Cho dù không gian được ngăn cách bởi màn che, nhưng thật ra ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ ràng người ở bên trong.
Hứa Tiễu Tiễu đứng bên ngoài thì nhìn thấy có hai cô gái ngồi ở hai bên của Lâm Ý Thành, hai người đều hóa có dung mạo rất tinh xảo, mộtngười bưng rượu đưa lên bên miệng của anh ta, không biết đang nói cái gì mà Lâm Ý Thành cười ha hả, rồi mới uống một ngụm.
Lập tức người phụ nữ liền xấu hổ, đánh nhẹ lên bờ vai của anh ta, dáng vẻ rất mập mờ.
Một người phụ nữ khác không chịu thua kém, cầm một quả nho ở trên bàn, dùng miệng cắn một nửa rồi mới đưa đến trước mặt Lâm Ý Thành.
Lâm Ý Thành nhíu mày, lập tức nổi giận.
Nhưng đột nhiên khóe mắt lại nhìn thoáng qua người đang đứng ở bên ngoài, lập tức anh ta rũ mắt xuống, đè nén cơn tức giận, vươn ngón tay đẩy mạnh quả nho vào trong miệng người phụ nữ kia, thấp giọng nói: “Tôi không thích cái này, cô có hiểu hay không?.” Người phụ nữ kia không dám nói gì, ngoan ngoãn nuốt quả nho xuống.
Lúc này Lâm Ý Thành mới giống như thấy được cái gì, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tiễu Tiễu: “Ủa, đây là ai? Đây không phải là đại tiểu thư của nhà họ Hứa sao? A…… Cô đứng ở bên ngoài làm gì? Nhanh đi vào đây.” Hứa Tiễu Tiễu nhíu mày.
Cô ta muốn xoay người đi.
Nhưng lại quay đầu nhìn thấy ở cách đó không xa tài xế lái xe đưa cô ta đến đây đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Đây là giám sát? Cô ta cắn môi, rối rắm đứng một chỗ nhưng vẫn vén rèm lên đi vào.Đập vào trước mặt là mùi nước hoa trên người phụ nữ.
Tầm mắt cô ta nhìn một lượt trên người hai phụ nữ đang an vị ngồi bên người Lâm Ý Thành.
Cách anh ta làm ra vẻ ta đây làm cô ta rất khó chịu.
Nhưng không biết vì sao, giờ phút này, cô ta lại nghĩ đến …… Giai Giai cũng là một người phụ nữ giống như vậy.
Như vậy bây giờ có phải Giai Giai đang dựa sát vào Hứa Mộc Thâm như thế? Mà có phải Hứa Mộc Thâm vì diễn kịch cũng sẽ làm những hành động thân mật này với
Giai Giai? Những ý nghĩ điên rồ ấy cứ quanh quẩn trong não cô ta không sao vứt đi được làm cô ta có chút sững sờ.
Cô ta không nói lời nào, Lâm Ý Thành nhìn chằm chằm cô ta.
Vốn dĩ cho rằng khi cô ấy nhìn mình trái phải ôm ấp thì người phụ nữ này sẽ khổ sở, sẽ đau lòng.
Nhưng giờ phút này, Hứa Tiễu Tiễu lại an tĩnh ngồi chỗ đó, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm anh ta nhưng có thể thấy được cơ bản không phải đang nhìn anh ta mà nhìn xuyên qua anh ta, dường như đang suy nghĩ chuyện gì khác.
Lập tức, một cơn tức giận ngập trời nảy lên trong lòng.
Đột nhiên cảm thấy hành động của mình giống như một thằng hề.
Trong tám tháng, anh ta vẫn quan tâm cô ấy như cũ, khổ sở như thế, thậm chí chưa bao giờ quên cô ấy, nhưng mà mình đã nói với cô ấy? Đã là người xa lạ.
thì cho dù cô ấy khóc cũng tốt, cười cũng thế, đều có cảm xúc.
Cũng tốt hơn bây giờ, cô ấy ngồi như khúc gỗ nhìn vào anh ta làm anh ta cảm thấy tâm tình bực bội đến mức muốn đánh người.
Lâm Ý Thành liền đẩy người phụ nữ bên người: “Tránh ra!” Hứa Tiễu Tiễu bị âm thanh này làm hồi phục tinh thần, tầm mắt cuối cùng cũng dừng trên người anh ta.
Anh ta rút ra một điếu thuốc, lập tức người phụ nữ bên cạnh liền bậc lửa cho anh ta.
Lâm Ý Thành hung hăng hút một hơi, khí nicotin trong nháy mắt đập vào phổi.
Thiêu cháy đau đớn làm cho anh ta dễ chịu một chút, anh ta cười, đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh Hứa Tiễu Tiễu, há miệng, phun khói đồ lên mặt Hứa Tiễu Tiễu.
“Cô đến đây làm gì?” Anh ta giả vờ như không có chuyện gì, nhưng khóe mắt lại nhìn chằm chằm vào Hứa Tiễu Tiễu.