Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần

1: Ngoại truyện: Duyên phận kì diệu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Type: thuy tien

“Kiếp trước đi lướt qua nhau năm trăm lần mới đổi được một lần gặp nhau ở kiếp này.”

Thu Dập đương nhiên không đồng ý với câu nói quái đản này, theo lý thuyết xác suất thì mọi sự gặp gỡ đều có xác suất, mà theo lý luận “sáu chặng phân cách*” nổi tiếng thì khi bạn muốn làm quen với bất cứ một người xa lạ nào, chỉ cần thông qua sáu người là đủ.

*Sáu chặng phân cách: thuyết này được công bố vào năm 1967 bởi nhà tâm lý học Stanley Milgram. Thuyết này khẳng định hai người bất kỳ trên trái đất sẽ biết nhau thông qua nhiều nhất là sáu người trung gian.

““Kiếp trước đi lướt qua nhau năm tram lần mới đổi được một lần gặp nhau ở kiếp này.”

Lần đầu tiên Phồn Tinh đọc được câu này là lúc cô mười hai tuổi – thời điểm kỳ quái nhất của các cô gái mới lớn. Hồi nhỏ ai chẳng vẽ vời linh tinh hoặc viết mấy câu buồn bã, bi thương vào một cuốn sổ. Phồn Tinh là học sinh ngoan rất có kỷ luật, là học trò cưng của thầy cô giáo, là đứa con ngoan trong mắt bạn bè, cô giáo có bắt nộp sổ nhật ký thì trong sổ luôn sạch đẹp, chữ viết nắn nót. 

Kể cũng lạ, con ngoan trò giỏi Chúc Phồn Tinh lại luôn làm bạn với nữ sinh nghịch ngợm, ví dụ như cô bạn có thành tích kém nhất lớp hồi tiểu học là Quan Giai Dĩnh. Bố mẹ của Quan Giai Dĩnh đều làm việc ở Thượng Hải, ông bà nội lại nuông chiều nên Quan Giai Dĩnh chẳng bao giờ làm hết bài tập, thầy cô phê bình cũng không sợ. Bà nội cô còn nói, sao lại bắt bọn trẻ làm bài tập đến tận nửa đêm như thế chứ, thế nên thành tích thi cử của Quan Giai Dĩnh luôn xếp cuối lớp. Không chỉ có vậy, Quan Giai Dĩnh còn bạo dạn hơn cả đám con trai trong lớp, mỗi lần bị cô bắt nạt là cả đám con trai đều khóc lóc ầm ĩ.

Phồn Tinh rất thích Quan Giai Dĩnh vì cô ấy bạo dạn, dám làm những việc mà cô không dám. Quan Giai Dĩnh dạy Phồn Tinh rèn luyện dũng khí, càng là những việc mình sợ hãi thì càng phải làm, ví dụ như con gái thường sợ sâu sợ rắn, thế là tạnh mưa cô ấy liền dẫn Phồn Tinh đi ra vườn đào giun về chơi, chơi được nửa ngày thì Phồn Tinh không còn sợ loại côn trùng mềm nhũn, trơn trượt ấy nữa.

Sắp tốt nghiệp tiểu học thì Quan Giai Dĩnh được bố mẹ đón lên Thượng Hải học. Lúc chia tay, Phồn Tinh tặng cô ấy một chiếc cặp tóc rất đẹp, cô đã để dành tiền lẻ rất lâu mới mua được nó. Quan Giai Dĩnh thì tặng Phồn Tinh một cuốn nhật ký có khóa bằng mật mã rất đẹp, trang cuối cuốn sổ viết câu: “Kiếp trước đi lướt qua nhau năm tram lần mới đổi được một lần gặp nhau ở kiếp này.”

“Chúng mình sẽ làm bạn tốt cả đời nhé!” Quan Giai Dĩnh trịnh trọng nói với Phồn Tinh.

Phồn Tinh nghiêm túc gật đầu.

Chữ của Quan Giai Dĩnh vốn không đẹp, cô ấy đã viết câu này vô cùng cẩn thận, rất lâu sau Phồn Tinh cũng không nỡ dùng cuốn sổ này. Quan Giai Dĩnh lên Thượng Hải liền viết thư về cho Phồn Tinh, vì nhà Phồn Tinh không lắp điện thoại để bàn nên cô cũng viết thư cho cô ấy, hai người thông qua những lá thư để biết tin tức của nhau.

