-Ta khiêu chiến top 1 Tiêu Lĩnh.
Bạch Mi trưởng lão nghe vậy lắc đầu:
-Không được, top 10 bên trong không thể bị khiêu chiến.
Nếu muốn khiêu chiến họ ngươi phải đạt top 10.
-Vậy ta khiêu chiến top 10 được không?
-Được.
Vậy mời Đàm Hải.
Đàm Hải nhẹ nhàng bước lên, thanh đao trong tay phiêu dật, cắm thẳng xuống đất.
Hắn dõng dạc nói:
-Ta luyện đao pháp, Đàm Hải.
Ngươi thật muốn khiêu chiến ta?
-Kiếm tu Lam Thần.
Lam Thần cảm nhận có một luồng đao ý mãnh liệt như có như không trong không khí.
Lam Thần không nhanh không chậm rút kiếm ra thủ thế.
Hai người đứng rất lâu, không ai chủ động cả.
Dưới khán đài, mọi người thi nhau la ó, ồn ào.
Bất chợt, sàn đấu nứt toác, đao khí cùng kiếm khí bay đầy trời.
Lam Thần thu kiếm vào vỏ, uống một viên linh đan, nói:
-Ngươi thua.
Bạch Mi trưởng lão bay tới, đỡ lấy Đàm Hải, chỉ thấy hắn không biết đã ngất từ bao giờ.
Bạch Mi trưởng lão phất tay, nói:
-Top 10 đấu vào ngày mai, ngươi lui đi.
Lam Thần gật đầu lui xuống.
Bạch Mi trưởng lão nói:
-Các vị tiếp tục khiêu chiến a, lần này là thứ hạng 99.
Lam Thần đi khỏi nơi tổ chức thi, đi về căn nhà lá của mình.
Vừa về đến nơi, hắn đã nằm vật ra.
Cả ngày mấy ngày liền hắn đều rất tốn sức.
Hắn muốn ăn cái gì đó nên quyết định xuống phố.
Nhưng trên cơ bản hắn cũng đã mệt chết rồi.
Bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Lam Thần dùng Haki quan sát, nhân ra đó là một lão già không nhìn rõ tu vi.
Hắn cẩn thận nói vọng ra:
-Ai đấy?
-Ha ha, tiểu tử ngươi không nhớ ta ư.
-Nói rồi lão già đẩy của vào.
Lam Thần nhìn thấy thì bật dậy, cúi chào:
-Địch lão gia.
-Xú hài tử, bỏ nhà luyện tập mấy ngày mà không qua gặp lão, lão đầu ta cũng thương tâm lắm.
Ngày xưa bế rửa đít, mà lớn lên mà không báo hiếu lão.
-Ngài bỏ mặc ta bị phế đan điền.
-Lam Thần trầm giọng nói:
Lam Vô Địch thở dài, nói ra một hơi:
-Ta không muốn ngươi tu luyện, không muốn ngươi gánh vác tránh nhiệm muôn đời của Lam gia.
-Ngài nói gì ta không hiểu.
-Giọng Lam Thần hòa hoãn lại, tính tò mò nổi lên.
-Lam gia có trách nhiệm gì?
-Thượng cổ võ đạo thế gia, hay còn gọi là Cổ Võ Bách gia, đều có nhiệm vụ đời đời thủ hộ phiến đại lục này, trấn áp Ma tộc.
Mặc dù Cổ Võ Bách gia đi xuống, thậm chí nhiều nhà còn bị diệt tộc hay phản bội, quên nghĩa vụ năm xưa.
Mà thôi, tính lan man ta lại tái phát, nếu tò mò thì cố mà vào tàng thư các của Tứ Viện mà đọc.
Tàng thư Các Lam gia không thể lưu giữ lịch sử.
chỉ có nghĩa vụ thủ hộ bảo vật.
-Ngài đến thăm ta chỉ để cho ta biết những chuyện này? -Lam Thần đỡ Lam Vô Địch xuống ghế hỏi:
-Tất nhiên không, ta biết ngươi thích ăn Long Hình Kê cùng Thanh Ngưu, nên đặc biệt mang qua đây một phần.
Ta với ngươi cùng uống bữa, lâu lắm rồi ta chưa thủ tay nghề của ngươi.
-Vừa nói, lão vừa lấy ra một con gà chết trong nhẫn trữ vật cùng một tảng thịt màu xanh.
Lam Thần nhanh chóng nhận lấy rồi đi xuống bếp.
Thục Phán thấy Lam Thần hí húi làm gà thái thịt cười nói:
-Sao ngươi không thử dùng kiếm pháp của mình vào nấu nướng?
-À ừ nhỉ.
-Nói rồi Lam Thần tung con gà lên, cầm dao chém một phát, con gà đứt làm đôi, sau đó lại tung miếng thịt lên , nhanh tay thái thành miếng nhỏ.
Lam thần nghĩ nghĩ một chút, rồi lại thái nấm hương, làm rau, đủ thứ rau cỏ kì lạ chứa trong nhà.
Hắn bắc một nồi nước, rồi lại thêm gia vị.
Lam Thần bắc lên nhà một cái chảo lớn, rồi dọn thịt Thanh Ngưu cùng Long Hình Kê đã được tẩm ướp lên, Lam Vô Địch thấy lạ cười xuề xòa hỏi:
-Ngươi định đãi ta món gì mà mang toàn đồ sống thế?
-Địch lão đầu, món này gọi là lẩu nướng, ngài đợi đã đừng ăn sống.
-Lam Thần nhanh tay cản Lam Vô Địch lại.
Rồi sau đó vội vàng làm nóng chảo bằng hỏa linh lực, cho mỡ heo vào.
sau đó gắp từng miếng thịt đã tẩm ướp cho vào nướng.
Thịt rất nhanh chín, Lam Thần lại buồn vì không phải vỉ nướng nên chín không đều, với lại lần đầu nướng bằng linh lực nên không chế không tốt,