, người yêu của cậu nói không chừng sẽ bị mỗi nữ sinh trường đó nhổ cho một ngụm.
Khi hắn nghe thế chỉ cảm thấy thật khoa trương, không ngờ đúng thật là như vậy.
Hắn cũng được xem là soái ca mà? Thế mà lại đối xử với hắn như vậy?
May là hôm nay hắn vui, không thèm để ý tới mấy cô kia, họ chỉ đang hâm mộ, đang ghen tị thôi!
Hắn nhanh chóng ôm Tùy Hầu Ngọc về ký túc xá của lớp 11, chạy một mạch lên tới tầng 6, dùng chân đá văng cửa ra rồi nhẹ nhàng đặt Tùy Hầu Ngọc lên giường, lúc ấy lại vướng phải cái chuông đầu giường.
Hầu Mạch giật nó xuống, tiện tay vứt quách sang một bên, sau đó giúp Tùy Hầu Ngọc sửa chăn gối, rồi ngồi ngắm Tùy Hầu Ngọc ngủ.
Bây giờ hắn vẫn còn hưng phấn, nhớ lúc mình hôn người này, hắn lại không nhịn được mà bật cười.
Sợ đánh thức Tùy Hầu Ngọc, hắn bụm miệng cười cả buổi.
Hắn cởi giày ngồi bên mép giường, vẫn chăm chú nhìn Tùy Hầu Ngọc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhìn thật đã con mắt.
Mái tóc xoăn xoăn này, đáng yêu phết.
Úi chà chà, sao môi lại hồng thế nhở? Hắn hôn rồi đấy, hớ hớ hớ hớ! Trước kia còn nghi Tùy Hầu Ngọc bôi son, từ lúc hắn hôn đã nửa ngày rồi mà màu vẫn không nhạt, cuối cùng hắn cũng tin là trời sinh như thế.
Sau khi đắm đuối nhìn một hồi, hắn lại đói.
Hóa ra có tình yêu rồi vẫn sẽ thấy đói.
Hắn móc điện thoại ra, vừa mở máy ra thì sập nguồn, đành lấy điện thoại Tùy Hầu Ngọc, lấy từng ngón tay của cậu để thử mở khóa vân tay, cuối cùng cũng mở được màn hình.
Hắn tìm được khung chat với Đặng Diệc Hành trong danh sách Wechat, phát hiện Tùy Hầu Ngọc và Đặng Diệc Hành thêm bạn tốt nhưng cơ bản không chuyện trò được gì nhiều. Lại nghĩ, khi tám chuyện cứ bị Tùy Hầu Ngọc mắng mãi mà vẫn có thể vui tươi hớn hở chat tiếp với cậu, cũng chỉ có hắn mới làm được.
Hắn trực tiếp gửi tin nhắn âm thanh cho Đặng Diệc Hành: “Tao Hầu Mạch đây, mang ba phần cơm tới ký túc xá, tao với Ngọc ca chưa ăn cơm.”
Đặng Diệc Hành trả lời rất nhanh: “Sao về ký túc xá rồi? Ở cùng Ngọc ca thích không? Lại còn dùng điện thoại của Ngọc ca. Thấy Ngọc ca nhắn tao còn thấy lạ, vừa nghe thấy giọng mày là hiểu ngay.”
“Hôm qua Ngọc ca ngủ không ngon, tao bồi cậu ấy bù một giấc, tối nay cũng không đi.”
“Hôm nay huấn luyện viên Vương không có ở đây, đội trưởng cùng đội phó cũng thế, mày nghĩ bọn tao luyện được à?”
“Tao gọi Tô An Di.”
“Ngon! Cẩn thận gãy chân. Tao đi mua cơm, ba phút sau có mặt trong ký túc xá.”
Hầu Mạch cất điện thoại Tùy Hầu Ngọc, một lát sau đã thấy Đặng Diệc Hành xách ba hộp cơm vào.
