Type: Nhã
Do dự mãi, cuối cùng gọi điện thoại cho Cố Hân Nhiên. Cô ấy đang phải tăng ca, rằm tháng Giêng này có một nữ minh tinh ly hôn, hai ngày nay tin tức sôi sục trên báo mạng, cô ấy vừa ăn mì úp vừa xem tình hình dư luận, miệng vừa nhai vừa nói: “Sao thế?”
“Có chuyện này...ừm...cậu có tiện nói chuyện không?”
Cố Hân Nhiên ôm bát mì húp xì xụp. “Tiện chứ, cậu nói để Tớ đang đeo tai nghe!”
Phồn Tinh nói: “Đang có chàng muốn theo đuổi tớ…”
“Thế thì tốt quá rồi! Tốt quá! Tớ đã bảo bao năm nay cậu có số đào hoa mà! Nào, khai báo với chị đi, người đó làm nghề gì, có đẹp trai không?”
Phồn Tinh ấp úng nói: “Chẳng phải tớ đang băn khoăn đây sao?”
“Băn khoăn? Chẳng lẽ lại là lão Tống đó?”
“Không phải, không phải” Phồn Tinh vội vàng nói. “Thực ra...là một anh khoá trên cùng trường đại học.” Thông tin có thể coi là thật.
“Ồ, anh khoá trên à, thế thì quen nhau lâu rồi hả? Đẹp trai không? Có muốn ngủ với anh ta không?”
Phồn Tinh: “...”
Cố Hân Nhiên nói: “Cậu bây giờ độc thân, độc thân đấy cô nương! Thề thì nên biết hưởng thụ niềm vui và sự tự do của người độc thân chứ! Có người theo đuổi, muốn ngủ với anh ta thì cứ thử xem sao, nếu không muốn ngủ thì không cần để ý tới anh ta, có gì mà phải băn khoăn chứ!”
Phồn Tinh nói: “Tớ sợ ngủ với anh ấy, tai hoạ không lường…”
“Thế là muốn ngủ với người ta rồi…” Cố Hân Nhiên để ý ngay đến vấn đề trọng điểm này và hoàn toàn phản đối. “Sợ tai hoạ gì, chuyện đến đâu hay đến đó, chẳng lẽ anh ta bám theo cậu, bắt cậu chịu trách nhiệm sao?”
Phồn Tinh chán nản nói: “Cậu không hiểu đâu.”
“Đương nhiên là tớ không hiểu rồi, anh ta theo đuổi cậu chứ có phải theo đuổi tớ đâu.” Cố Hân Nhiên nói.”Chẳng lẽ anh ta không phải độc thân?”
“Không phải thế.”
“Thế thì được rồi, không vi phạm pháp luật và đạo đức, trai chưa vợ gái chưa chồng, cậu muốn qua lại thì qua lại, không muốn thì thôi, quan sát thêm một thời gian nữa.”
Phồn Tinh hoàn toàn không chú ý đến những gì cô bạn nói.”Nhưng anh ấy nói anh ấy đang muốn lấy lòng tớ…”
“Nói thì có tác dụng gì, làm mới tính. Hành động, hành động, hành động! Đừng bao giờ tin đàn ông nói, hãy nhìn vào việc họ làm…”
“Anh ấy còn nói ngày mai lại đến nấu cơm cho tớ ăn…”
Cuối cùng Cố Hân Nhiên cũng đặt bát mì xuống. “Ố ồ, đã nấu cơm cho cậu ăn rồi à? Lại? Lại? Có nghĩa là hôm nay anh ta đến rồi, ngày mai muốn đến nữa? Hành động lấy lòng này được lắm! Nấu ăn có ngon không?”
Phồn Tinh thật thà đáp: “Rất ngon.”
“Thế thì còn gì phải băn khoăn nữa, anh ta muốn lấy lòng thôi!”
“Tớ sợ không giữ nổi…”
Cố Hân Nhiên đặt mạnh cốc trà xuống bàn. “Chúc Phồn Tinh, cậu điên rồi, cậu đã động lòng rồi. Chỉ tình yêu thật sự mới khiến người ta suy tính được mất. Cậu nhìn lão Tống đi, cho dù người ta muốn lấy lòng thế nào, cậu cũng không sợ không giữ được, đúng chưa? Tại sao người này muốn lấy lòng thì cậu lại sợ chứ?”
