Nghe thấy âm thanh của cô ta, Đường Điềm Điềm chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn qua.
Sau khi thấy Tiễu Tiễu, cô bé liền đứng lên.
Cơ thể Điềm Điềm gầy yếu, mặc một cái váy mềm mại, tóc rơi ở hai bên, sau khi nhìn thấy Tiễu Tiễu, giống như gặp được cứu tinh, đột nhiên liền chạy đến.
Nhưng lại nghĩ đến cái gì, đứng một chỗ cách xa cửa sổ một mét, nhìn chằm chằm Hứa Tiễu Tiễu, không dám bước lên.
Ở bên ngoài, Hứa Tiễu Tiễu đặt hai tay trên cửa kính, chăm chú nhìn vào bên trong: "Điềm Điềm, chị Tiễu Tiễu đến rồi, em đừng sợ......" Đường Điềm Điềm cắn môi, đột nhiên cô bé che kín mặt của mình: "Chị Tiễu Tiễu, em sai rồi......" Cô bé khóc nghẹn ngào: "Tối hôm qua, nếu em không nghĩ quẩn trong lòng, muốn nhảy lầu.
Em là cảm thấy mình như một người xấu." "Chị đối xử tốt với em như vậy, nhưng ngày đó cha mẹ nuôi đổi ý không nhận nuôi em, còn nói đều là vì chị, thế nhưng em lại trách chị......
Sao em có thể xấu xa như vậy, sao em có thể trách chị như vậy......
Ô ô ô......
Chị Tiễu Tiễu, có phải chị thất vọng với em hay không?" Lời nói của cô bé làm Hứa Tiễu Tiễu chua xót.
Thì ra Điềm Điềm không chỉ buồn khi không được nhận nuôi mà còn khiển trách cô ta.
Cô ta vội vàng lắc đầu, "Điềm Điềm, không phải lỗi của em, chị chưa bao giờ trách em, là chị liên luỵ em." Đừng nói Điềm Điềm chỉ là một đứa trẻ, nếu chuyện này mà ở bất cứ người nào khác, chỉ sợ đều sẽ hận cô ta.
Điềm Điềm nghe được lời này, lập tức ngừng khóc thút thít, nhìn Hứa Tiễu Tiễu: "Chị Tiễu Tiễu, chị thật sự không trách em sao? Em không phải là một đứa trẻ ngoan." Lập tức giọng nói của Hứa Tiễu Tiễu nghiêm khắc lại: "Điềm Điềm, em phải nhớ kỹ, em là một đứa trẻ ngoan." Đường Điềm Điềm hung hăng gật đầu.
Đúng lúc này, một âm thanh không hài hòa truyền đến:"Hứa Tiễu Tiễu, ai cho cô vào đây?" Hứa Tiễu Tiễu quay đầu lại, nhìn thấy Lương Mộng Nhàn đi đến, đôi mắt mang theo cảnh giác và khắc nghiệt.
Hứa Tiễu Tiễu nheo mắt lại, "Lương Mộng Nhàn, mở phòng này ra." Lương
Mộng Nhàn cười lạnh: "Đây là chuyện của trại trẻ mồ côi chúng tôi, khi nào tôi thả cô bé ra là do tôi quyết định, không cần cô quản!" "Lương Mộng Nhàn!" Hứa Tiễu Tiễu thấp giọng giận mắng: "Cô bé đã phạm lỗi gì?" Lương Mộng Nhàn rũ mắt, giọng điệu châm chọc: "Mái nhà là nơi không được phép chơi đùa, cô bé tự mình bò lên mái nhà thiếu chút nữa gây ra chuyện lớn, chẳng lẽ đây không phải là sai? Mưa to như vậy, ở dưới có nhiều người bảo cô bé đi xuống, cô bé lại không quan tâm, một hai đòi nhìn thấy cô, cái này không phải sai? Cô có biết vì cô bé mà trại trẻ mồ côi của chúng tôi phải rước lấy rất nhiều rắc rối không? Nếu người ở hội đồng nghe nói chuyện này thì lát nữa sẽ đến trại trẻ mồ côi dò hỏi chuyện sẽ như thế nào? Cô có biết không, mấy năm nay, tiến tài trợ trong trại trẻ mồ côi cũng nhiều lên, cuộc sống của bọn nhỏ cũng nâng cao hơn rất nhiều, lỡ như vì chuyện của Điềm Điềm mà người hội đồng không vui thì sau này không chi ngân sách cho trại trẻ mồ côi nữa, vậy một đám trẻ này ăn cái gì?" Từng câu từng chữ của cô ta hét lên làm những đứa trẻ xung quanh xúm lại, không dám nói gì, chỉ dùng đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm bọn họ.
Hứa Tiễu Tiễu nheo mắt lại.
Trại trẻ mồ côi này là sản nghiệp từ thiện tư nhân.
Qũy sinh hoạt ngày thường đều được cung cấp từ các quỹ từ thiện.
Hội đồng, là người quản lý quỹ từ thiện, bọn họ là người quyết định mỗi năm chu cấp bao nhiêu tiền cho trại trẻ mồ côi.
Nhưng tất cả điều này là do Điềm Điềm sai sao? Cô bé chỉ là một đứa trẻ!