Trên TV là phòng khách được trang hoàng vô cùng xa xỉ, hẳn là nơi tôi chưa từng đến, nhưng tận sâu trong ký ức lại như đang nói với tôi, tôi đã từng bước vào nơi này rồi, cầm thứ gì đó trong tay, bước chân dồn dập lại nặng nề.
Phòng khách hiện tại bị dây cảnh giới màu vàng vây quanh, trên mặt đất còn có dấu vết cố định thi thể màu trắng, góc trên bên phải là ảnh chụp nạn nhân bị đánh sưng mắt.
Nhưng cho dù có đánh sưng, tôi vẫn có thể nhận ra hắn là ai.
Hắn là con trai của đối tác thương nghiệp của cha mẹ tôi, một tên ăn không ngồi rồi, một tên phú nhị đại chó chết đã đặt nửa chân vào con đường tù tội, Thạch Hào.
Tuy tôi và Thạch Hào quen biết nhau từ nhỏ, nhưng tôi không thích loại người này, đối với hắn vẫn luôn kính nhi viễn chi*, cũng chẳng muốn nhiều lời với hắn.
*Kính nhi viễn chi: theo ngữ cảnh này mang nghĩa là một cách nói mỉa, tôn trọng nhưng không muốn gần gũi..
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Ngôn Tình] Sống Chung
2.
Gục Trước Dịu Dàng
3.
Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
4.
Em Nghe Thấy Được
=====================================
Hắn cố tình xem tôi như kẻ thù, cực kỳ chán ghét tôi, lại giống như miếng cao da chó, có chuyện gì cũng muốn đến châm chọc mỉa mai.
Tôi không nhớ tôi có từng đắc tội với hắn không nữa, hoặc là nói, đắc tội với hắn là tôi trong tưởng tượng của hắn.
Có lẽ là do luôn bị đem ra so sánh với tôi, bị tôi áp đảo tới nổi không dám ngẩng đầu, cho nên vô cùng chán ghét tôi.
Nhưng hắn nào biết, thật ra tôi một chút cũng không thèm để tâm đến.
Từ nhỏ tôi vẫn luôn như một công cụ, không được sống một cuộc sống chân thật, một cuộc sống có thể cảm nhận ám áp tình người.
Tôi chưa từng cảm nhận được tình thân gia đình, nhưng lúc nào cũng nghe cha mẹ dùng mấy cái xưng hô bé yêu, bảo bối gọi mình.
Ưu tú, vậy thì phải khoe ra, vì thế liền biến thành bé yêu bảo bối trên đầu môi chót lưỡi, nhưng thực tế thì là công cụ để khoe khoang.
Sau này tôi dùng một trận come out đầy oanh liệt, hoàn toàn kết thúc mọi chuyện.
Tôi suýt bị đánh chết, nhưng lại đổi được một cuộc đời mới.
Mà gặp được Phỉ Nhược Thanh, là nét bút diễm lệ nhất trong cuộc đời mới này.
Màn ảnh trong TV lia đến gần, nhắm vào phạm vi dấu cố định thi thể, người dẫn chương trình đang chỉ vào màn hình giải thích, nói cảnh sát phá huỷ một ổ tội phạm, người chết trên ảnh từng nhiều lần tiếp xúc với kẻ phạm tội, hiện tại đang điều tra cái chết của hắn chết có liên quan đến tên tội phạm hay không.
Không liên quan.
Trong lòng tôi đột nhiên thốt nên những lời này.
Phòng khách hiện tại đương nhiên không có thi thể, tôi nhìn vị trí thi thể ngã xuống, như biết sao hắn nằm chết ở đó.
Vô luận là nguyên nhân chết, hay là biểu tình, động tác vào thời điểm tử vong, thậm chí là sự giãy giụa hấp hối trước khi trái tim ngừng đập, tôi đều rõ ràng.
Tôi còn nhớ rõ ánh mắt của Thạch Hào khi đó, khủng hoảng như vậy, hối hận như vậy, thậm chí còn quỳ trên mặt đất xin tha.
Nhưng hắn càng như vậy, tôi càng thêm khoái chí.
"Cửu An? Cửu An?" Phỉ Nhược Thanh thấy tôi ngẩn người, thanh âm lo lắng, gọi tôi vài tiếng.
Tôi quay đầu nhìn anh, tính nói không sao cả thì phát hiện tay tôi lại đang phát run.
Tôi