Đặng Diệc Hành vào phòng thấy Hầu Mạch ngồi ở mép giường chụp dáng ngủ của Tùy Hầu Ngọc, hơi ghét bỏ: “Mày phải bồi như vậy hả? Lạ thế, giống hệt cái thằng đứng đầu ruộng định trộm dưa.”
Hôm nay tâm trạng Hầu Mạch tốt, không thèm so đo, nói: “Lát nữa tao cũng định đánh một giấc, không phải đang chờ cơm đây à?”
“Ăn đi, mua về rồi đấy.” Đặng Diệc Hành đặt hộp cơm trên bàn.
“Lại đây, cầm đi sạc điện thoại giùm.”
Đặng Diệc Hành bất đắc dĩ bước tới cầm điện thoại, tiếp tục làm chân chạy vặt. Lúc chuẩn bị rời ký túc xá, Hầu Mạch còn nói với hắn:
“Tiểu Đặng ới, nếu ngày nào đó tao thành gay, mày cũng đừng ngạc nhiên quá, cũng mong mày có thể chấp nhận tao.”
Vẻ mặt kia cần đắc ý bao nhiêu thì có đắc ý bấy nhiêu.
Đặng Diệc Hành ngoảnh lại nhìn Hầu Mạch, hơi do dự rồi quay về, ngồi trên giường Tang Hiến nhìn chằm chằm Hầu Mạch, nghiêm túc nói: “Tên biến thái nhà mày có phải định thừa dịp Ngọc ca ngủ mà làm chuyện gì đó đúng không? Tao nói cho mà biết nhé, dưa hái xanh không ngọt, mày đừng có bỉ ổi thế. Mày mà làm thật thì tao không nhận thằng anh em như mày nữa đâu nhé.”
Hầu Mạch nghe thế, giận đến nỗi đầu đau nhói: “Trong ấn tượng của mày, tao vẫn cứ là tên lưu manh hả?”
“Ờ.”
“Sao lại không nghĩ là hai bên tình nguyện?”
“Chậc, mày muốn dựa vào việc bồi ngủ để ép Ngọc ca hẹn hò với mày?”
“Con bà nó, mày nói câu gì hay ho xem nào?”
Hầu Mạch mắng xong bỗng nhận ra điều gì đó, hỏi: “Chuyện tao là gay mà sao mày không ngạc nhiên tí nào thế?”
“Hơ, đoán được từ lâu rồi, cả cái phòng này xem phim con heo mà mày lại không xem, hồi trước nói mình là gay để từ chối con gái nhà người ta, sau đó lại chối bay chối biến, điển hình cho việc có tật giật mình. Hơn nữa nhớ lại cách mày đối xử với Ngọc ca xem, bọn này cũng nhìn ra được là mày thích cậu ấy.”
“Vậy mấy đứa tụi mày có thể nhìn ra Ngọc ca thích tao không?”
“Không, mày đừng có ảo tưởng quá, nếu không được thật thì mày hy sinh mười năm thanh xuân bồi Ngọc ca ngủ để bồi đắp tình cảm, có khi cậu ấy sẽ cân nhắc thử xem sao đấy.”
“Sao mày cứ có vẻ như đang xem thường tao thế nhở?”
“Mày là cái dạng gì, trong lòng mày không rõ à?”
Hầu Mạch coi như đã nhận ra, sau khi sáp nhập trường, Đặng Diệc Hành càng ngày càng chướng mắt hắn.
Sao, sáp nhập trường rồi mới phát hiện học bá trường mình không có ai bằng học bá trường kia chứ gì?
Nghĩ hắn đây thích lắm à?
Hầu Mạch không muốn nói chuyện với hắn nữa, lập tức đuổi người: “Cút cút cút! Cút luôn bây giờ!”
“Đừng có giở trò lưu manh đó, nếu không mày chắc chắn sẽ không có cơ hội đâu. Thử kiểu lâu ngày sinh tình đi.”
“Ờ ờ!” Hầu Mạch gật đầu lấy lệ, lại nhắc đến những chuyện khác: “Bóng tennis trong phòng thiết bị bị tao làm rơi hết rồi, mày nhặt hộ tao đi.”
“Mày có thể làm ít chuyện của con người được không hả cẩu ca!”