“Không phải là sợ, mà là cảm thấy mọi việc xảy ra quá đột ngột…”
“Có tình yêu nào không đột ngột đâu. Chúc Phồn Tinh, tớ nói cho cậu biết nhé, cậu đừng có chần chừ, khi tình yêu đến, hãy thản nhiên đón nhận, đừng sợ, cũng đừng nghĩ là mình không giữ được, người ta đã lấy hết dũng khí theo đuổi cậu, muốn cho cậu cơ hội, cậu còn sợ gì nữa!”
Phồn Tinh nghĩ thấy cũng đúng, là sếp muốn theo đuổi cô. Anh đẹp trai, tuấn tú hơn người, oai phong khí phách như thế nhưng chẳng phải tìm cách lấy lòng cô đấy sao!
Được Cố Hân Nhiên ra sức cổ vũ nên sau khi nói chuyện xong, Phồn Tinh vui vẻ chìm vào giấc ngủ, không lo lắng gì nữa.
Chỉ có Thư Dập là không ngủ được, vì lúc nãy, xe còn chưa vào đến khi nhà thì anh đã phát hiện lão Tống đang cầm chai rượu đứng đợi ở cổng.
Vừa nhìn thấy xe của anh lướt tới, lão Tống đã nói: “Đợi cậu cả nửa ngày, đi đâu thế?”
Thư Dập đành phải nói dối: “Có bạn học vừa về nước, đến chỗ cậu ta ngồi một lát.”
Lão Tống mở cửa xe, leo lên ngồi.”Đi nào, tối nay chúng ta thảo luận về chuyện lần trước chưa nói xong.”
“Đừng tăng ca nữa, ngày mai đi làm rồi nói.”
Lão Tống nhìn Thư Dập. “Cậu sao vậy? Quen biết cậu bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên thấy cậu từ chối không tăng ca đấy.”
“Có phải chuyện gấp gáp gì đâu, anh cũng đừng thức đêm nữa, không tốt cho sức khoẻ.”
“Có phải cậu bị Cao Bằng đánh vào đầu không? Hai ngày nay cậu cứ thế nào ấy!”
Thư Dập lái xe vào hầm,đỗ xong xuôi rồi nói: “Lên nhà uống một cốc không?”
Lão Tống thở dài. “Không nói chuyện công việc thì uống sao nổi.”
“Anh cũng đừng suốt ngày lo lắng về công việc thế, cái gì cũng phải có căng có chùng, làm việc thì cũng phải có lúc, đừng căng thẳng quá!”
“Không được, hôm nay cậu phải uống rượu với tôi, tôi nghĩ mình thất tình rồi.”
Thư Dập hỏi: “Thất tình? Anh yêu ai? Sao thế, chia tay rồi à?”
Lão Tống buồn bã đáp: “Yêu đơn phương.”
Thư Dập vỗ vai anh ta. “Yêu đơn phương thì đừng ủ rũ nữa, cái này không tính là thất tình, chỉ tính là chưa theo đuổi được thôi.”
Kết quả lão Tống lôi kéo anh, hai người uống hết chai vang không nói, còn viết đầy công thức lên tấm bảng trong thư phòng, mỗi người một ý, tranh cãi không thôi, nửa đêm nửa hôm còn suýt cãi nhau. Cuối cùng, lão Tống nằm vật ra xô pha ngáy khò khò. Khách hàng ở Mỹ đến giờ làm thi nha gửi email cho Thư Dập, trong đó có mấy việc quan trọng, anh đành phải lập tức trả lời. Đến gần sáng anh thấy không ổn, dù sao cũng phải chợp mắt một lát, nếu không tối nay không trụ nổi mất, anh còn phải đi lấy lòng ai đó cơ mà.
