-Tiếp theo là phần chọn tông môn, các ngươi đã có tông môn hoặc học viện mà ngươi muốn chọn rồi chứ.
-Bạch Mi trưởng lão nói.
Rồi quay sang nói với 10 người đứng vị trí đầu bảng.Lam Thần liếc nhìn thì ngạc nhiên phát hiện ra thiếu mất một người, đó là Lưu Nhân.
Lưu Nham tiến lên nói:
-Đứng vị trí số 10 Lưu Nhân không thể tới, hắn nhắn lão phu rằng có việc, không tiện gặp mặt.
-Vậy thì tiếp tục tiến hành.
-Bạch Mi trưởng lão nói: -Những người nào muốn vào tông môn nào hay học viện nào viết lên thẻ tre mang thân phận tham gia của các người tên của tông môn hoặc học viện đó, sau đó nộp lên cho ta.
Còn mười người đứng đầu bảng thì sẽ có lựa chọn sau.
Lam Hoa quay sang nói với Lam Thần:
-Thần ca, ta muốn vào Bách Hoa Môn.
Cha đã nói cho ta ở trong Bách Hoa tông có Lữ Y tỷ, tỷ ấy sẽ chiếu cố ta.
Còn huynh, huynh muốn vào môn phái nào?
-Ta vào Lam Ngân học viện.
Lam Thập Tam nghe vậy thì gật đầu:
-Lam Ngân học viện rất ổn, nhưng ở đó có Lam Mộ Bạch, anh trai Lam Hùng.
Ở đó không có lợi cho ngươi đâu, hơn thế, Lam Mộ Bạch cũng là kẻ có máu mặt trong Lam Ngân học viện, là một trong ba phó đoàn trưởng của Thập Long Đoàn, một trong 3 đoàn đội đứng đầu của Lam Ngân.
-Ý ta đã quyết, nếu hắn không động đến ta ta sẽ bất động hắn, còn nếu hắn chọn động vào ta thì phải có giác ngộ gặp mặt tên Lam Hùng dưới suối vàng.
Lam Thập Tam hút vào một ngụm khí lạnh, hắn lờ mờ cảm nhận được sát khí như có như không của Lam Thần.
Nhưng bởi vì đôi bên chưa có thù hận nên sát khí của hắn rất nhạt.
Lam Thập Tam thở ra một hơi, vỗ vỗ lưng Lam Thần.
-Ta thấy ngươi nên điệu thấp tí, tránh xa thị phi ra.
Tu tiên giả là vì cầu trường sinh, chém chém giết giết nhiều không hay đâu.
-Tam ca, ngươi quá nhân từ, có một số chuyện vĩnh viễn tránh không được.
-Ta hiểu ý ngươi, nhưng ngươi không hiểu tâm ta.
Ta chỉ đơn giản là lười thôi.
Lam Thần ngạc nhiên, trố mắt nhìn Lam Thập Tam, Lam Hoa thấy vậy thì cười, nói:
-Thần ca, Tam ca có thiên tư rất giỏi, ngay cả chính gia gia cũng công nhận điều đó.
Cơ mà do hắn lười quá nên tu vi mới tiến chậm như vậy, theo lời gia gia, nếu hắn hoàn toàn tập chung thì chỉ trong vòng 50 năm hắn hoàn toàn có thể đạt tới cảnh giới Chiến Vương, thậm chí nếu hắn chuyên tâm cùng với cơ duyên và tài nguyên thì hắn có thể đạt tới Chiến Thánh.
Muội không biết Chiến Vương hay Chiến Thánh là gì, nhưng nghe nó rất ngưu bức.
Lam Thần hít một ngụm hơi lạnh, hắn biết trong 50 năm mà có thể lên Chiến Thánh nghĩa là gì, nó không đơn giản chỉ là thiên tài bình thường, đó là yêu nghiệt.
Hắn nhờ có sự giúp sức của hệ thống nên mới nhanh chóng tăng tu vi.
Nhưng điều đó không có nghĩa hắn không cảm nhận được độ khó khăn khi gia tăng tu vi.
Đơn giản là từ việc hệ thống nâng cấp khiến hắn không thể kiếm kinh nghiệm từ những kẻ yếu hơn.
Hắn đang dần thích ứng được với việc không kiếm điểm kinh nghiệm, từ từ học cách tăng tu vi bằng việc hấp thu linh khí xung quanh, và thậm chí hắn còn thử tự học tập công pháp thông qua hệ thống.
Hắn cảm nhận được một khi tu vi tinh tiến thì sẽ cảm nhận được tấm màn chắn, hay bình chướng,....! Còn vấn đề Lam Thập Tam không muốn giết người có sát ý đối với mình, đối Lam Thần đó chính là một lần hại bản thân.
Lam Thần hồi tưởng lại khi mình vẫn là thanh niên học đại học, hắn rất thích đọc tiên hiệp, kiếm hiệp.
Hắn đã có nhận thức cơ bản về những kẻ có địch ý với mình.
Nếu có thể bỏ qua được thì tốt nhất bỏ qua.
Còn những kẻ thù dai thì giết cho gọn.
Cơ bản hắn cũng không muốn giết người, kể cả lần đầu hắn giết người, lần đó mặc dù Phẫn Nộ kiếp nạn bùng phát, nhưng hắn vẫn giữ được 1 tia lý trí.
Lúc đó hắn có cảm giác rất kì lạ, tựa như thứ bản năng nào đó mà vốn bị luật pháp và đạo đức xã hội ngăn cấm bị đánh thức.
Hắn không muốn bản thân trở nên lãnh huyết, hắn sợ khí đó hắn sẽ đánh mất bản thân...!Đang miên man suy nghĩ, thì bỗng hắn nghe tiếng của Bạch Mi trưởng lão.
-Được rồi những người trước mười người đứng đầu đã chọn xong rồi, ồ, chúc mừng Bàn