“Nhờ mày đấy, tao đây không phải là bận ôm Ngọc ca về nên không rảnh đi dọn à?”
Hầu Mạch không nghĩ được rằng lại bị “Phi”, người đó lại là anh em của mình.
Đặng Diệc Hành hung hăng nhổ Hầu Mạch một ngụm xong rồi mới rời khỏi ký túc xá.
Hầu Mạch vẫn thấy rất vui, còn tính dò gọi Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, ăn cơm.”
Kết quả Tùy Hầu Ngọc không tỉnh, còn đập đập hắn, tỏ ra cực khó chịu với sự quấy rầy của hắn.
Hầu Mạch chỉ đành nằm cạnh Tùy Hầu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Cậu không ăn thì tôi cũng không ăn.”
Nằm một lát, Hầu Mạch bắt đầu xoắn xuýt, giơ chân lên xem tất của mình, lại ngó quần áo trên người.
Sau khi vận động hắn chưa bao giờ để nguyên tất bẩn trèo lên giường, trước đó nhất định còn phải thay cả quần áo, nếu không sẽ cảm thấy rất bẩn.
Lại nghĩ nghĩ, mình còn chưa tắm, vì vậy lo lắng nhổm dậy quay lại nhìn gối, trong tóc hắn còn mồ hôi không nhỉ?
Trực tiếp lên giường ngủ làm hắn sinh ra cảm giác tội lỗi vô cùng, nằm cũng không yên được.
Cuối cùng hắn ngồi dậy, chúi người sang nhỏ giọng giải thích với Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc ca, cậu ngủ trước đi, tôi đi tắm rửa sạch sẽ rồi về.”
Nếu là bình thường, Hầu Mạch chắc chắn sẽ vào phòng tắm tắm. Lần này vì sợ Tùy Hầu Ngọc tỉnh dậy không tìm được hắn, nên hắn cầm đồ vệ sinh đến phòng cấp nước, nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong, hắn quay về, dùng khăn lông lau sạch mồ hôi trên người mình, tiếp đó thay đồ ngủ.
Lại đi về mép giường, Tùy Hầu Ngọc vẫn đang ngủ, hắn thở phào, đưa tay vỗ về Tùy Hầu Ngọc, giúp cậu ngủ yên hơn.
Lúc này cái bụng đói sôi ục ục, hắn cuối cùng không nhịn được, ngồi ăn cơm.
Khi ăn hắn còn cố ý vén màn giường lên, tay trái đưa vào trong sờ đầu Tùy Hầu Ngọc, tay phải ăn cơm.
Đang ăn, hắn thấy Tùy Hầu Ngọc ngủ mơ trở người, đồng thời nắm tay hắn, tựa trán lên mu bàn tay rồi ngủ tiếp.
Hắn dừng ăn cơm để trông Tùy Hầu Ngọc, đã ngủ say vậy rồi mà vẫn quen nếp như thế, lộ rõ sự ỷ lại với hắn.
Hắn vội đặt đũa xuống ôm ngực.
Má, cử động nhỏ như vậy thôi mà đã khiến hắn xao xuyến đến mức này, sau này biết làm thế nào đây?
Hầu Mạch cơm nước xong liền phát hiện tư thế hiện tại hơi khó xử.
Tùy Hầu Ngọc kéo tay hắn không buông. Hắn hơi dùng sức rút tay ra thì Tùy Hầu Ngọc càng nắm chặt hơn, hắn bèn giữ nguyên như thế.
Hắn không quan tâm nữa, cứ ngồi bên mép giường cho Tùy Hầu Ngọc nắm tay, đắm đuối nhìn Tùy Hầu Ngọc suốt mấy tiếng. Đến khi những người khác về phòng, hắn mới quyết rút tay về.
Để ý thấy Tùy Hầu Ngọc cau mày, trong lòng hắn cũng đau lòng một trận.
==========
Hết chương 87
Tác giả có lời muốn nói:
Hầu Mạch: A a a a a, sao cậu ấy đáng yêu quá thể!!!!!