Tình yêu đầu đời của thiếu nữ Quan Giai Dĩnh thực ra là yêu thầm. Bố của Quan Giai Dĩnh làm ăn ngày càng phát đạt, cuối cùng cũng ném nghìn vàng cho cô được học ở một trường cao cấp, cạnh trường này là trường đại học nổi tiếng có hệ trung học, tuy nhiên ông lại không biết con mình có được vào học ở trường trung học này hau không, vì bắt buộc phải thông qua thi cử.

Quan Giai Dĩnh bị ép chiều nào cũng phải đến lớp ôn thi chuẩn bị tham gia kì thi.

Lúc Quan Giai Dĩnh đến lớp ôn thi lại đúng vào thời điểm khối trung học cạnh đó tan học, nên hầu như ngày nào Quan Giai Dĩnh cũng nhìn thấy nam thần đẹp trai nổi tiếng của trường đó.

Nam thần này đang học lớp mười hai, là quán quân của hai môn thi Olympic toàn quốc, nghe nói đại học T đã có ý tuyển thẳng, đại học F cũng muốn giơ cành nguyệt quế tuyển thẳng, nhưng không hiểu vì sao, nam thần lại thản nhiên chuẩn bị ôn thi đại học.

Nam thần thực ra cao, gầy, tay chân dài ngoẵng nên không đẹp trai lắm, ăn mặc có chút lôi thôi, nhưng Quan Giai Dĩnh vẫn bị đánh gục. Cô đã viết bốn trang thư kể cho Phồn Tinh nghe cảm giác cô bị “điện giật” như thế nào.

Phồn Tinh cảm thấy thật nguy hiểm, Quan Giai Dĩnh nhỏ như vậy đã thích một nam sinh cấp ba, liệu người đó có phải là người xấu không?

Quan Giai Dĩnh viết như đinh đóng cột: “Anh ấy không phải người xấu, thành tích của anh ấy rất tốt!”

Sau này Phồn Tinh nghĩ lại mới thấy hồi ấy thật ngốc, nhưng đối với một cô gái mới lớn, thành tích của người ta tốt thì đương nhiên mọi thứ đều tốt, nam sinh có thành tích tốt thì đương nhiên là nam thần.

Cô học sinh nhỏ Quan Giai Dĩnh tìm đủ mọi cách, áp dụng đủ trò, cuối cùng vào sinh nhật, cô cũng được bố mẹ tặng cho món quà là một chiếc máy ảnh mi ni. Mười mấy năm trước, đây là món quà sinh nhật rất quý và đắt, Quan Giai Dĩnh cực kỳ thích thú, chuẩn bị kế hoạch vô cùng chu đáo, lén để máy ảnh trong cặp sách và mạo hiểm chụp được ảnh của nam thần.

Mặc dù chỉ là bóng lung nhưng vì lúc đó là hoàng hôn ngày cuối thu, lá ngô đồng Pháp vàng ruộm, nam thần đang nhìn đi đâu đó nên chỉ chụp được nửa khuôn mặt của anh ta. Ánh nắng cuối ngày chiếu vào mái tóc mềm giống như bông bồ công anh của anh ta, vì ngược sáng nên nửa khuôn mặt của anh ta cũng mờ mờ không rõ, nhưng chính vì mờ ảo như thế nên trông rất đẹp trai, chững chạc.

Quan Giai Dĩnh lưu luyến không nỡ rời nhưng vẫn gửi ảnh đó cùng lá thư cho Phồn Tinh, bố mẹ của Quan Giai Dĩnh luôn kiểm tra cặp sách của cô, mặc dù cô có phòng riêng nhưng lại không có chỗ nào riêng tư, bí mật, nếu họ phát hiện ra tấm ảnh này thì nhất định sẽ làm loạn lên. Trong khi đó bố mẹ của Phồn Tinh thì không quản cô… Quan Giai Dĩnh rất ngưỡng mộ Phồn Tinh, bị bố mẹ quản này quản kia rất phiền, đặc biệt là đối với cô học trò đang bước vào tuổi dậy thì như cô. Mau lớn lên thì tốt biết bao, mau lớn lên thì có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi nam thần, mau lớn lên thì có thể khóa trái phòng mình lại, không cho bố mẹ đụng vào đồ của mình nữa… Cô gửi bức ảnh đó cho Phồn Tinh, một phần vì nghĩ rằng để ở chỗ bạn an toàn hơn, một phần cũng muốn cho Phồn Tinh xem, nè, nam sinh mà tớ thích đấy, rất đẹp trai nhé!