Phồn Tinh ngủ rất ngon, khi đồng hồ báo thức reo vang thì cô đã dậy được hai mươi phút, vì cổ tay bị dãn dây chằng, không dễ dàng trang điểm nên cô trang điểm ở nhà rồi mới đi làm. Định xin nghỉ hai ngày, nhưng tối qua trước khi ngủ thấy tay cũng đã đỡ nhiều, sáng dậy bôi ít thuốc là có thể đi làm rồi.
Lúc ngồi trên taxi mở điện thoại ra xem, thấy Thư Dập gửi email cho cô lúc sáng sớm, nói rằng hôm nay anh đến công ty muộn, còn có email khác gửi sau vài phút, nội dung nói xin lỗi vì đã quên mất tay cô đang bị đau, bảo cô cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.
Phồn Tinh xem thời gian gửi hai email này thì biết anh đi ngủ rất muộn. Dù sao lịch trình của anh hôm nay cũng không có gì đặc biệt quan trọng.
Cô đang quẹt thẻ thì gặp ngay Tiểu Cần. Cô ấy vô cùng ngạc nhiên.”Chị Phồn Tinh, sao chị lại đi làm?”
Phồn Tinh nói: “Tay chị đỡ nhiều rồi, đến công ty xem thế nào.”
Tiểu Cần nhìn ngó xung quanh, kéo cô ra một bên, vẻ mặt kỳ lạ hỏi cô: “Chị có cảm thấy gì không, hai hôm nay Tống tổng thế nào ấy, Thư tổng cũng vậy, hình như có chuyện gì đó đang xảy ra!”
“Vì Cao Bằng còn gì, em đã kể với chị rồi đó.”
“Không phải, không phải! Có vụ mới nhất cơ!” Tiểu Cần nói.”Chị biết không, hôm qua bọn em đi thăm chị, lúc xuống lầu, Tống tổng đột nhiên ngẩn người ra.”
Phồn Tinh giật nẩy mình, bất giác hỏi: “Anh ấy làm sao?”
“Chị biết không, tối qua Tống tổng không lái xe, bọn em gọi taxi đến nhà chị. Lúc từ nhà chị về, bọn em nhìn thấy có một chiếc xe rất đẹp đỗ ở ngay chỗ đỗ xe gần cổng của khu nhà. Chị Uống còn nói: “Ồ, cái xe này đẹp quá, không biết là nhãn hiệu gì.” Ai ngờ Tống tổng nhìn thấy chiếc xe đó thì lập tức bước tới mở cửa xe. Chị biết điều kỳ lạ gì xảy ra không? Cửa xe bỗng nhiên mở ra, Tống tổng ngó đầu vào trong thì không thấy có ai. Nhưng nhìn vẻ mặt đau khổ của Tống tổng thì còn thảm hơn là bắt gian tại giường.”
Phồn Tinh giật thót tim, hỏi: “Đợi đã, chị hơi bị rối. Anh ấy nhìn thấy xe rồi bước đến mở cửa, cửa xe mở ra, là xe gì vậy?”
“Bọn xem đều không biết.” Tiểu Cần nói.”Lúc đó em cũng thấy mơ hồ, thầm nghĩ sao Tống tổng lại mở cửa xe của người khác chứ? Chủ xe để quên chìa khoá ư? Kết quả Tống tổng nói, chiếc xe này có thể mở bằng cảm ứng vân tay. Ôi, chị không thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh ấy lúc đấy đâu! Chị nói xem, có người nào ngoài bản thân còn lưu dấu vân tay của Tống tổng lên khoá xe chứ? Hai người này nhất định có quan hệ vô cùng thân thiết!”
Phồn Tinh thầm nghĩ, hình như tối qua Thư Dập lái một chiếc xe mới, anh có nhiều xe, thỉnh thoảng lại thay đổi. Vì rất nhiều xe hơi hiện nay có hệ thống hỗ trợ lái xe tự động, trong đó phần kỹ thuật quan trọng nhất đều liên quan đến con quay hồi nhất để trải nghiệm cảm giác dùng sản phẩm mới.
Tiểu Cần quyết tâm nói ra dự đoán của mình: “Chị xem, Tống tổng thân thiết với người này đến mức lái chung một chiếc xe, chắc chắn là anh ấy với người đó sống cùng nhau, nếu không làm sao có thể lưu cả dấu vân tay trên khoá xe nữa chứ!”
