Phỉ Nhược Thanh cứ như vậy mà biến mất, vô tung vô ảnh, như anh chưa từng quay về.
Nhưng tôi biết, đó không phải là tôi mơ.
Tôi nhớ rõ giọng nói và biểu tình của anh, nhớ rõ cơ thể và cánh tay lạnh lẽo tay của anh, nhớ rõ xúc cảm khi hôn anh.
Tôi lại bắt đầu mất ngủ mỗi đêm, mười hai giờ mỗi đêm đều chạy đến huyền quan thông qua mắt mèo ngóng trông bên ngoài, tôi có dự cảm, anh sẽ còn trở về.
Nếu lần này trở lại anh không đề cập đến việc rời đi nữa, tôi nhất định sẽ không lại động thủ nữa.
Tôi sẽ đàng hoàng, sẽ nghiêm túc sống với anh.
Nhưng đợi hết mấy ngày, Phỉ Nhược Thanh vẫn chưa quay về.
Tôi nghĩ, chắc là anh giận rồi.
Phỉ Nhược Thanh không hay cáu gắt, chúng tôi sống chung đã lâu, nhưng số lần anh tức giận chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lần tôi có ấn tượng sâu nhất là, tôi hẹn ăn cơm với tiền bối, khi tiền bối đưa tôi về đến dưới lầu bị Phỉ Nhược Thanh bắt gặp.
Tiền bối là đàn anh hồi tôi học y, khí chất có chút giống Phỉ Nhược Thanh, vừa thanh lãnh vừa ôn nhu, mặc một thân áo blouse trắng, khiến nữ sinh trong trường mê ảnh như điếu đổ.
Mối quan hệ giữa tôi và đàn anh vẫn luôn rất tốt, ảnh và chị dâu đều biết xu hướng tính dục của tôi, nhưng không hề xa lánh tôi, trên tay con gái ảnh vẫn luôn mang vòng bạc tôi tặng.
Đó là vào một ngày mưa râm, đàn anh đưa tôi về đến dưới lầu, tôi vốn định vọt vào hàng hiên, nhưng bị ảnh túm lại.
Tính cách và vẻ ngoài của đàn anh chẳng khớp gì nhau, có hơi gà mẹ, tôi chỉ nhỏ tuổi hơn ảnh một chút, mà ảnh lại xem tôi như con nhỏ.
Sau khi túm lại rồi lại răn dạy tôi hết cả buổi, bảo tôi không được cảm thấy dầm mưa một chút thì chả sao, suy nghĩ thành hành động, hành động thành thói quen.
Đàn anh tìm trong ngăn kéo một hồi, mới nhớ ra cây dù bị chị dâu lấy đi rồi, đành ném áo khoác vào ngực tôi, kêu tôi lấy che mưa.
Tôi cầm áo khoác che đầu, chạy đến hàng hiên mới phát hiện Phỉ Nhược Thanh đã đứng ở chỗ rẽ tự lúc nào.
Tay phải anh cầm dù, đang giũ nước mưa, hẳn là cũng vừa về không lâu.
Tôi hỏi anh đi đâu, anh liếc tôi một cái, không nói lời nào, xoay người ấn thang máy.
Anh trầm mặc cả một đường, vô luận có nói gì anh cũng không thèm để ý tới tôi, làm tôi không hiểu đầu cua tai nheo gì, cũng không biết anh đang bực dọc chuyện gì.
Tôi là một người vô cùng sợ bạo lực lạnh, tôi không giỏi chịu đựng, dễ xúc động, dễ nổi nóng.
Vì Phỉ Nhược Thanh vốn kiệm lời, nên khi mới dọn về sống chung với anh tôi từng nói, tính cách của tôi và anh khác biệt rất nhiều, nếu có gì không thoải mái, hy vọng Phỉ Nhược Thanh có thể nói thẳng với tôi.
Khi ấy anh đáp ứng gọn lẹ lắm, lại không ngờ được chuyện sau này, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Anh lạnh