Phồn Tinh trịnh trọng cất tấm ảnh trong cuốn nhật ký có khóa đó thay bạn, đợi lúc nào Quan Giai Dĩnh vô có cơ hội sẽ lấy bức ảnh đó về.

Vì nam thần, Quan Giai Dĩnh vô cùng cố gắng, thật lòng muốn thi đỗ trung học, mặc dù cô thi vào trung học thì nam thần đó cũng đã vào đại học, nhưng được học cùng trường với nam thần cũng rất tuyệt mà. Quan Giai Dĩnh học được từ “học trưởng” trong phim thần tượng Đài Loan, viết thư cho Phồn Tinh nói rằng nếu cô ấy có thể trở thành học muội của học trưởng thì thật hạnh phúc.

Kết quả Quan Giai Dĩnh không thi đỗ vào trường trung học nổi tiến, bố mẹ cô thảo luận một hồi rồi vội vàng quyết định đưa con gái ra nước ngoài. Trước khi đi, Quan Giai Dĩnh hốt hoảng viết cho Phồn Tinh bức thư cuối cùng, dặn cô nhất định phải thay cô ấy giữ tấm ảnh của học trưởng thật cẩn thận. Sau đó, thư hồi âm của Phồn Tinh bị trả lại, vì nhà họ Quan đã bán nhà, không có ai ở đó nữa.

Phồn Tinh học lên trung học, có bạn bè mới nhưng vẫn nhớ tới Quan Giai Dĩnh, không biết cô ấy sống ở nơi đất khách quê người có tốt không, có quen không? Cô ấy từng nói muốn làm bạn tốt với cô cả đời, cả đời cơ mà!

Phồn Tinh thuận lợi thi vào trường trung học điểm số một ở quê nhà, học được vài tháng thì vì có thành tích tốt nên đã được giới thiệu đi Bắc Kinh tham gia cuộc thi viết văn. Chuyện này đã gây chấn đọng cả vùng quê. Mặc dù bố mẹ Phồn Tinh không để ý nhưng giáo viên chủ nhiêm lại thất rất vinh dự, tự hào vì chính là người dạy văn cho Phồn Tinh, có một học sinh xuất sắc như thế, không tự hào sao được. Tuy Phồn Tinh đã nói với bố mẹ hai lần nhưng bố mẹ đều không muốn đưa tiền để cô lên đường tham gia kỳ thi.

Phồn Tinh rất buồn, thiếu nữ mười mấy tuổi mẫn cảm và yếu đuối, hỏi vay họ hàng ư, bố mẹ còn không muốn cho nữa là họ hàng, hơn nữa cho cô vay thì biết bao giờ mới trả được? Hỏi vay bạn bè ư, tre con thì làm gì có nhiều tiền, ít nhất phải có vài trăm tệ mới đủ. Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm đoán ra, liền tự chi tiền của mình, nhưng lại sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô nên phải nói dối rằng buổi chiều bố cô đến trường và đưa tiền cho cô giáo.

Phồn Tinh biết rõ rằng bố sẽ không bao giờ làm như vậy. Cô rất cảm kích vì cô giáo đã giữ thể diện cho minh, càng cảm kích cô giáo đã giúp đỡ cô hết lòng, đã phải bỏ tiền túi ra cho cô tham gia kỳ thi mà còn suy nghĩ chu đáo đến vậy. Thế nên trong bài thi văn cô đặc biệt cố gắng, bài văn “Lý tưởng của em” vô cùng xúc động, đạt giải nhì toàn quốc, giải thưởng là một nghìn tệ. Cô nghĩ sẽ trả cho cô chủ nhiệm tám trăm tệ tiền lộ phí, còn hai trăm tệ đối với cô cũng là một món tiền lớn, cô sẽ giữ lại phòng khi có việc gấp, ai biết sau này sẽ xảy ra việc gì, trải qua chuyện lần này, cô đã rút ra một kinh nghiệm, đó là nhờ vả bố mẹ ít từng nào hay từng đó.