Phồn Tinh mở to mắt, không thốt nên lời.
Tiểu Cần nói: “Theo phân tích của em, người này nhất định là nam giới, vì màu xe và phong cách rất mạnh mẽ, nam tính. Điều quan trọng là tối qua em đứng bên cạnh liếc vào bên trong thấy ghế lái được chỉnh ra phía sau rất nhiều, chứng tỏ người lái có đôi chân dài, chiều cao phải khoảng một mét tám mươi. Sau đó em lên mạng tra thì thấy đây là loại xe mới, được bán trên toàn thế giới chưa bao lâu, lại bán rất chạy, nghe nói đơn đặt hàng xếp dài đến tận sang năm. Vậy mà bây giờ người đó đã được lái chiếc xe này, chứng tỏ có mối quan hệ cực kỳ đặc biệt với hãng xe hoặc đại lý.” Tiểu Cần bỗng kích động oà lên một tiếng. “Tống tổng chắc chắn có người yêu bí mật! Người này lái chiếc xe đời mới nhất thế giới, khoá vân tay của chiếc xe này cũng có vân tay của Tống tổng. Người này còn cao mét tám, chân rất dài. Đúng là cường công cường thụ (*)! Hôm qua chắc chắn Tống tổng đã phát hiện người này lén lút phản bội anh ấy. Thật là độc ác mà! Bị một anh chân dài cắm sừng... Người này lại sống cùng khu nhà với chị đấy, chị Phồn Tinh, chị có để ý thấy ở khu nhà mình có soái ca chân dài nào không, loại gay gay ấy…”
(*) Cường công cường thụ: thuật ngữ thường dùng trong truyện đam mỹ. “Cường” ở đây không chỉ đơn giản là mạnh mẽ về ngoại hình, mà còn có hàm ý mạnh về tài chính, đầu óc, về độ ngang ngược, cố chấp, cứng đầu. Nếu chỉ có một bên “cường” thì bên kia phải chịu thiệt xuống nước, còn hai bên mà “cường” thì thể nào cũng sứt đầu mẻ trán mới nên cơm nên cháo.
Phồn Tinh nói: “Chắc gì đó đã là xe của bạn Tống tổng... Không nói chuyện với em nữa, chị có việc phải làm rồi.”
Tiểu Cần lưu luyến nói: “Chị Phồn Tinh, nếu chị nhìn thấy chủ chiếc xe đó thì nhớ chụp ảnh lại nha! Em muốn xem anh ta có đẹp trai không, có hợp với Tống tổng không…”
Phồn Tinh buồn cười quá nhưng chỉ nói: “Chắc chắn là hợp, hợp vẻ ngoài!”
Tiểu Cần còn muốn nói gì đó nhưng Phồn Tinh đã quay người rời đi, Tiểu Cần ngoảnh đầu lại rồi đột ngột kéo tay Phồn Tinh.”Đến rồi, đến rồi! Người hợp vẻ ngoài thực sự đến rồi!”
Phồn Tinh quay lại nhìn thì thấy Thư Dập và Tống Quyết Minh sánh vai bước vào, hai người đàn ông chân dài cùng sải bước trông rất đẹp, đặc biệt là Thư Dập, anh mặc áo sơ mi choàng trông vô cùng phong độ, tuấn tú.
Phồn Tinh cảm thấy mình có chút thiên vị, vì rõ ràng Tống Quyết Minh cũng mặc áo choàng nhưng cô lại thấy không đẹp được như Thư Dập.
Tiểu Cần đẩy đẩy vai Phồn Tinh, hào hứng nói: “Chị thấy có hợp vẻ ngoài không, hợp không?”
Nhân viên lễ tân đứng dậy chào: “Chào Thư tổng, chào Tống tổng!”
Thư Dập cũng chào lại, rồi anh vừa cởi áo choàng vừa nói với Phồn Tinh: “Sao đã đi làm rồi? Mà thôi, phòng họp đã chuẩn bị gì chưa? Thông báo cho bộ phận kỹ thuật, hai mươi phút nữa tiến hành họp khẩn cấp nhé. Chuẩn bị luôn cà phê đặc biệt và chút đồ ăn, bánh sandwich cũng được.”
