Mặt trời đắm mình, trăng treo cao, sắc trời chuyển từ hoàng hôn màu cam về đêm đen tối tăm, cột đèn trải dọc ven đường cũng sáng lên từng cây.
Hôm nay trên đường không có mấy ai, mọi người đều vội vàng trở nhà, đường phố náo nhiệt thường ngày vào lúc này hết sức tiêu điều, chỉ có vài sợi khói từ đốm đỏ mờ ảo bên đường, theo gió uốn lượn từng vòng, có sợi cứ thẳng tắp bay lên, giống như có cái gì đang hút lấy khói từ đốm đỏ.
Có người nửa quỳ ở ven đường chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm nhẩm gì đó, vừa nhanh vừa mơ hồ, như đang truyền đến một không gian khác.
Một luồng gió từ giao lộ bắt đầu quét một đường từ đầu đến cuối phố, mấy tờ giấy vàng theo cơn gió này bay phấp phới, cuối cùng loạng choạng rơi loạn xuống đất, không biết có phải do đụng phải đốm đỏ hay không mà dấy lên ngọn lửa, lẳng lặng cháy lên, chớp mắt chỉ còn lại đốm lửa nhỏ và một nhúm tro tàn.
"Nhược Thanh! ! " Tôi nắm chặt tay Phỉ Nhược Thanh, né tránh mấy tờ giấy trải trên mặt đường, cả người đều sắp dán lên người Phỉ Nhược Thanh, đầu cũng không dám ngẩng lên, "Đi nhanh lên chút đi, trời tối rồi! ! "
"Ừm, em nhìn đường cẩn thận.
" Phỉ Nhược Thanh vừa dắt vừa dìu tôi, dịu giọng trấn an hai tiếng rồi mang theo ý cười nói, "Bây giờ biết sợ rồi, lúc anh kêu em khỏi xếp hàng mua cà phê sao em không nghe?"
"Lúc em mua lắc chân bạc cho anh cũng mất hết cả buổi đó, sao chỉ trách mình em vậy!" Tôi bị Phỉ Nhược Thanh nói đến nghẹn, dùng bả vai huýt anh, "Với lại, tự nhiên em muốn uống caramel latte của quán đó quá trời luôn á, không phải anh cũng thích lắm à?"
"Thích, lắc chân đẹp, caramel latte ngon, em thì tốt, anh thích hết.
" Phỉ Nhược Thanh không tránh, tùy ý tôi ghẹo anh, "Sắp về đến nhà rồi, em sợ tới vậy luôn?"
Tôi nghĩ nghĩ, nói: "Có hơi.
"
Tính ra thì cũng không sợ lắm, Phỉ Nhược Thanh hỏi xong tôi mới phản ứng lại, chắc là do bị bầu không khí ảnh hưởng, hơn nữa hôm qua tôi vừa mới cùng Phỉ Nhược Thanh xem một bộ phim kinh dị, nên giờ mới có vẻ sợ hãi như vậy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi cảm thấy mình không sợ chút nào.
"Hình như em không sợ nữa rồi! ! " Tôi ngẩng đầu, trên đường vẫn là bầu không khí quỷ dị này, tôi đột nhiên tò mò, "Nhược Thanh, anh nói coi! ! mười bốn tháng bảy mở cửa quỷ là thật hả?"
"Thiệt là không sợ nữa? Còn dám ở ngoài đường hỏi thẳng! ! " Phỉ Nhược Thanh có chút kinh ngạc liếc nhìn tôi, bất đắc dĩ dùng ngón tay chọt chóp mũi tôi, "Sao anh biết được, nhưng mà cách nói với tập tục đã lưu truyền lâu vậy rồi, hẳn là nó có lý đi.
"
"Nhưng mà, người còn chưa chết, sao mà biết được mấy chuyện sau khi chết chứ?" Tôi càng nói càng cảm thấy tò mò, "Cách nói này rốt cuộc là do ai khởi đầu lưu truyền tới bây giờ nhỉ?"
Tôi luôn là như vậy, muốn vấn đề dễ dàng nhưng toàn để tâm vào chuyện vụn vặt, sau đó càng nghĩ càng không ra, vấn đề xuất hiện ngày càng nhiều.
Nhưng may thay bên cạnh tôi vẫn luôn có Phỉ Nhược Thanh.
Có thể nói, hai đứa tôi quen biết nhau từ lúc mới lọt lòng, nghe người lớn trong nhà nói, lúc chọn đồ đoán tương lai, tôi bò từ đầu này đến đầu kia, cái gì cũng không thèm cầm, chỉ sống chết túm lấy Phỉ Nhược Thanh đang nhìn tôi bò qua, người lớn dỗ hồi lâu tôi mới chịu buông tay.
Đôi khi tôi nghĩ, người ta nói khi ba tuổi định chuyện tám tuổi, tôi còn chưa tới ba tuổi đã "định" Phỉ Nhược Thanh lại rồi, vậy khẳng định tới tám mươi tuổi tôi cũng sẽ không buông Phỉ Nhược Thanh.
Phỉ Nhược Thanh cũng từ khi tôi bắt lấy anh liền vẫn luôn bồi bên cạnh tôi, dùng sự ăn ý ôn nhu như đã từng sống bên nhau hơn trăm năm mà bao dung tôi.
Mỗi khi tôi nhịn không được mà để tâm vào chuyện vụn vặt lại càng là như thế.
Phỉ Nhược Thanh không hề qua quít cho có với tôi, ngược lại, anh nghiêm túc tự hỏi lời tôi rồi mới gật đầu tán đồng, còn hỏi ngược lại: "Vậy em thấy sao? Chuyện mười bốn tháng bảy mở cửa quỷ, có thật không?"
"Sao em biết được, em cũng không phải quỷ.
" Tôi bó tay trừng anh một cái, trong lòng lại nghĩ ra ý tưởng mới, "Không bằng nói cửa quỷ có thật sự tồn tại hay không? Con người ta sau khi chết đi thì phải đến thế giới bên kia, một năm chỉ có thể quay về nhân gian một lần? Có nhớ nhà, nhớ người thân