Kết thúc kỳ thi, các thầy cô đã tôt chức cho tất cả học sinh tham gia kỳ thi đi tham quan trường đại học P. Đám học sinh vô cùng kích động, đại học P chính là trường đại học hàng đầu trong mắt bao nhiêu người, là trường học thực sự, là ước mơ của biết bao học sinh.

Đây là lần đầu tiên Phồn Tinh đến Bắc Kinh, cũng là lần đầu tiên có cơ hội ngắm cảnh phố xá, hai ngày trước cô đều phải ở nhà nghỉ để ôn luyện và tham gia kỳ thi. Ngồi trên xe buýt, cô nhìn ngắm thành phố lớn xa lạ, có lẽ do thời tiết nên cô thấy so với thị trấn nhỏ quê hương cô thì ở đây đìu hiu hơn, trời xanh hơn, đường phố cũng rộng rãi hơn… Sau cuộc thi, tâm trạng cô rất thoải mái, mặc dù chỉ đạt giải nhì thôi và quan trọng còn có tiền thưởng. Cô có cảm giác cuối cùng mình cũng không phụ lòng mong đợi của cô giáo nên rất vui.

Khuôn viên trường đại học P rất lớn, phong cảnh bên hồ vô cùng đẹp, mặc dù đang là đầu đông, gió lạnh thổi ào ào nhưng mọi người đều không thấy lạnh.

Thầy cô giáo thông báo học sinh có một tiếng hoạt động tự do. Phồn Tinh không dám đi xa, chỉ lòng vòng quanh hồ.

Bên hồ có mấy cây ngân hạnh, lá vàng sắp rụng, cô bất giác cúi xuống nhặt một chiếc là, giơ về phía có ánh nắng, trông giống hệt chiếc quạt nhỏ màu vàng, phản chiếu gân lá bên trong rất đẹp. Cô muốn nhặt mấy là về làm bookmark tặng bạn. Đến Bắc Kinh chuyến này, cô cũng phải có chút quà cho bạn, huống hồ đây là lá ngân hạnh ở khuôn viên trường đại học P cơ mà…

Cô hào hứng nhặt lá rơi, vừa đi vừa nhìn, vô tình nhặt được một chiếc lá ngân hạnh vừa to vừa vàng, bên trên viết chữ “GIMPS”, cô chưa bao giờ thấy chữ này nên không hiểu nó có nghĩa gì, chỉ nghĩ thầm, không hổ là trường đại học P, người ở đây thật lợi hại, nom đầy vẻ trí thức, từ lạ lẫm này chắc chắn là do giáo viên hoặc sinh viên tiện tay viết ra.

Chiếc lá vừa to vừa lành lặn nên Phồn Tinh không nỡ vứt đi. Nhưng trên đó có viết chữ nên không thích hợp để tặng người khác, cô liền giữ lại làm bookmark cho mình, tiện tay kẹp trong cuốn từ điển tiếng Anh.

Lúc này Phồn Tinh mới nảy sinh ý định cố gắng thi vào trường đại học P. Trước đó, cô còn rất mơ hồ, chẳng qua chỉ là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, giáo viên bảo học tốt thì cô học tốt, hơn nữa nếu khọc tập tốt thì bố mẹ ít nhiều cũng nể mặt cô hơn, không mắng cô té tát nữa, khi nhờ bố mẹ đi họp phụ huynh, cô cũng không cảm thấy xấu hổ. Nhưng bây giờ không giống như trước nữa, cô đã nhìn thấy khuôn viên trường đại học P, trường đại học đẹp như thế, trong không khí trong lành của miền Bắc, lá cây ngân hạnh trải đầy trên mặt đất như một chiếc thảm màu vàng. Gió thổi qua bầu trời trong xanh không một gợn mây khiến lòng người cảm thấy thật thoải mái.

Đó là một thế giới mới mẻ, hoàn toàn khác, cô mong muốn được ở trong thế giới đó.

Cô học điên cuồng, học ngày đêm, hy vọng có thể đỗ vào trường đại học tốt nhất, ngôi trường đó có ánh sáng ấm áp, có ngọn gió vi vu, có cây ngân hạnh với lá vàng ruộm, có hồ nước êm đềm, mỗi người ở đó đều tài giở, thông minh, tiền đồ xán lạn. Được học ở trường đó sẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời mười mấy năm của cô.