Phồn Tinh đưa tay ra nhận chiếc áo choàng của Thư Dập. Tống Quyết Minh cũng đưa áo choàng cho Tiểu Cần, rồi nói với Thư Dập: “Thư Dập, tôi nói cho cậu biết, đây không phải là vấn đề của chúng ta, không thể…”Anh ta vừa nói vừa đi cùng Thư Dập vào phòng làm việc.
Tiểu Cần sợ hãi le lưỡi. Phồn Tinh treo áo choàng của Thư Dập lên rồi bắt đầu bận rộn làm việc. Cô cùn Tiểu Cần và phòng Hành chính chuẩn bị cà phê, trà nước, bữa sáng, bánh mì hamburger nóng hổi, con có cả sandwich, xúc xích...để mang vào phòng làm việc.
Phồn Tinh đặt cà phê lên bàn, tay cô không còn đau nhiều nữa nhưng vẫn chưa hoạt động bình thường được nên bưng khay bằng tay trái. Tống Quyết Minh ngồi ở mép bàn làm việc của Thư Dập ăn bánh hamburger như rồng cuốn, một miếng ăn hết cả nửa cái.
“Việc này tôi không thể nào làm khác được, lúc đó tôi đã nói với họ, trong hoàn cảnh này chúng ta không có cách nào đảm bảo sự tán nhiệt của điện thoại, họ lại không nghe, mà trên giấy tờ họ đã ký rồi đấy…”
Phồn Tinh không biết đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Cần và cô bận rộn cả buổi sáng, đến khi nhóm kỹ sư bắt đầu thảo luận sôi nổi, hai người mới lui ra ngoài.
Phồn Tinh bôi thuốc cho cổ tay bị đau, Tiểu Cần thì đi nghe ngóng tình hình rồi chạy về nói với cô: “Xảy ra chuyện rồi! Khách hàng quan trọng của công ty, công ty sản xuất di động của Hàn Quốc ấy, mẫu di động mới nhất của họ vừa ra mắt trên thị trường đã hỏng con quay hồi chuyển, sau đó thì máy tự động tắt ngúm và màn hình thì đen sì.”
Phồn Tinh không mấy lo lắng vì Thư Dập có niềm tin sản phẩm của công ty luôn tốt nhất thế giới, mà cô thì tin anh.
Tiểu Cần hình như quan tâm đến một vấn đề khác. “Ôi, lần trước có anh giám đốc người Hàn Quốc tới, cực kỳ đẹp trai nha, xảy ra chuyện lớn thế này không biết oppa chân dài ấy có bị đuổi việc khôn. Nghe nói anh ta là con trai út của tổng giám đốc, vì không được cha mẹ yêu quý bằng anh trai nên đã bị ép rời khỏi sản nghiệp kinh doanh chính và điều chuyển sang làm điện thoại di động. Ôi, thật là đáng thương…”
Thư Dập hợp cả buổi sáng, đến giờ ăn trưa mới nghỉ. Nhóm kỹ sư liên lạc với phòng thực nghiệm ở Tô Châu nhưng vẫn cảm thấy không ổn, do đó Tống tổng dẫn cả đoàn đi công tác Tô Châu để kiểm tra xem rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu, một chuyền sản xuất có vấn đề gì không.
Phồn Tinh biết Thư Dập vất vả nên bữa trưa cô đặt cho anh món canh sườn hầm mướp đắng thanh mát, và quả nhiên là anh ở trong phòng làm việc vừa gửi email vừa ăn vội ăn vàng.
Ăn xong, anh lại tiến hành họp online với khách hàng Hàn Quốc. Phồn Tinh nhân lúc rảnh rỗi liền mang hộp cơm lên gian nhà kính ăn trưa. Cô đặt cho mình món cơm cà ri, sợ ăn ở trong phòng có mùi nên mới mang lên sân thượng ăn. Trong gian nhà kính vẫn yên ắng không có ai, cô ngồi dưới cây hoa sơn trà lặng lẽ ăn cơm, món cơm cà ri rất mềm nên có thể cầm thìa bằng tay trái ăn thoải mái.
