Hứa Mộc Thâm nghe nói như thế, ánh mắt liền trầm xuống, trên người bỗng nổi lên một nỗi tức giận.
anh quay đầu nhìn về phía cô, chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng của cô.
anh đã nói, cô bị giam giữ trong nhiều giờ, tại sao lại không có ai đến nộp tiền bảo lãnh cho cô.
Hóa ra không phải cô không gọi điện thoại tìm người, mà là đã gọi điện thọi cho ai đó....anh cầm chặt di động, cằm kéo căng, trực tiếp hỏi: "Cô là ai?" Người trong điện thoại hơi sững sờ, theo bản năng hỏi: "Anh là ai?" Ngay sau đó, đột nhiên tỉnh ngộ, "Là cảnh sát phải không? Anh cảnh sát, nói cho anh biết, Hứa Tiễu Tiễu này trong lòng mưu mô, lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện, thích nhất đánh nhau, cho nên tôi thấy chuyện của người kia, nhất định là do cô ta đánh, các anh thích xử lý thế nào liền xử lý thế ấy, đừng cho cô ấy một chút khoan hồng, nếu không tôi sợ cô ấy không thay đổi được.
Hứa Mộc Thâm mắt càng lạnh hơn, "Tôi hỏi, cô là ai?" "Tôi, tôi là bạn bè cùng lớn lên trong cô nhi viện với cô ấy, tôi tên là Lương Mộng Nhàn, nếu các anh cần tôi cung cấp cái gì, tôi có thể phối hợp." Phối hợp, đến trừng phạt Hứa Tiễu Tiễu? Hứa Mộc Thâm rũ mắt, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó anh quay đầu, lại phát hiện cô từ đầu đến cuối không có quay đầu lại, đầu cô tựa trên cửa sổ, thân thể ôm lại với nhau, hình như là..
.Đang ngủ.
Hứa Mộc Thâm lập tức quay đầu nhìn về phía tài xế, "Tắt điều hòa đi." "Vâng." anh cởi áo khoác của mình, muốn khoác lên cho cô.
Nhưng mà bàn tay đang ở giữa không trung, bỗng nhiên dừng lại động tác.
anh nhớ đến thời điểm cô dùng ánh mắt kháng cự nhìn anh, rối rắm một chút, vẫn đặt áo khoác xuống.
Thời điểm Hứa Tiễu Tiễu tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Cô mở to mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà một lúc lâu, lúc này mới ý thức được bản thân đang ở trong phòng ngủ.
Tối hôm qua trong lúc mơ mơ màng màng, cô nhớ rõ hình như bị một người ôm rất lâu.
Khi Hứa Mộc Thâm ôm cô, cô có ấn tượng, nhưng
vì quá mệt mỏi, làm thế nào cũng không mở được mắt, buồn ngủ, cuối cùng vứt bỏ giãy dụa.
Bây giờ, cô có chút đau đầu, mắt cũng sưng phù.
Hứa Tiểu Tiểu thở dài.
Cô đứng lên, rửa mặt xong, liền phát hiện trong phòng ngủ trên bàn trà có bày mấy quả trứng chim.
Đây là.
..
Hứa Tiễu Tiễu nhíu mày, đi tới cầm lên, bắt đầu chườm lên mắt.
Xoa vài vòng, cảm giác mắt thoải mái được rất nhiều, lúc này mới đứng dậy bước xuống lầu.
Một ngày mới, bắt đầu một công việc mới.
Ít nhất chuyện tối hôm qua, đầu tiên phải đối phó, nếu Giai Giai cứ vu cô đánh, như vậy chuyện tình tiếp theo sẽ rất phiền toái.
Hứa Tiễu Tiễu nghĩ như vậy, liền nhận được điện thoại của cục cảnh sát: "Hứa tiểu thư, phiền cô đến cục cảnh sát một chút." - Cục cảnh sát.
Khi Hứa Tiểu Tiểu đi tới, Giai Giai cầm trong tay chính là giấy tờ khám nghiệm vết thương, kiêu ngạo nhìn cô nói: "Thấy chưa? Cái này có thể làm cô bị giam giữ ít nhất mười lăm ngày! Nếu như cô không thừa nhận, thì vẫn bị giam giữ một tháng! Hứa Tiễu Tiễu nhíu mày.
Cô thở dài, ý muốn thuyết phục Giai Giai: "Giai Giai, cô làm như vậy, nếu Kim tiên sinh biết, ông ấy sẽ tức giận.
Cô tốt nhất liền dừng tay lại..." Giai Giai bỗng chốc cười lạnh, "Cô nói cái rắm! Chú sẽ không trách tôi, dù sao chú yêu tôi như vậy! Tôi chờ, tôi chờ cô bị giam giữ một tháng, tôi sẽ cướp chú về!" Hứa Tiễu Tiễu:....
Người phụ nữ này bị tẩu hỏa nhập ma sao? Đang tự hỏi ở trong lòng, một giọng nói vang lên: "Này, ai thế a, cứ ở trong cục cảnh sát là có thể thay bọn cảnh sát chúng tôi quyết định sao?"