Mỗi lần học từ mới sắp ngủ gục, mỗi lần làm bài tập đến nửa đêm, mỗi lần ôm đống đề ôn thi day cộp khiến người ta phát sợ, cô đều nói với bản thân mình: Chúc Phồn Tinh, mi muốn một cuộc sống thế nào thì bây giờ mi có cơ hội để quyết định rồi đấy. Hãy đỗ vào trường đại học P, chỉ có đỗ vào trường đại học P, mi mới có cơ hội thay đổi vận mệnh của minh.

Ba năm cấp ba, cô chỉ nặng hơn bốn mươi cân, gầy đến nỗi váy phải có dây thắt, vì đối với cô ăn uống chỉ là việc qua loa, đối phó, còn đầu óc hoang toàn nghĩ đến các loại đề ôn tập. Mỗi bạn học đều dậy từ lúc canh ba*, ngủ lúc canh năm**, phía sau tấm bảng đen trong phòng học luôn ghi số ngày đếm ngược đến hôm thi, mỗi ngày đều có những bài trắc nghiệm và đề thi khác nhau. Trong những ngày
“cột tóc lên xà nhà” như thế, cô đã làm hết tất cả đề thi của những năm trước, học thuộc tất cả từ mới cần thuộc, ghi nhớ toàn bộ kiến thức mà giáo viên nhắc đến hoặc không nhắc đến. Lúc thi đại học, cả người cô gần như tê dại, cứ bước vào phòng thi là làm bài, bước ra khỏi phòng thi lại tranh thủ thời gian xem các kiến thức quan trọng của môn tiếp theo. Cuối cùng cũng thi xong tất cả các môn, cả lớp về phòng tổ chức liên hoan. Tất cả mọi người đều vui mừng đến phát điên, có người còn xé sách, có người hát mà như gào, có người nhảy lên bàn nhảy vũ điệu đường phố, còn có người lật đổ hết chồng sách cô để trên bàn, trong đó có cả một cuốn từ điển dày cộp.

*Canh ba: từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng.

**Canh năm: từ ba giờ sáng đến năm giờ sáng.

Chiếc lá ngân hạnh vàng ruộm bay ra như một chú bướm, Phồn Tinh cúi xuống nhặt, vẫn không biết chữ viết trên chiếc lá có nghĩa là gì. Nhưng tất cả đã kết thúc rồi, kết thúc những tháng ngày gian khổ nhất của thời học sinh, cô mỉm cười kẹp lại chiếc lá vào cuốn từ điển, dù thi đỗ vào trường đại học P hay không thì cô cũng đã cố gắng hết sức.

Lúc nhận được giấy báo đỗ đại học, cô cảm thấy như đang mơ. Cô biết mình thi cũng khá tốt nhưng không ngờ lại được nhiều hơn hẳn mười mấy điểm so với khi làm bài thi thử, là người có điểm cao thứ ba trong toàn tỉnh, đỗ vào chuyên ngành hot nhất của trường đại học P.

Lúc ấy Cố Hân Nhiên mừng phát điên, còn vui hơn cả cô, cô bạn còn cài một bông hoa lên tóc, cô nói: “Cậu chính là thám hoa của tỉnh nhà đấy, chức thám hoa đấy nhé!”

Phồn Tinh luôn thấp thỏm, lo lắng khi những việc quá tốt đến với mình, cô sắp không nhớ được là mình đã đến trường nhập học như thế nào rồi. Khi đã nhập học và ổn định chỗ ở, cô đến căng tin trường ăn một bữa cơm, rồi cô đứng bên bờ hồ, ngắm nhìn cây ngân hạnh. Bầu trời tháng Chín ở Bắc Kinh thật trong xanh, “những chiếc quạt nhỏ” trên cây gặp cơn gió thì rung rinh rì rào.

Tâm trạng cô rất tốt, cuối cùng cũng có thể đứng ở đây, đang là mùa thi nên lá vàng rơi khắp mặt đất, nước trong xanh và bầu trời cao vời vợi.

Cô luôn cảm thấy chiếc là mà cô nhặt được đó đã mang đén cho cô may mắn. Cô lên mạng tra từ GIMPS, mới biết đó là chữ viết tắt của Great Interner Mersenne Prime Search, có nghĩa là “Tìm kiếm số nguyên tố Mersenne khổng lồ trên Internet”. Đây là một kế hoạch của các tình nguyện viên, chỉ cần tải chương trình này về máy tính cá nhân là có thể tham gia. Có thể sử dụng khả năng tính toán của máy tính để tính toán ra số nguyên tố Mersenne mới nhất.