Hoa sơn trà nở rất nhiều vào mùa đông nhưng bây giờ cũng đã tàn gần hết, chỉ còn mấy bông màu đỏ xen lẫn trong những chiếc lá xanh non, trông rất đẹp. Hôm nay nắng cũng đẹp, chiếu sáng cả căn phòng, phía trên cao là bầu trời xanh trong, chân trời xam xám, thậm chí có thể nhìn thấy dãy núi xa xa phía tây.
Phồn Tinh đang ăn thì ánh mắt vô tình nhìn sang cây quất phía đối diện. Phong bao được buộc bằng sợi dây màu đỏ trên cành, hoa văn màu vàng trên phong bao lấp lánh dưới ánh nắng, cô bất giác có chút mê tín.
Cô xuống lầu, cầm ví tiền lên gian nhà kính, lấy khăn quàng cổ che kính camera, sau đó lấy tờ năm đồng trong ví, nghĩ không đúng, lại đổi thành tờ một trăm đồng, trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng sóng gió trước mắt sẽ trôi qua bình yên, hy vọng Thư Dập có thể bình tĩnh đối phó.
Cô thấy hơi xấu hổ, thấy mình thật mê tín nên mở mắt nhìn trước ngó sau, xác định không có ai mới nhét đồng tiền vào phong bao. Sau đó cô vẫn không yên tâm, cởi dây buộc tóc ra, trịn trọng thắt nút như ý, sau đó quấn quanh đồng tiền rồi mới đút trở lại vào phong bao.
Hãy cố gắng nhé! Cô lấy bút nghiêm túc viết lên phong bao, vì tay phải vẫn chưa khỏi hẳn nên viết bằng tay trái, chữ nghiêng ngã,xiêu vẹo.
Chắc là linh nghiệm thôi. Dù sao thì những nguyện vọng trước đây của cô, anh cũng đều vì cô mà thực hiện.
Phồn Tinh nghĩ hành động này của mình thật là ngốc, nhưng chẳng phải Cố Hân Nhiên đã nói “khi cậu yêu ai đó thì sẽ cam tâm tình nguyện làm những chuyện ngốc nghếch” hay sao!
Vì cậu thương anh ta.
Thư Dập bận rộn tối tăm mặt mũi, buổi chiều, tin tức đã lan tràn trên mạng một cách nghiêm trọng, con quay hồi chuyển không chỉ gây hiện tượng chết máy và tắt màn hình, mà một khách hàng trong quá trình sử dụng, điện thoại còn đột ngột phát nổ, suýt thì bị thương ở mắt. Khách hàng này phẫn nộ lên mạng công khai khiếu nại, sự việc vốn chỉ như một đốm lửa nhỏ, nhưng sau đó đã cháy bùng lên. Phía công ty Hàn Quốc bị ép phải ra thông bao thừa nhận sản phẩm có lỗi, còn nguyên nhân cụ thể thì đang tiến hành điều tra làm rõ.
Mặc dù phía công ty Hàn Quốc vẫn chưa xác định vấn đề là do con quay hồi chuyển, nhưng điện thoại bị nổ là một vấn đề rất nghiêm trọng, trong khi đó con quay hồi chuyển lại là bộ phận quan trọng của chiếc điện thoại, nhưng họ lại không thể khuyến nghị khách hàng ngừng sử dụng. Áp lực dành cho Thư Dập càng cao, anh lập tức quyết định đích thân bay đến Tô Châu, về phía công ty ở Hàn Quốc cũng có CTO (*) dẫn đoàn vội vàng bay từ Seoul đến Tô Châu họp bàn với Thư Dập, cùng nhau nghiên cứu, thảo luận xem vấn đề nằm ở đâu.
(*) CTO: Chief technical officer là từ viết tắt của giám đốc công nghệ.
Trong phòng làm việc của Thư Dập để sẵn một chiếc va li, tiện cho việc đi công tác. Phồn Tinh giúp anh kiểm tra các đồ dùng cần thiết trong va li rồi khoá lại. Sau đó cô đặt vé máy bay chuyến sớm nhất cho anh, sợ trên đường kẹt xe không đến kịp, cô còn nhắc anh hãy đi sớm.
