Ngu Tinh Hà nhìn Đỗ Minh Nhật âu yếm mấy con mèo,trong lòng dâng lên cảm giác mềm mại khó tả,cậu bất giác vươn tay tới.
"Nè,của anh đây.
",nói rồi Đỗ Minh Nhật đưa con mèo cho cậu.
Lúc này Ngu Tinh Hà mới nhận ra bản thân mình không hề ổn chút nào,cậu ẵm con mèo ngơ ngác nghĩ về hành động lúc nãy,Ngu Tinh Hà cảm thấy dường như bản thân mình đưa tay tới không phải mà để chạm vào mèo mà là một thứ khác,mềm hơn,ngọt ngào hơn.
Như có thù với Ngu Tinh Hà,con mèo không ngừng dãy dụa trong lòng cậu rồi nhanh chóng thoát ra đến bên Đỗ Minh Nhật,cậu nhóc nhẹ nhàng nâng nó lên cọ vào mũi,trông thắm thiết vô cùng.
Vẫn là cậu không có duyên với động vật.
"Á! ,ây da.
",cậu xuýt xoa một tiếng.
Từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói,hóa ra vừa nãy trước khi kịp thoát khỏi vòng tay cậu con mèo đã kịp cào cho cậu một cái.
Chỉ là vết thương ngoài da nên không chảy máu gì,là con vật ở tiệm cafe nên chắc không sao đâu.
Đỗ Minh Nhật:"Anh đúng là không có duyên với động vật nhỉ,lần trước cũng vậy.
"
Nghe Đỗ Minh Nhật nói vật Ngu Tinh Hà liền nhìn lên trên vết sẹo nhỏ lần trước,giờ cậu mới để ý vị trí cào và vết sẹo khá giống nhau,câu nói của Đỗ Minh Nhật là ý gì,chẳng lẽ trước đây cậu cũng bị mèo cào thế này sao?
Vết sẹo tuy đã mờ nhưng có thể thấy được lần trước bị cào khá sâu,có lẽ chảy máu không ít so với vết cào thông thường đâu,còn lần này chỉ là vết thương ngoài da,ngoài bị đỏ và rát nhẹ ra thì không còn gì khác.
Đỗ Minh Nhật nói tiếp:"Theo em quan sát thì các con mèo hiếm có con nào thuộc loài giá trị,ở đây đa số là mèo hoang được các nhân viên và chủ quán đem về.
Tỷ lệ không cao nhưng có thể bị nhiễm bệnh của nó.
"
"Không chừng còn bị dại! ",Đỗ Minh Nhật lẩm bẩm.
Ngu Tinh Hà:"Hả?Cái gì!"
Nghe đến đây Ngu Tinh Hà sợ xanh cả mặt,cậu không muốn bị dại khi tuổi đời còn trẻ thế đâu.
Cậu bỏ tay ra một lần nữa nhìn vết cào nhỏ,"!"
"Nó đâu mất rồi!",Ngu Tinh Hà sững sờ.
Đỗ Minh Nhật:"Vết cào hồi nãy biến mất rồi.
"
Ngu Tinh Hà:"Làm sao mà thế được,mới nãy nó còn ở đây cơ mà.
"
Lời vừa nói ra Ngu Tinh Hà lập tức trở nên nghi ngờ bản thân mình hơn,rốt cuộc cậu đã bị làm sao?
Đỗ Minh Nhật không nói gì,nhẹ nhàng nâng bàn tay cậu lên chăm chú quan sát chỗ bị thương mới nãy,"Không hẳn là biến mất hoàn toàn,vẫn còn lớp da mỏng bám quanh vết thương còn chỗ thịt bị cào rách đã liền lại.
Vẫn còn hơi ửng đỏ! "
Câu còn chưa nói hết hai người bọn họ đã chứng kiến khoảng khắc vết ửng đỏ dần chuyển sang hồng nhạt rồi lặng hẳn.
Đỗ Minh Nhật nhất thời không khống chế được biểu cảm trên gương mặt,"Kì diệu vậy sao!"
Ngu Tinh Hà:"! "
Đỗ Minh Nhật trở nên hấp tấp,"Anh à,ta không ở đây được