Cô quyết định mình sẽ làm một tình nguyện viên của GIMPS, tham gia vào kế hoạch này.

Nhiều máy tính cá nhân thông qua mạng internet sẽ tạo thành siêu máy tính, không ngừng tính toán, cho đến khi tính ra được số nguyên tố Mersenne mới nhất, nghe cũng rất thú vị, phải không nào?

Học ở trường đại học P mấy năm, mùa thu năm nào cô cũng đến bên hồ nước nhặt lá vàng rơi và viết lên đó. Lấn nào cô cũng viết từ “Lucky”, như muốn viết cho những mơ hồ, cô độc của bản thân mấy năm về trước. Cách con sông dài của năm tháng, cô muốn nói, cố lên cô gái, bạn có thể dựa vào sự cố gắng của mình để thi đỗ vào trường học mơ ước, bạn sẽ có đủ may mắn để thay đổi cuộc sống sau này, chúc bạn may mắn!

Cuộc sống sinh viên trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sắp tốt nghiệp, các chị em cùng phòng của cô không muốn học tiếp cao học nên đều lên mạng tìm việc làm, cô cũng vậy.

Các chị em cùng phòng của cô đều không hiểu, hỏi: “Sao cậu lại nộp hồ sơ vào công ty này? Còn làm thư ký nữa chứ! Chưa có ai tốt nghiệp chuyên ngành của chúng ta ra lại đi làm thư ký đâu!”

Đại tỷ trong phòng nói: “Các bạn khong hiểu rồi, chắc chắn em ấy đã bàn bạc với Chí Viễn, họ muốn ở cùng nhau.”

Phồn Tinh cười hì hì, nói: “Thực ra vì mức lương khởi điểm của công ty này cao nhất nên em nộp hồ sơ thôi!”

Nhị muội “phì” cười, nói: “Chị đúng là đồ mê tiền.”

Phồn Tinh vừa gửi email vừa nói: “Chị không có chí lớn gì, chỉ muốn chọn công việc có nhiều tiền, cho dù mệt một chút cũng xứng đáng.”

Đại tỷ nói: “Này, em không xem tin tức trên mạng à, họ viết về một nhóm người ứng tuyển vị trí thư ký, người thì tốt nghiệp trường danh tiếng, người thì biết viết công văn, còn có người rất có kinh nghiệm làm việc văn phòng, nhưng kết quả cuối cùng sếp chọn người có ngực to đấy, em đừng nói nữa, Phồn Tinh là thích hợp nhất đấy…”

Nói chưa hết câu, nhị muội đã bật cười ha hả.

Phồn Tinh xông đến vừa cười vừa nhéo má đại tỷ, nhị muội vội chạy đến cứu đại tỷ, mấy chị trong phòng đùa nghịch khiến giường của đại tỷ suýt thì sập.

Chẳng ai biết vận mênh sẽ ban cho duyên phận như thế nào. 

Mười bảy tuổi, Thư Dập quyết định tham gia thi đại học, mặc dù trường đại học T đã thể hiên rõ quan điểm là nhận thẳng anh vào trường, một số vị giáo sư của khoa Vật lý trường đại học T còn cố ý mượn cơ hội đi công tác đến Thượng Hải để gặp anh, bày tỏ rằng cho dù thế nào cũng hi vọng anh đến học ở trường đại học T.

Thấy anh trầm mặc không nói, vị giáo sư cuống lên. “Cậu chỉ cần chọn ngành Vật lý của trưởng đại học T chúng tôi thì có thể học thẳng tiến sĩ, cậu muốn ra nước ngoài học giao lưu cũng được, nếu cậu không thích tôi thì có thể tùy ý chọn giáo viên hướng dẫn trong khoa.”

Thư Dập nói: “Hàn Dương bảo thầy tới ạ?”

Anh không khách sáo gọi thẳng tên bố khiến vị giáo sư nhất thời bối rối, nói: “Hàn viện sĩ rất mong cậu chọn trường đại học T, dù sao cũng là trường cũ của viện sĩ và sư muội Tri Tân.”