Thư Dập lên xe, tài xế lái thật nhanh đến sân bay, lúc đó anh mới có thời gian mở điện thoại nhắn tin cho Phồn Tinh. “Tối nay không thể nấu cơm cho em rồi, hãy chăm sóc bản thân nhé. Đừng quên bôi thuốc đấy.”
Anh tranh thủ chớp mắt trên máy bay. Lúc máy bay hạ cánh, anh mở điện thoại thì thấy tin nhắn trả lời của Phồn Tinh, chỉ là một hình mặt cười, không có gì khác. Sau đó anh đi thẳng đến phòng nghiên cứu, người bên phía công ty Hàn Quốc chưa đến nhưng đã thấy lão Tống đang phừng phừng giận dữ, xắn tay áo cãi nhau với Cao Bằng.
Cao Bằng cũng nhanh chóng bay đến Tô Châu, vì lô điện thoại mới nhất của công ty phía Hàn Quốc là do Công ty điện tử Trường Hà cung cấp bo mạch chủ và các linh kiện khác, bây giờ xảy ra vấn đề, hắn ta đương nhiên phải đến giải quyết.
Tống Quyết Minh và Cao Bằng đã có ân oán nhiều năm, thường thì vừa gặp chưa đầy ba phút đã cãi nhau. Lúc này lão Tống đang lo lắng, bỗng dưng nhìn thấy Cao Bằng thì không nhịn được cục tức, hai người hết tranh luận từ vấn đề lớn như phép toán nghiệm chứng đến vấn đề nhỏ như cái kim. Thư Dập vừa bước vào phòng thực nghiệm, Tống Quyết Minh vui mừng khôn xiết, kéo anh đến trước bàn thực nghiệm, nói: “ Thư Dập, cậu nói xem, phép toán của chúng ta không có bất cứ vấn đề gì đúng không?”
Cao Bằng cười lạnh. “Không có vấn đề gì sao con quay hồi chuyển lại làm cho điện thoại chết máy, thậm chí phát nổ?”
Thư Dập nói: “Nếu phép toán trong máy xử lý có vấn đề thì con quay hồi chuyển có thể làm chết máy.”
Cao Bằng lạnh lùng nói: “Anh đang đổ lỗi lên đầu người khác đấy à?”
Thư Dập nói: “Tôi đang chỉ ra các khả năng thiếu sót của kỹ thuật.”
Cao Bằng cười lạnh, muốn nói gì đó nhưng Thư Dập đã đeo găng tay đến chỗ kính hiển vi nhìn vào bo mạch. Cao Bằng không nhịn được châm chọc: “Có cần kỹ thuật giúp một tay không? Hay là gọi kỹ sư của chúng tôi đến?”
Thư Dập không buồn để ý đến hắn ta, chỉ bàn bạc với Tống Quyết Minh. Hai người đã có mười năm làm việc cùng nhau nên rất ăn ý, một người xem, một người vẽ và cùng viết ra công thức. Phòng thực nghiệm bỗng yên ắng hẳn, vài kỹ sư đang đứng bên cạnh quan sát, không dám gây ra tiếng động mạnh, chỉ sợ tiếng ồn làm ảnh hưởng đến tư duy của họ. Chỉ có Cao Bằng nhìn họ chằm chằm, vừa nhìn vừa cười lạnh.
Cuối cùng, Tống Quyết Minh không nhịn nổi, nói: “Những người nào không giỏi Toán thì hãy đứng yên một bên, đừng có lẩm bẩm được không?”
