Cái gì vì Hứa Tiễu Tiễu báo thù?
Cả người quản lý Trương đều lờ mờ, nhìn Hứa Tiễu Tiễu, lại quay đầu nhìn viện trưởng, sau cùng nhìn về phía Hứa Mộc Thâm.
Anh ta chần chờ hỏi: "Này, đây là có chuyện gì vậy?"
Viện trưởng cười rộ lên "Tôi tự nhận rằng tôi đối với công việc này là có trách nhiệm, coi bọn nhỏ trong trại trẻ mồ côi như con của mình. Không có làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với bọn nhỏ! Là nhà họ Hứa đưa Hứa Tiễu Tiễu giao cho tôi chăm sóc, nhưng chẳng lẽ ta làm không tốt sao? Sở dĩ đuổi con bé đi là vì tám tháng trước nó làm ra chuyện không biết xấu hổ tổn hại danh tiếng của trại trẻ mồ côi!"
Quản lý Trương sợ ngây người, "Nhà họ Hứa... Hứa Tiễu Tiễu?"
Ngón tay anh ta chỉ vào Hứa Tiễu Tiễu, lại nhìn về phía Hứa Mộc Thâm, liền hiểu ra cái gì.
Anh ta kinh ngạc nói không ra lời.
Viện trưởng lại nhìn anh ta, châm chọc mở miệng nói: "Anh cảm thấy Hứa Tiễu Tiễu là con cái nhà họ Hứa liền khá rồi hả? Nó cùng Mộng Nhàn và Điềm Điềm không có chút gì khác nahu! Cho tới bây giờ tôi đều đối xử công bằng với bọn nhỏ! Các người biết không? Là vì nó mà đôi vợ chồng định nhận nuôi Điềm Điềm đã đổi ý rồi! Lúc ấy đứa bé Điềm Điềm đáng thương, cho nên tôi không cho phép nó bước vào trại trẻ mồ côi có gì?"
Viện trưởng nói tới đây, hốc mắt đều đã đỏ.
Bà đứng ở đằng kia, cả người hiện lên một dòng chính nghĩa lẫm nhiên.
Giống như Hứa Mộc Thâm và Hứa Tiễu Tiễu làm cái gì không thể tha thứ chuyện này.
Con ngươi Hứa Mộc Thâm nhàn nhạt buông xuống, ngữ khí cực kỳ nhạt, nhưng là thanh âm lại làm cho người ta không thể bỏ qua: "Bà cảm thấy mình làm rất đúng, vậy bà có nghĩ đến chuyện tám tháng trước, chỉ có vài người biết làm sao đôi vợ chồng nhận nuôi Điềm Điềm kia có thể biết được?"
Viện trưởng nghe nói như thế, nhất thời sửng sốt, chần chừ "Cái này, không phải là bọ họ nghe được tin đồn sao? Bọn họ..."
Hứa Mộc Thâm cười lạnh một
phen.
Lúc này, ở cửa có một chiếc xe tiến vào.
Thư ký ngồi ở ghế lái hô lớn với Hứa Mộc Thâm: "Hứa tiên sinh, thực xin lỗi, nghe được lời của ngài, tôi lập tức đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước."
Sau đó vọt tới, mở cửa xe, đôi vợ chồng đã từng nhận nuôi Điềm Điềm từ trong xe đi xuống.
Nhìn thấy bọn họ, viện trưởng sửng sốt, "Các người..."
Đôi vợ chồng kia liếc nhìn nhau, người chồng thở dài, tiến lên một bước "Chúng tôi tới đây là Hứa tiên sinh muốn chúng tôi nói rõ một chút. Lúc trước chúng tôi vốn là muốn làm chuyện tốt, nhận nuôi Điềm Điềm, chúng tôi thật sự rất thích Điềm Điềm, nhưng ngày đó tới cửa trại trẻ mồ côi, lại bị một nhân viên chặn lại, đem chuyện một bé gái trong trại trẻ mồ côi không giữ mình trong sạch nói cho chúng tôi. Chúng tôi vốn không ngại nhưng người kia còn nói bé gái này và Điềm Điềm quan hệ cực kỳ tốt, đặc biệt giữ gìn bé gái này. Chúng tôi liền chần chừ, dù sao nhận nuôi một bé gái nguy hiểm lớn như vậy, chúng tôi cũng không muốn nhận nuôi một đứa bé có phẩm chất đạo đức không tốt..."
Quản lý Trương lập tức mẫn cảm mở miệng: "Nhân viên công tác?Nhân viên công tác kia tên là gì?"
Người chồng sửng sốt, lắc lắc đầu.
Người vợ vội mở miệng: "Lương Mộng Nhàn, tôi nhìn thấy thẻ công tác của cô ta."
Lương Mộng Nhàn giúp đỡ ở trong tại trẻ mồ côi, cũng đeo thẻ công tác tạm thời.
"Cái gì?" Cả người viện trưởng đều ngẩn cả ra "Các người đang nói cái gì?"