“Ông ấy là ông ấy, em là em. Thầy về bảo với ông ấy, cứ bận rộn với việc phóng tên lửa của ông ấy đi, đừng can thiệp đến chuyện riêng của em.”

Thư Dập còn tre đã bộ lộ tài năng và sự quyết đoán mạnh mẽ, vị giáo sư không hiểu vì sao Hàn viện sĩ lại bị cô lập như thế. Ngày ấy có thể lên trời tóm trăng, xuống biển bắt các mập, chuyện trò vui vẻ với các lãnh đạo, trong ngôi trường chỉ toàn nhân tài, ngài cũng là một nhân vật truyền kỳ, không hiểu vì sao lại không “trị” được con trai. Nghe nói hằng năm Hàn viện sĩ muôn gặp con trai một lần cũng phải nhờ hiệu trưởng cũ chuyển lời, muối mặt nhờ vả người ta. Vị giáo sư vốn nghĩ rằng có thể sư muội Tri Tân với vẻ ngoài dịu dàng, nội tâm mạnh mẽ là người vô cùng lợi hại, nhưng qua đây có thể thấy, không phải sư muội Tri Tân chỉ đạo từ xa, mà là bản thân Thư Dập là người có chủ kiến.

Vị giáo sư thất bại quay về, ủ rũ nói với Hàn viện sĩ: “Không được đâu ạ, cậu ấy bướng bỉnh lắm, không đồng ý đâu. Hay là ngài tự thuyết phục xem sao?”

Hàn viện sĩ không dám.

Đường đường là viện sĩ trẻ tuổi nhất Viện khoa học Trung Quốc, người dẫn đầu ngành, nhận được các loại huân chương, người có uy quyền nhất trong chuyên môn, chỉ cần giậm chân thôi là cả Viện khoa học rung lắc, vẫy tay thôi là cả ngành phải nghiêng ngả. Ngài không sợ đất, không sợ trời, nhứng lại sợ con trai mình.

Bị người ta cười nhạo, âm thầm chấp nhận.

Thư Dập vừa bắt đầu đi học tiểu học đã tự ý đổi họ, Hàn Dập thành Thư Dập. Hàn viện sĩ lúc đó vẫn chưa là viện sĩ mà là giáo sư, Hàn giáo sư dè dặt hỏi một câu, Thư Dập lạnh lùng trả lời: “Họ Hàn khó nghe quá!”

Thế là Hàn giáo sư chán chường không dám hỏi câu thứ hai.

Từ nhỏ Thu Dập đã không gọi ông là bố, vì trong lòng ông luôn cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn với cả hai mẹ con nên cũng không dám so đo với con trai. Khi con trai lớn hơn một chút, ông cảm thấy mối quan hệ giữa hai cha con họ đang ngày càng “đảo lộn”. Thư Dập còn trầm lặng hơn cả ông, mỗi lần gặp nhau đều thờ ơ, lạnh nhạt. Nhiều năm trôi qua, Hàn giáo sư phấn đấu trở thành Hàn viện sĩ, nhưng trước mặt con trai vẫn không được thêm nửa điểm nào.

Hàn viện sĩ buồn đến nỗi bạc hết cả tóc, ông báo cáo lên tổ chức là muốn xin đến trường đại học F dạy học, vì nghĩ rằng tám mươi phần trăm Thư Dập sẽ học ở trường đại học F. Lãnh đạo nhận được thông báo này thì vô cùng kinh ngạc, tìm ông nói chuyện, bàn bạc nửa ngày, ông mới quyết định không chuyển công tác nữa, vì dù sao cũng không thể đi được. Điều quan trọng là, cho dù Thư Dập học ở trường đại học T hay F thì cứ gặp ông là anh lại quay đầu bỏ đi. Nếu ông cứ nhất quyết muốn đi dạy học, nhà trường liệu có chấp nhận cho ông dạy lớp chính quy không thì cũng chưa biết, và có khi Thư Dập cũng lâp tức chuyển trường cũng nên.

Số ông thật khổ, xa vợ xa con, đã thế con còn không nhận bố, muốn ở gần con một chút thì lại lo con bỏ chạy. Hàn viện sĩ cầm khăn tay chấm nước mắt cay sè, dẫn theo nhân viên bò vào trong tên lửa kiểm tra linh kiện điện tử.