Cao Bằng tức đến nỗi suýt phụt máu tươi, ngày xưa thì môn Toán, hắn thì chơi bời cũng đạt điểm tối đa, vì hắn chính là quán quân của cuộc thi Olympic Toán toàn quốc. Hắn vốn được đặc cách đỗ đại học nhưng vì muốn khoe khoang nên vẫn tham gia thi cử. Trường đại học P nhân tài nhiều vô kể, nhưng hắn vẫn được giáo viên yêu mến, mỗi lần nhận học bổng là mỗi lần được vinh danh. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị mắng là dốt Toán, mà lại chính trong khoảnh khắc này. Hắn nhất thời không nghĩ ra câu nào để phản bác lại, vì công ty Thư Dập nghiên cứu ra phép toán, còn Công ty điện tử Trường Hà lại là nhà cung ứng duy nhất trong việc thực hiện phép toán này. Đương nhiên, công ty hắn là nhà cung cấp thuật toán này. Đương nhiên, công ty hắn là nhà cung cấp thuật toán hàng đầu thế giới, nhưng cũng không thể bằng nhà người ta tự nghiên cứu ra rồi.
Cao Bằng kiêu ngạo đã quen, không ngờ bị lão Tống xỏ xiên, nói một câu như muốn đâm vào tim khiến mặt hắn tái xanh, tức muốn chết. Đoàn khách hàng Hàn Quốc cũng vừa đến, mọi người cùng nhau chào hỏi mới khiến cục diện căng thẳng giảm đi phần nào.
Mấy người Hàn Quốc và nhóm kỹ sư cùng nhau bàn bạc, nghiên cứu. Tống Quyết Minh một mình thể hiện tài năng, thảo luận sôi nổi khiến phiên dịch cũng không theo kịp tốc độ nói của anh ta. Sau đó đến phiên Thư Dập chủ trì cuộc thảo luận. Tống Quyết Minh cầm cốc cà phê, ngồi trước bàn thực nghiệm nhắm mắt nghỉ ngơi, có vẻ như đang nghe Thư Dập nói, cũng có vẻ như đang có tâm sự riêng.
Đúng lúc đó, Cao Bằng quyết định báo thù. Hắn liếc mắt nhìn Tống Quyết Minh, chậm rãi nói: “Anh học trường đại học T mà dám chê tôi học dốt Toán?”
Đại học T và đại học P cạnh tranh nhau nhiều năm, hai bên đều biết làm thế nào để giáng sấm sét vào đối phương.
Cao Bằng rất vui, nghĩ mình đã đánh trúng Tống Quyết Minh.
Ai ngờ Tống Quyết Minh mở mắt ra nhìn hắn, nói: “Môn Toán ở trường đại học P các cậu tốt thật đấy, nhưng cũng tuỳ người, cậu xem Thư Dập mới học ở đại học P nửa năm mà môn Toán còn giỏi hơn cậu.”
Cao Bằng suýt thì đâm cái bo mạch chủ đang cầm trong tay vào khuôn mặt nhìn có vẻ tử tế của Tống Quyết Minh.
Thật ức hiếp người quá đáng!
Hắn ta nhanh chóng bình tĩnh lại. “Được lắm, lão Tống mấy hôm không gặp, anh tiến bộ hơn nhiều đấy, nói năng đâu ra đấy ghớm! Anh bị làm sao thế? Thư Dập cho anh ăn thuốc nổ à? Sao suốt ngày anh bảo vệ Thư Dập như vợ bé thế? Rốt cuộc anh ta bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh? Rõ ràng năm đó công ty tôi trả lương cao hơn Thư Dập gấp mấy lần mà anh cũng không thèm đến công ty tôi. Anh yêu thương Thư Dập thật lòng đấy nhỉ! Lúc nào thì hai người kết hôn, tôi sẽ chuẩn bị phong bì thật dày!”
Tống Quyết Minh cười lạnh. “Tôi đã chia tay Thư Dập rồi, cậu ta và tôi chẳng liên quan gì đến nhau, cậu đừng có chọc giận tôi.”
Cao Bằng quan sát Tống Quyết Minh một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: “Đánh là thương, mắng là yêu, không đòi chia tay không phải là tình yêu thật sự. Tôi không tin, hai người đầu giường cãi nhau, cuối giường thì ôm ấp chứ gì, có khi tối nay lại ngủ cùng nhau trên chiếc giường lớn, sáng mai ân ái mặn nồng ngay cũng nên. Hai người mà chia tay thật, có đánh chết tôi cũng không tin!”
Lão Tống bực mình, ngồi đó không thèm nói.