Sau khi Thư Dập quyết định tham gia thi đại học, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Giáo viên chỉ nhiệm còn vui hơn cả anh, vì với thành tích của anh thì tám mươi phần trăm sẽ đỗ thủ khoa, việc học sinh được xét tuyển thẳng vẫn tham gia thi và đỗ thủ khoa toàn thành phố chắc chắn sẽ vinh dự hơn hẳn việc học sinh được xét tuyển thẳng vào đại học mà không tham gia thi cử gì rồi.

Bà Tri Tân trước nay luôn có chính sách “thả cửa” đối với con trai, muốn thi đại học cũng tốt thôi, thi đại học là trải nghiệm hiếm có trong đời học sinh, trải nghiệm một chút cũng không phải là không tốt.

Và như vậy, Thư Dập trở thành một trong số bao nhiêu học sinh hệ cấp ba của trường đại học, ngày ngày cắp cặp đi học rồi tan học, làm đề ôn thi đại học, ung dung tham gia vào nhịp sống khẩn trưởng của học sinh cuối cấp.

Hôm đó, anh ôm cặp bước ra cổng trường, vì trời nắng đẹp, bất giác anh ngẩng đầu nhìn ngắm mây bay trên bầu trời cao. Anh không biết ở phía xa có một cô gái đang vội cầm chiếc máy ảnh mi ni chụp lại cảnh anh đang dưới bóng cây.

Thư Dập hoàn toàn lơ đãng đối với chương trình học lớp mười hai, bước vào kỳ thi, anh rất ung dung nhàn nhã. Mấy hôm đó bà Thư Tri Tân cũng bận vài việc, vì hai mẹ con từ trước đến nay không hề lo lắng về việc thi cử nên bà cũng không đưa anh đi thi. Buổi trưa, anh ăn ở quán ăn nhanh gần địa điểm thi, buổi tối anh về nhà tự nấu cơm, ăn xong thì xem ti vi, chơi điện tử. Thi xong, anh tính điểm số thì thấy mình làm bài bình thường, bà Thư Tri Tân cũng không hỏi han gì. Lúc nộp hồ sơ nguyện vọng, anh chỉ liếc qua rồi chon khoa Vật lý của trường đại học P. Anh biết mình sẽ được hơn sáu trăm điểm. (Năm 225, thi vào các trường đại học ở Thượng Hải, tổng điểm ở tất cả các khoa cũng chỉ khoảng hơn sáu trăm ba mươi điểm), môn Toán và Vật lý được điểm tối đa không nói, lại từng đạt giải thưởng Olympic quốc gia nên chắc là đỗ thôi.

Lúc nhận được giấy báo, thầy trưởng khoa Vật lý trường đại học P là Lão Châu chỉ thiếu điều đánh trống gõ mõ chúc mừng, còn Hàn viện sĩ thì giận điên người. Lão Châu và ông vốn là tình địch trong ký túc xá, có ân oán nhiều năm, vậy mà con trai ông lại “tát” thẳng vào mặt ông như vậy!

Hàn viện sĩ phải ngậm cả ngụm “máu tươi”, chạy đến trước mặt tình địch là Lão Châu mời ông ta ăn cơm. Thật đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ sống trên thế gian này! Tấm lòng của cha mẹ đấy!

Lão Châu dương dương tự đắc nói: “Lại cần ông phải nhờ vả sao? Nể tình sư muội Tri Tân tôi đã chăm sóc tốt cho Dập Dập rồi!”

Hàn viện sĩ bị tích địch ký túc đâm cho một nhát vào tim như thế, chỉ biết mỉm cười nâng ly. “Phải, phải, nhất định rồi!”

Hàn viện sĩ không dám xuất hiện trong thời gian con trai nhập học, sau khi khai giảng mới mượn cớ tham dự hội thảo nghiên cứu học thuật để đến trường đại học P hai lần, không ngờ hiệu trưởng trường đại học P đầu óc linh hoạt lại muốn mời ông giảng công khai lớp nghiên cứu học thuật này, vì dù sao ở một số lĩnh vực ông cũng là chuyên gia giỏi nhất, lại là viên sĩ danh tiếng lẫy lừng.

Hàn viện sĩ vội vàng khéo léo từ chối, thật buồn cười, nếu giảng công khai thì sẽ có áp phích dắn khắp trường, Thư Dập đâu có mù, như thế chẳng phải tự ông chuốc lấy phiền phức à?

Bây giờ ông còn có thể 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện